Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 11: Hạnh phúc tới gõ cửa (2)

"Muốn tiền trợ cấp, không thành vấn đề, bây giờ là một giờ qua mười lăm, cậu có thể chạy về doanh trại của chúng ta trước ba giờ sẽ có thưởng, nếu không...." Điểm quan trọng trong lời nói của Tham mưu Lý Bá Ngôn đặt ở nửa câu sau, điều này làm cho Thiếu tá Lệ vừa mới chạy tới thành phố C rất đau buồn.

"Lý Bá Ngôn, tiên sư mày." Lệ Minh Thần hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, thừa dịp chung quanh không có xe, đạp chân ga hết mức.

Lệ Minh Thần dừng xe xong, lúc chạy một mạch về đến doanh trại, sau lưng còn có hai người đứng gác đi theo đuôi.

Nhìn Lệ Minh Thần hô hấp đều đặn và hai người đứng gác thở mạnh, Cao Hán hướng về phía bọn họ khoát tay, biểu thị đã hiểu rõ tình hình.

Một tên lính gác trong đó rất lễ phép nói "Xin Thiếu tá Lệ chú ý tố chất tác phong quân nhân của mình." Sau đó hai người rút lui.

Trong phòng không có người ngoài, Lý Bá Ngôn liếc nhìn Cao Hán, đưa ngón tay chỉ vào cửa: "Lính gác cũng quen thuộc như vậy? Ngay cả phê bình cũng chỉ đích danh nói rõ họ."

"Hừ." Bộ dạng của Cao Hán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hừ lạnh một tiếng, "Cậu đang kinh ngạc hả? Lúc trước không biết đã gặp phải loại gió quỷ quái gì, hơn nửa đêm vừa chạy vừa gào thét ở bãi tập, làm cho cả đội cảnh vệ phải mò mẫm tìm người cả buổi, cậu thì tốt rồi, đem người ta giày vò một vòng, mình cút về ngủ. Đồ khốn kiếp này, cũng sắp bằng Doanh trưởng của đội quân tiên phong rồi."

Tóm lại đều là người quen, Lệ Minh Thần cũng không chú ý nhiều như vậy, dứt khoát nới lỏng cổ áo, đặt mông ngồi ở bên cạnh Lý Bá Ngôn, "Tìm em về hết sức khẩn cấp về, nhưng nhìn cái đuôi của anh vẫn còn ở đây, không có cháy a."

Học trong cùng trường quân đội mấy năm, Lệ Minh Thần có chút không khách khí với lời nói của Tham mưu Lý của sư đoàn, anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Ừ, kém một phút là đến ba giờ, hoàn thành nhiện vụ trước giờ, thưởng tới là tên cao to, đồng chí Tham mưu khẳng định cũng ngại cầm."

"Nhìn một chút đi, chỉ là để cho cậu ta về nhanh một chút, thì trên đường đã đeo cho tôi một cái mũ cao, Doanh trưởng Cao, tên lính này không dẫn dắt tốt." Lý Bá Ngôn nở nụ cười quỷ quyệt nhìn Cao Hán.

"Đúng vậy, tôi không dạy giỏi, cho nên làm phiền cậu dẫn về sư đoàn của mình chỉnh đốn đi , tốt nhất là đem cái tật xấu tám chi vểnh lên cắt hết đi cho tôi." Doanh trưởng Cao liếc anh một cái cũng ngại nhiều cuối cùng lại vòng vo bổ sung thêm một câu, "Chỉnh đốn xong nhớ trả lại cho tôi!"

"Đợi chút, đây là tình huống gì vậy, hai ngươi giống như đang làm mua bán, mà em chính là món đồ bị bán?” Thiếu tá tiên sinh không theo kịp suy nghĩ của hai người kia có chút phát cáu.

"Đưa cho cậu." Cao Hán thu lại nụ cười, quanh quẩn với tên tiểu tử thối này hồi lâu suýt nữa quanh quẩn đến mơ hồ, đưa tờ giấy cho Lệ Minh Thần."Tham mưu trưởng anh minh, biết tôi không quản được cậu, nên đã xách cậu tới bên cạnh cậu ta tự mình quản lý. Nhớ, lúc, học tập, ít, làm, mất, mặt, tôi, thôi!"

Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm bản báo cáo ngày XX tháng XX năm XXXX, thông báo tham gia"Thảo luận học tập hình thức tác chiến kiểu mới", tính toán trong lòng hơi mất thăng bằng.

Lý Bá Ngôn cười giống như hồ ly."Lão Tam à, đến dưới mí mắt của tôi, những thứ cậu đi thụ huấn ở Vân Nam đừng che giấu, cứ đổ hết sức ra ngoài cho tôi."

Lệ Minh Thần liếc mắt xem thường, những thứ kia đúng là chuẩn bị khi đối đầu với quân Hồng Lam của đoàn 703 mới lấy ra, sớm như vậy đã muốn vét đáy của anh, nào có chuyện dễ dàng như vậy."Cái đó đến lúc đó lại nói, phần thưởng của em đâu?"

Động tác chìa tay của Thiếu tá không chút nương tay.

Một tấm thẻ màu đỏ đặt trong lòng bàn tay anh, "Mùng ba tháng sau, cưới được chị dâu cậu qua cửa, bao tiền lì xì nhớ lớn một chút ."

!

Đây coi là phần thưởng quỷ gì vậy....

Lệ Minh Thần đi trên đường có chút lười biếng, không có tinh thần như bình thường."Cái gì mà đi sư đoàn rất tốt, bên cạnh nội thành, mỗi lần trở về trong quân đội lại phải mất hơn một giờ."

Lệ Minh Thần quen sống ở bộ đội không thích nơi kia của Thủ trưởng,vừa nghĩ tới cả người phải theo khuôn phép là toàn thân anh không được tự nhiên, đợi chút....

Cách quân đội hơn một giờ, vậy cách cô....

Đại đội trưởng Lệ đang đi trên đường đột nhiên cười hì hì một tiếng, "Cậu lính kia...."

Lệ Minh Thần đột nhiên bắt được một cậu lính nhỏ đi qua bên mình, chờ cậu ta đứng lại, Lệ Minh Thần quan sát cậu ta từ trên xuống dưới: "Tiểu đội trưởng tiểu đội 1, Trương...."

"Báo cáo Đại đội trưởng, tôi là tiểu đội trưởng tiểu đội 1Trương Quốc Đống." Trung sĩ chào kiểu quân đội với Lệ Minh Thần, tư thế rất tiêu chuẩn.

"Không tệ, không tệ, đến bãi tập chạy 10 km cho tôi xem thể năng như thế nào?"

Một.... 10 km! Chủ nhật tiểu đội trưởng đáng thương không có nhiệm vụ huấn luyện bị Đại đội trưởng Lệ đàn áp, chạy một vòng lại một vòng ở trên bãi tập.

"Người kia là ai? Tiểu đội phó của tiểu đội 7 Trương...."

"Báo cáo Đại đội trưởng, tôi là tiểu đội phó tiểu đội 7 Trương Ngọc Tỉ."

"Ừ, không tệ không tệ, cậu cũng đi chạy một vòng, cho tôi thấy thể năng."

Trên miệng Lệ Minh Thần đang ngậm cỏ đuôi chó nhìn qua không còn ủ rũ như lúc mới ra khỏi doanh trại, tâm tình quả thật tốt không còn giới hạn.

Ngày ấy, trong tiểu đoàn quân tiên phong lưu truyền ra một tin tức nhỏ: chính xác Phó doanh trưởng Lệ Minh Thần kiểm tra thí điểm tình hình thể năng của tiểu đội trưởng họ Trương, hình như là sát hạch trá hình, để làm công tác chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Trong lúc nhất thời, là tiểu đội trưởng họ Trương của đại đội 3 hay là không phải của đại đội 3 cũng đều phải tập hợp ở bãi tập.

Nhìn các tiểu đội trưởng bị án phạt chạy càng ngày càng nhiều, trong lòng Lệ Minh Thần độc thoại như thế này: Tiêu hao hết thể năng của các người, xem ai còn có tâm tư nhớ thương vợ tôi.

Tất cả nguyên do đều bắt nguồn từ câu "Cháu trai tôi" của thím Trương hàng xóm nhà Ôn Hân.

Không thể không thừa nhận, một vài chuyện nào đó, Thiếu tá tiên sinh nhỏ mọn có chức năng đề phòng cẩn thận.

Vừa đến Thứ hai, lúc Lệ Minh Thần mang theo hành lý đóng gói đơn giản với mục đích tính dựa sát vào thành phố C, thì Ôn Hân cũng đỡ chân bị thương chui vào trong xe.

Trước khi đóng cửa xe tắc xi, Ôn Lĩnh đẩy xe lăn ra ngoài của siêu thị nhìn em gái: "Xử lý xong thì trở về sớm chút, lãnh đạo của bọn em không phải đã cho em nghỉ phép rồi sao?"

"Được, em biết rồi, anh, anh vào đi thôi. Noãn Noãn nghe lời ba đó."

"Dạ! Cô, heo Noãn Noãn nhớ rồi!" Tay chống ở trên tay vịn xe lăn của ba, bàn tay nhỏ béo tròn của Noãn Noãn vẫy rất hăng say.

Tiểu Tiền ngồi nghiêm túc ở nóc nhà, vẫy đuôi từng cái một, giống như đang tạm biệt.

Ôn Hân liếc nhìn người nhà của cô, đóng cửa xe. Vì hôm qua Lệ Minh Thần đã giúp công việc của bọn họ, mặc dù mang theo vết thương, nhưng hôm nay cô cũng phải đến công ty một chuyến, nếu không chỉ sợ Tả đại tiểu thư cũng làm có chút khó....

Buổi sáng thứ hai, nhóm người đi làm của thành phố C dốc toàn lực bắt tay hành động, xe trên đường rất nhiều, giao thông tắc nghẽn, cộng thêm Ôn Hân ra cửa hơi chậm, đến công ty thì đã là 8h 45'. Ôn Hân còn chưa có chuyển lên lầu, cục diện ầm ĩ ở bộ phận nhân sự trên lầu đã đi qua không khí truyền vào lỗ tai Ôn Hân.

Mùi thuốc súng nồng đậm đến sặc người.

Ôn Hân vừa mới vào phòng làm việc, thì ngọn lửa bên trong đã nhóm lên hoàn toàn rồi.

"Bộ phận kế toán nói, bọn họ dựa vào số liệu hóa đơn bộ phận nhân sự đưa ra mà thanh toán cho tôi, bọn họ nói muốn tôi tới tìm cô, rõ ràng tôi chi nhiều hơn cái này, tại sao báo cáo lại ít như vậy!"

Lần trước Ôn Hân muốn Tả Dữu giúp hạch toán mức chi trả, nhân viên kỹ thuật kia nói chuyện nổi giận đùng đùng, các nhân viên khác ở đây nhìn Tả Dữu mặc đồ công sở, lại nhìn người công nhân mặc đồng phục làm việc, trong lòng đa số mọi người đều có phán quyết với chuyện này.

Tả tiểu thư là người có người ở bên trên, chuyện này rõ ràng chính là do cô "Làm việc không nghiêm túc" tạo thành.

Tả Dữu thật sự rất oan khuất, những cái hóa đơn lớn nhỏ này cô hạch toán trước sau ước chừng năm lần, số liệu trên đó không thể nào sai được."Nhất định là sai ở chỗ kế toán. Nhất định là vậy!" Cô làm sao cũng không tin lỗi là ở bản thân mình.

"Vậy tại sao tôi nộp gần 4000 hóa đơn, báo cáo đến tay chỉ có hơn 3,200!" Công nhân nhất quyết không tha bị mọi người hiểu là anh ta rất tích cực với tiền mồ hôi nước mắt.

Đầu óc Tả Dữu nhất thời có chút loạn, cố gắng nhớ lại số tiền mình đã nộp đi, làm thế nào cũng nhớ không nổi.

"Chu Vạn, hóa đơn của anh tôi vừa chuyển tới cho bộ phận kế toán, vào phòng làm việc của tôi, tôi tính cho anh." Âm thanh nhẹ nhàng của Ôn Hân lúc này giống như thanh tuyền dập tắt ngọn lửa càng ngày càng nghiêm trọng.

Tả Dữu cắn môi, nhìn Ôn Hân khập khà khập khiễng gọi công nhân Chu Vạn đi vào phòng làm việc, trong lòng cô không dễ chịu có thể nghĩ là biết.

Rõ ràng là công việc rất dễ dàng, tại sao mình lại xử lý không thuận lợi như vậy.

Tả Dữu trở lại vị trí của mình nhắm mắt chờ đợi kết quả, ôm một tia may mắn cuối cùng, hi vọng vấn đề không ở chỗ cô.

Ước chừng qua mười phút, Chu Vạn đi ra, dáng vẻ giận dữ đầy mặt vừa rồi đã không thấy tung tích, đấng mày râu hơn bốn mươi tuổi từ từ đi tới trước bàn Tả Dữu, cúi đầu, nói: "Là tôi nhớ lộn số tiền, chuyện mới vừa rồi, thật xin lỗi."

Chuyện cứ như vậy mà đảo ngược lại không sao hiểu nổi, nhớ lộn, loại lý do này lọt vào trong tai bất cứ người nào đều sẽ không tin, chớ đừng nói chi là Tả Dữu, người trong cuộc.

Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện một lượt từ đầu tới cuối, vẫn không tìm thấy mấu chốt, cuối cùng không nhịn nổi, gõ cửa phòng làm việc Ôn Hân.

Phòng làm việc của trợ lý Tổng giám đốc tĩnh mịch hơn phòng làm việc lớn rất nhiều, một chậu hoa thủy tiên nho nhỏ đặt trên bàn, làm lộ ra Ôn Hân ở phía sau bàn làm việc ít đi mấy phần sắc bén lúc làm việc, nhiều hơn một chút điềm tĩnh.

"Muốn hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Hân sửa sang lại vật trong tay, cũng không nhìn cô, hỏi.

...."Ừ." Tả Dữu nhăn nhó nửa ngày, đáp.

"Từng ở khách sạn hả? Mấy sao?" Ôn Hân đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì làm vẻ mặt Tả Dữu đang ủ rũ cũng ngốc ra.

"Ở, từng ở, thông thường đều là năm sao, cái đó và chuyện này.... Có liên quan à...."

"Đây là hóa đơn Chu Vạn cầm về từ khách sạn đã nghỉ lại, đó là thương vụ khách sạn hợp tác với công ty chúng ta báo giá, cô tự xem một chút đi."

Tả Dữu nhìn hóa đơn, lại nhìn báo giá trên màn hình máy tính, miệng "ồ" lên, "Hóa đơn của anh ta nhiều hơn giá của khách sạn này mấy trăm tệ!" Ngoài thán phục , Tả Dữu cũng hoài nghi, hỏi, "Đó không phải là khách sạn tạm thời điều chỉnh giá à?"

"Đây là điện thoại của đối phương, cô có thể gọi qua tự tình kiểm tra." Ôn Hân đẩy máy điện thoại đến trước mặt Tả Dữu, nhìn cô.

Ngạo mạn là kết cấu kiến trúc thượng tầng xây dựng trên cơ sở tín nhiệm bản thân, Tả Dữu tự cho rằng năng lực làm việc của mình rất mạnh sau khi bị một chuyện nhỏ nghiệm chứng, phản cảm lúc ban đầu mà đại tiểu thư dành cho trợ lý Ôn đã sớm không tồn tại nữa.

"Ôn tổng, những thứ này trước đó cô cũng biết, tại sao không đưa ra sớm nói cho tôi biết?" Mắt Tả Dữu nhìn chằm chằm Ôn Hân.

"Con người chỉ có ngã xuống một phát từ chỗ vững chắc, mới có thể nhớ sai lầm đã làm mình bị đau nhiều hơn.”

Đã từng như vậy, cô vừa tốt nghiệp đại học cũng từng phạm phải sai lầm tương tự, người nọ cũng nói lời giống vậy với cô.

Ngoài cửa đột nhiên có người gõ, "Ôn tổng, Tổng giám đốc có lời muốn nói."

Vừa nãy Ôn Hân đứng lâu, chân có đau một chút, lúc này từ trên ghế đứng dậy đã hơi khó khăn, một tay vịn vào chiếc ghế ở bên cạnh.

Ánh mắt Tả Dữu nhìn cô, hoàn toàn biến mất địch ý."Tôi đỡ cô."

"Cám ơn." Đối với Tả Dữu, cô cũng không ghét.

Ôn Hân ra đến bên ngoài phòng, Vạn Cương đã đứng ở trong phòng đợi một lúc lâu, nhìn cô ra ngoài, Vạn Cương xoa tay, cảm xúc có chút kích động: "Tuyên bố với mọi người chuyện này, Vạn Bác đã thuận lợi đạt được mục đích với bộ phận điện tử của Thiên Hòa, Vạn Bác sẽ lập tức phải chính thức đổi tên là Thiên Hòa Vạn Bác, trở thành công ty con chuyên nghiên cứu linh kiện điện tử dưới danh nghĩa Thiên Hòa."

"Vậy Vạn Tổng, chúng ta chẳng phải là bị Thiên Hòa thu mua rồi...." Một nhân viên lâu năm nói chen vào.

"Đúng vậy a." Chút mất mác xuất hiện trên mặt Vạn Cương, đối với một công ty mà nói, không có gì khổ sở bằng việc giao đứa con của mình vào trong tay người khác, nhưng dù sao cũng tốt hơn là nhìn đứa con của mình chết dần đi dưới điều kiện càng ngày càng khắc nghiệt."Nhưng tôi bảo đảm, Thiên Hòa Vạn Bác có thể phát triển tốt hơn Vạn Bác cũ, đãi ngộ của mọi người cũng sẽ càng tốt!"

Đám người sôi trào.

Trong muôn vàn hưng phấn, trong lòng Ôn Hân đập thình thịch không ngừng.

Mục đích bơm tiền ban đầu của công ty trong vòng hai ngày đã biến thành thu mua toàn bộ chi phí như hiện tại, ai ở trong đó tác động đến quyết định cực kỳ quan trọng, không cần nói, cô cũng biết.

Đều nói thời gian là vũ khí sắc bén mài mòn tất cả tình cảm, nhưng hiển nhiên canh cánh trong lòng về quá khứ, không chỉ một mình cô.

"Ôn Hân, đến phòng làm việc của tôi một chút." Vạn Tổng bổ nhiệm, Ôn Hân thầm đưa ra quyết định trong lòng.