Không Mừng

Chương 47: Chương 47

Nhưng lần này Lý Nguyên đến ít nhất cũng mang theo một tin quý giá – Thầy Thi thích ăn bún gạo bán trong canteen nhà trường.

Tôi quyết định đi đường vòng cứu nước, trước tiên lấy lòng cái bụng của đàn ông.

Không đúng, dạ dày của thầy Thi quá yếu, tôi quyết định đổi thành động từ “nâng niu”.

Dưới sự điều hành sáng suốt của hiệu trưởng, Trung học Liễu Trấn cũng hòa vào quá trình hiện đại hóa, mở một cổng góp ý trực tuyến.

Vậy nên tôi đã đăng ký một cái tài khoản.

[Sao lại không mừng: Xin hỏi ông chủ canteen có ở đây không? Xin hỏi món ngon bún gạo chế biến ra sao ạ!]

[Ông chủ: Xin thứ lỗi, nguyên liệu và cách làm bún gạo đều được bảo mật, nếu như quý khách muốn nếm thử, có thể đến nhà ăn ở cửa sổ ngoài cùng bên trái của quán cà phê ở tầng một.]

[Sao lại không mừng: Không phải! Người yêu của tôi vốn dạy ở Trung học Liễu Trấn, nhưng bây giờ đi lại không được tiện lắm, tôi muốn về nhà làm!]

[Ông chủ: Hiểu rồi, người yêu của quý khách có thai sao? Nếu vậy thì xin giới thiệu một loại bún gạo khác, tôi sẽ chỉ ngài bí quyết làm riêng.]

[Sao lại không mừng: ……]

Tóm lại sau khi hết lời cùng ông chủ canteen thì cuối cùng tôi cũng lấy được cách làm.

Lại lần nữa mặt dày mày dạn đến nhà Thi Mân, dựa theo khẩu phần ăn khuyến nghị của bác sĩ mà cắt cắt giảm giảm thực đơn cùng lượng nguyên liệu.

“Cậu vội vàng chạy tới đây như vị chỉ vì muốn làm một bữa cơm?”

Ánh mắt Thi Mân ngạc nhiên không thể tin nổi, đứng ngốc ngốc tại chỗ nhìn tôi bày nguyên liệu nấu ăn các loại lên bàn.

“Đúng vậy.

Em nói chứ, mấy món này nửa tiếng là xong rồi.

Lâu lắm rồi chưa ăn cơm em nấu phải không?”

Đợi hồi lâu, tôi mới nghe Thi Mân nói: “Còn phải nói sao, rất lâu rất lâu rồi.”

Tôi không dám nói lời nào, chỉ có thể tiếp tục cắt đồ ăn.

Thi Mân không thể ăn đồ quá đậm, tôi cũng dứt khoát tự mình ăn thanh đạm hơn.

Lúc đang hỏi thêm mấy muỗng muối, tôi tự bớt đi một muỗng.

Tôi đột nhiên chú ý tới ánh mắt Thi Mân đang nhìn mình, liền hỏi anh ấy thế nào.

“Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ, rõ ràng khẩu vị dễ dàng thay đổi như vậy, nhưng vì cái gì mà trước đây chúng ta có thể suốt ngày cãi nhau vì mấy chuyện như “trong đồ ăn có bao nhiêu ớt, mấy muỗng muối”.

Nương theo ánh mắt Thi Mân đang trôi về quá khứ, tôi nhìn thấy nụ cười tang thương của anh ấy.

Tôi cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào, có lẽ giống như thầy Thi đã nói, giữa chúng tôi không chỉ một vấn đề là giải quyết hết được.

Nhưng tôi không dám nói lời nào, sợ anh ấy lại nói mấy thứ như không phù hợp này nọ, nên chỉ có thể cười trừ hòng vùi đi chuyện quá khứ.

“Em lúc ấy… khốn nạn quá mà!” Tôi cười nói, “Nhưng một thằng khốn cũng có thể trở thành người tốt được mà, có phải không?”*

* 混蛋 – hỗn đản, thằng khốn, khốn nạn, khốn kiếp, dịch từng từ thì mình còn hiểu là kiểu trứng ung á, bên trong lộn xộn, còn 好蛋 là trứng tốt, ngon, cũng có thể hiểu là người tốt, mình nghĩ vậy :))

Vừa nói tôi vừa đập một quả trứng vào trong chén, cầm đũa quấy quấy, “Anh nhìn nè, lòng đỏ trứng này nhiều quá, hẳn là một quả “trứng tốt”.”*

* search thì thấy bảo trứng gà, đặc biệt là lòng đỏ giúp tăng cường sinh lý

Thi Mân bất đắc dĩ lắc đầu, “Đều là người bình thường cả, có thể đàng hoàng chút được không?”

“Được, có chứ có chứ!” Tôi lập tức đem nguyên liệu nấu ăn sắp xếp gọn gàng, bắt đầu nấu.

Lúc nước sôi, Thi Mân cầm theo quyển sách đến gần đó đứng xem.

Tôi muốn gom góp vốn từ để diễn tả cảnh này kĩ hơn một chút, bởi vì nó thực sự quá đẹp.

Trên thớt là màu đỏ xanh của rau xanh và thịt nạc, còn Thi Mân thì mặc đồ trắng.

Nhìn qua thì màu sắc chẳng có tác động gì, nhưng thực chất đều có thể đánh vào bảng màu của tôi.

Thi Mân rất ốm, các khớp xương ở tay cũng rất rõ ràng, gõ gõ lên thớt chẳng theo quy luật gì, cũng giống nghệ sĩ đang chơi dương cầm.

Cứ như vậy trong vài giây tôi phát huy tối đa sức tưởng tượng của mình, từ dáng vẻ đứng trên bục giảng cho đến giọng nói ôn hòa của anh ấy, tất cả đều xẹt qua trong đầu mấy lần.

Trời xui đất khiến thế nào tôi đã xích lại gần anh ấy.

Thi Mân không tránh né, nhưng cũng không đáp lại tôi, vẫn cứ cúi đầu như vậy.

Tôi có thể nhìn thấy một số nếp nhăn trên mặt anh ấy cùng với một mái tóc đã không còn đen như trước, nhưng tôi cảm thấy những dấu vết cùng với màu sắc này là thứ dễ thương nhất trên đời.

“Thi Mân, nếu như anh thích ăn, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh ăn có được không?” Tôi nhìn anh ấy nói.

Chúng tôi đứng rất gần nhau, gần đến độ chỉ cần nhích thêm vài centimet nữa là tôi có thể làm những chuyện bản thân khao khát nhưng không dám làm bấy lâu nay.

Nhưng tôi không dám hôn anh ấy, sợ anh ấy sẽ tránh mặt mình, chỉ có thể để hình ảnh đẹp như vậy theo dòng nước trôi đi.

Thi Mân lắc lắc đầu, nói: “Không cần, cậu chơi chán rồi thì quay về đi làm đi.”

“Em có thể ở lại thêm ít nhất một tháng nữa…”

“Sao lâu vậy? Dự án ở nước ngoài không phải rất quan trọng hay sao?” Thi Mân nghi hoặc ngẩng đầu, “Công ty các cậu từ lúc nào lại cho nghỉ phép dài như vậy?”

Mượn bóng đêm chút can đảm, tôi ngồi xổm xuống, tựa đầu lên lưng ghế anh ấy đang ngồi, dùng tư thế vô cùng mập mờ.

“Nghỉ phép không thể nào lâu như vậy được….” Tôi sờ sờ mũi.

“Cậu đừng nói là muốn từ chức?” Thi Mân nhíu mày.

“Em cũng chưa biết, còn đang thương lượng với nhân sự, em định trước hết nghỉ việc không lương để luân chuyển công tác, nhưng sợ là họ không đồng ý.

Nếu như không được, nhiều khả năng là em không thể quay về Ninh Thành, đến lúc đó anh thu nhận em được chứ?”

Thi Mân khôi phục lại giọng nói lãnh đạm thường ngày: “Thu nhận? Với trình độ của cậu, cho dù có mất việc thì tuyển dụng thông qua mạng xã hội thôi cũng không khó gì.”

Sau đó còn bồi thêm một câu: “Thấy chưa, tôi cũng không phải là không biết gì về thị trường tuyển dụng.”

Đây cũng là những lời khốn kiếp tôi từng nói trước đây, những lời đã nặng nề tổn thương anh ấy.

Tôi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thấp xuống hơn nữa, tiếp lời nói thật xin lỗi.

“Không có ý lôi lại chuyện cũ.” Anh ấy nói, “Chỉ muốn nói cho cậu là đừng có trẻ con như vậy.

Cậu không phải rất thích công việc này hay sao? Không cần thiết phải bỏ.”

Tôi nghe xong, đột nhiên cảm thấy phảng phất như cách nhau cả một thế hệ.

Lúc trước hai chúng tôi chẳng ai chịu hiểu cho ai, luôn biểu thị bất mãn với công việc của nhau, tôi chỉ nghĩ là anh ấy không nhìn ra được giá trị của mình, nhưng giờ đây anh ấy có thể hiểu được tôi, cũng có sức sống hơn, nhưng tôi lại hết sức đau lòng.

Cũng may Thi Mân không có ý định tiếp tục nói cho xong vấn đề này, rất yên lặng chờ tôi làm cơm tối.

Tôi sợ canh quá nóng sẽ làm tổn thương dạ dày của anh ấy, liền đem bát canh tản nhiệt trong nước lạnh một lúc rồi mới bưng lên bàn.

“Cậu thế mà lại học được cách chăm sóc người khác.” Anh ấy nói, “Cậu thật sự rất thông minh, chỉ cần muốn làm gì đều có thể làm rất tốt.”

Ý là lúc trước tôi phớt lờ cảm xúc của anh ấy chỉ vì tôi không thực sự để tâm tới tâm tư của anh ấy mà thôi.

Tôi lại cúi đầu, tiếp tục nói xin lỗi.

“Sao lại cứ nói mãi vậy.” Anh ấy thở dài, “Tôi không có ý muốn trách cậu.

Nói chuyện khác đi, được không?”

Thế là tôi vắt óc suy nghĩ để làm anh ấy vui vẻ, lục lại mớ chuyện cười nghe được từ đồng nghiệp của mình.

Nụ cười của Thi Mân chỉ nhàn nhạt, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, nhưng anh ấy rất nhanh chóng sẽ thu về.

Anh ấy cứ như vậy vừa nghe kể chuyện vừa ăn cơm uống canh, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn tôi một chút.

Khi anh ấy nhìn tôi chằm chằm tôi sẽ thoáng giật mình, thật giống như cảm giác lo lắng khi bị anh ấy phát hiện ngủ gật hồi trung học vậy.

“Đồng nghiệp của cậu vui tính thật.” Anh ấy nói, “Các cậu chắc cũng thường xuyên nấu ăn chung với nhau lắm phải không, tay nghề nấu nướng cũng tiến bộ không ít.”

Tôi thoáng gật đầu, nói cho anh ấy biết đôi lúc điều kiện sinh hoạt ở nước ngoài không được tốt, chúng tôi sẽ san sẻ bánh quy hoặc là bánh mì với nhau, và sẽ tự nấu ăn nếu như không quen ăn đồ bên ngoài.

“Tốt quá.” Anh ấy đột nhiên buông chén, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tôi không tìm được anh ấy đang nhìn thứ gì, đôi mắt kia dường như không có tiêu điểm.

“Nếu như tôi có thể biết những điều này sớm hơn thì tốt rồi.” Thi Mân nói, “Tôi có phải đã bỏ lỡ quá nhiều rồi không?”

Mũi tôi chua xót, sợ anh ấy lại sẽ nói những lời tự trách.

“Hiện tại cũng không muộn đâu..” Tôi nói

Có lẽ không khí ấm áp lúc này đã cho tôi quá nhiều dũng khí, tôi lại tựa đầu lên lưng ghế của anh ấy rồi chuyển dần xuống trên đùi, ngồi dưới đất, tay nắm thật chặt góc áo của anh ấy.

“Đời người dài như vậy, chúng ta mới ở bên nhau được tám năm.

Còn rất nhiều cái tám năm nữa, em cùng đi với anh.

Cho dù….

không phải thân phận người yêu cũng được, không sao cả.”

Hẳn là buổi tối người ta sẽ già mồm hơn hẳn, tôi cảm nhận được đầu gối mình đang tựa lên khẽ run rẩy.

Nước mắt lại rơi, nhưng tôi sợ dính vào quần áo Thi Mân sẽ khiến anh ấy khó chịu, đành phải dùng mu bàn tay quệt đi sạch sẽ.

Thi Mân không đẩy tôi ra, cũng không ôm tôi an ủi như trước đây, xem tôi như không tồn tại vậy, vẫn từ từ uống hết chén canh.

Tôi dựa vào đùi anh ấy, khẽ hỏi: “Thầy Thi, cho em một cơ hội đi có được không.

Cho em một cơ hội để anh tổn thương em, lần này em nhất định sẽ ở lại, em sẽ không rời đi, hãy để em nhìn anh đi.”

Thi Mân thoáng dừng động tác, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.