Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 32: Tin cậy (2)

Nghiêm Mỹ hôm nay mặc một bộ đồ công sở với chiếc váy dài màu kem, kim cài áo hoa mai ghim trên ngực lóe lên ánh vàng rực rỡ làm Ôn Hân hoa cả mắt. Trong lúc cô nheo mắt, Tả Dữu đã bổ nhào như bay vào phòng, kéo Ôn Hân nhìn trái ngó phải.

"Chị, bọn họ nói chị bị thương, mau cho em nhìn xem, nhanh lên một chút!" Móng vuốt nhỏ khua múa của Tả Dữu còn tích cực hơn cả Tiểu Tiền bắt trộm, chẳng mấy chốc, trên mặt Ôn Hân chợt lạnh, băng gạc bị Tả tiểu thư vén hết lên không chút khách khí.

"Dữu Tử.” Đang lúc Ôn Hân không biết nên bảo Tả tiểu thư dừng lại như thế nào, thì mẹ Tả đã lên tiếng, trực tiếp giải quyết tất cả. "Động loạn vào vết thương sẽ để lại sẹo."

"Ồ...." Bị mẹ già khiển trách tiểu thư Thủy Quả thu lại tay đang kéo Ôn Hân, đứng sang bên cạnh cô, nhưng ánh mắt thì giống như muốn đẩy băng gạc lên để xem thử tình hình bên trong.

Ôn Hân bị Tả Dữu lôi kéo, lực chú ý lại hoàn toàn đặt trên người Nghiêm Mỹ, từ lúc bước vào cửa lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau cô đã biết, Nghiêm Mỹ còn nhớ cô cũng giống như cô nhớ bản thân mình vậy.

"Ôn Hân à, vị này có thể là cô không biết ." Vạn Cương đứng một bên vẫn không lên tiếng, đợi tới khi Tả Dữu dừng hẳn ông mới đứng dậy, "Từ trên quan hệ thân thuộc mà nói, bà ấy là mẹ Tả Dữu cấp dưới của cô, nhưng từ quan hệ công việc mà nói, vậy thì khó lường rồi...." Vạn Cương xoa xoa tay, "Chính thức giới thiệu, đây là khách hàng lớn nhất hiện nay của công ty chúng ta.... Giám đốc điều hành tập đoàn Hằng Vũ, phu nhân chủ tịch hội đồng quản trị, bà Nghiêm.”

"Lão Vạn, tôi hôm nay tới chỉ là muốn nhìn thử tiểu thư dũng cảm cứu Dữu Tử là ai, xem ông làm chính thức vậy kìa.” Khóe miệng Nghiêm Mỹ hàm chứa nụ cười yếu ớt, nói với Vạn Cương xong, kiền vươn tay về phía Ôn Hân: “Dữu Tử từ nhỏ đã thích gây họa, lần này phạm sai lầm khiến cô bị thương, tôi thay mặt cả gia đình tới nói tiếng cám ơn cô.”

Cử chỉ ở mọi mặt của Nghiêm Mỹ cực kỳ đúng mức ngược lại khiến cô hốt hoảng, điều chỉnh lại hô hấp, Ôn Hân đưa tay ra, trả lời mang tính lễ nghi, “Đây là việc cháu nên làm ạ.” Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không, Ôn Hân cảm thấy khi mình nói ra những lời này, ánh mắt Nghiêm Mỹ nhìn cô vậy mà lại sáng lên một cái, nhưng tia sáng đó rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng, mà Nghiêm Mỹ vẫn giữ cử chỉ thích hợp.

"Lão Vạn, chỉ bằng việc làm này của Ôn tiểu thư, tôi làm chủ, Hằng Vũ ký bổ sung thêm hai đơn đặt hàng với Vạn Bác nữa.”

Thu tay lại, Nghiêm Mỹ xoay mặt nói với Vạn Cương một câu, khi ấy đã đem bụng Vạn Cương vui đến nỗi run rẩy rồi, trong miệng nói thẳng, "Được, được, được, một lát nữa chúng ta nói chuyện."

Nghiêm Mỹ được Vạn Cương dẫn đi, Tả Dữu lại kiên trì ở phòng làm việc của Ôn Hân, cô kéo chiếc ghế đến gần ngay bàn của Ôn Hân, tay vịn vào mép bàn nhìn Ôn Hân nói, “Chị dâu, mẹ em hình như rất thích chị đấy, trước kia em vẫn luôn lo lắng mẹ em là người có quan niệm dòng dõi mạnh, sẽ phản đối chị và anh, bây giờ xem ra, chỉ cần thêm chút sức nữa, thì không thành vấn đề!”

Giày mũi tròn của Tả Dữu đá vào chân bàn, âm thanh thùng thùng đang vang lên, nhưng nó lại như đá vào trong lòng Ôn Hân.

Điểm tốt này nhiều nhất chính là vì vết dao trên mặt mình, thật sự tốt ư? Theo Ôn Hân thấy thì: chưa chắc!

Trước khi tan làm, cả ngày không ra khỏi phòng làm việc nên Ôn Hân ra ngoài đi toilet, ấn nước xả bồn cầu xong, Ôn Hân mở cửa đi rửa tay, lại nhìn thấy một người bên bồn rửa tay làm cô căng thẳng....Nghiêm Mỹ vẫn còn chưa đi.

Bà Nghiêm thấy Ôn Hân cũng không bất ngờ, bà đưa tay đến dưới máy sấy không tay từ từ sấy, trong tiếng máy móc vù vù, âm thanh của Nghiêm Mỹ cũng giống như một bản song ca êm tai, bà nói: “Ôn tiểu thư, mặc kệ cô cứu Dữu Tử xuất phát từ mục đích gì, tôi đều phải cám ơn cô, đương nhiên nếu phần lớn lí do xuất phát từ phía Tả Tuấn, ngoài cảm ơn ra, tôi còn muốn tặng cô một câu, cô rất thông minh.”

Bà rút khăn giấy ra lau tay, sau khi vứt đi thì nói: Tuần sau tập đoàn Hằng Vũ kỷ niệm 15 năm thành lập, hôm khác tôi sẽ sai người đưa thiệp mời tới tận tay cô, mong ngày đó cô có thể xuất hiện và đứng bên cạnh người kia.”

Nghiêm Mỹ cười một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài, lúc cửa tự động đóng lại, Ôn Hân có nghe thấy Nghiêm Mỹ nhỏ giọng nói một câu: “Tìm một người bạn bình thường một chút, ba của nó cũng có thể bớt tức giận đi chút xíu....”

Ôn Hân cảm giác răng mình gần như sắp cắn chảy máu, không chỉ như vậy, cô cảm thấy, sau khi Lệ Minh Thần biết chuyện này, kết quả tuyệt đối không phải chỉ đơn giản cắn răng như cô là xong....

Khu thương nghiệp nằm ở góc phía nam thành phố tạo thành một đường chéo với Vạn Bác, và ở đó không giống với đèn hoa chưa bật ở Vạn Bác, ca múa mừng cảnh thái bình ở đó đã sớm lên sân khấu rồi.

Phệ Hồn là tòa nhà tầm thường nhất ở hồng lâu Hoan Ca, nhưng hiển nhiên cái câu “trông mặt mà bắt hình dong” dùng cho nó quả thật là không được rồi. Tổng hợp tất cả các trung tâm mang tính giải trí cao nhất ở thành phố C trừ bỏ Phệ Hồn thì không có cái thứ hai. Giống như tên của nó vậy — phệ cốt hồn, nếm một lần nhớ mãi không quên.

Tận cùng bên trong căn phòng số 888 ngoài tầng ba, một người đàn ông mặc tây trang đang dán bên tai Waiter nhỏ giọng nói gì đó.

Người bồi bàn nghe thấy lời của quản lý Hồ xua tay lia lịa, "Không được không được, anh không phải không biết Tuấn thiếu gia là ai, huống chi anh cũng không phải không biết những chủ nhân tìm thú vui bên trong kia là ai, lúc này anh bảo tôi đi vào không phải là thật lòng muốn tôi đi tìm chết à!” Cậu bồi bàn gắn nơ hồng ở cổ áo lắc đầu cộng thêm xua tay, cả người lập tức như trống lắc.

"Nhưng hợp đồng này...." Bên công ty thúc giục, bản hợp đồng phải ký xong trước 50 rồi gửi fax qua Mĩ, nhưng Tả thiếu gia là người cầm bút lại đang ăn chơi đàng điếm trong phòng 888, quản lý Tiểu Hồ sắp ưu sầu thành quản lý Lão Hồ rồi.

Một người cầu xin, một người cự tuyệt, lúc hai người đang giằng co thì cử phòng 888 đột nhiên mở ra. Hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, cánh cửa Thủy Mộc bỗng bị mở ra, tiếng cụng rượu, tiếng karaoke bên trong, thậm chí những bức tường lớn của hàng rào âm thanh giống như sông Hoàng Hà bùng nổ, một dòng nước tuôn ra.

Trước mắt quản lý Tiểu Hồ cũng say, bởi vì bị người phun một ngụm rượu lên mặt.

Tả Tuấn đứng ở cửa định lấy hơi, đám cháu chắt trong phòng kia đang chơi trò chơi, anh thua nên rót cả ly Brandy thẳng vào miệng anh, “kẻ điên”, mới vừa rủa thầm một câu, anh mới phát hiện ra người đứng trước mặt đã bị mình làm cho cả người lắc lư rồi .

"Hồ Chí? Cậu tới làm gì?" Mắt phượng của Tả Tuấn nheo lại, anh không thích nhất chính là lúc anh nghỉ ngơi mà người của công ty tới tìm, mất hứng!

Cho nên sự xuất hiện của Hồ Chí làm anh rất không vui.

"Tả, Tả tổng." Mũi Hồ Chí dị ứng với rượu thịt, nên không khống chế được mà hắt xì hơi, nói: "Bản hợp đồng này bên Mỹ đang cần gấp, ngoài ra phu nhân muốn tôi thông báo với anh, bà ấy đã mời bạn gái anh tới lễ kỷ niệm của tập đoàn vì anh, Trương tiểu thư hay Lý minh tinh gì gì đó không cần nữa.... Rồi.... Hắt xì!"

Hồ Chí vẫn không quản được cái mũi quá mức mẫn cảm của mình, nên lại hắt xì hơi, chỉ là, may mà anh ta nghiêng mặt, không trực tiếp hắt lên mặt Tả Tuấn.

"Hả?" Tả Tuấn sửa lại ống tay áo sơ mi, lại nhận lấy tài liệu từ tay cậu ta vừa ký vừa hỏi, "Hôm nay bà ấy đi đâu?"

Hồ Chí hắt xì hơi nên run rẩy che miệng, âm thanh rầu rĩ lên tiếng nói: "Hình, hình như là buổi chiều đi ra ngoài cùng tiểu thư, cụ thể đi đâu tôi cũng không biết."

"Đồ ăn hại." Tả Tuấn nhét cái kẹp lại trong ngực Hồ Chí, đúng lúc này người trong phòng lại đi ra, người nọ uống không ít, lảo đảo khoác tay lên vai Tả Tuấn, "Tả thiếu gia, nói rồi đó nhé, lát nữa đi quán Thiên Phủ tiếp tục, nghe nói mấy cô bé mới tới bên đó đều đặc biệt chờ sẵn, bóp một cái cũng ra nước, hôm nay anh đây mời khách, đến lúc đó người cho cậu chọn trước.”

Hồ Chí nhìn ông chủ nhà mình đầu tiên là cười nhạt, sau đó không biết tại sao lại ra tay đem người kia vặn ép lên tường “Bớt xưng anh xưng em với tôi đi, nhà tôi chỉ có hai anh em!"

Ánh đèn màu quả quýt, thảm đỏ lớn, Tả Tuấn mặc áo sơ mi đen giống như đóa hoa sen đen nở rộ diêm dúa lẳng lơ.

Lệ Minh Thần còn không tính, huống chi là mày một đứa con riêng của doanh nghiệp hạng vừa.

Cuối cùng buông người nọ ra, Tả Tuấn tiêu sái rời đi

Trên đời này có một từ gọi là càng nhiều càng tốt, còn có một từ thà thiếu không ẩu.

Tả Tuấn anh trước giờ không thiếu phụ nữ, nếu như có thể, anh tình nguyện chỉ cần một người trước kia, chỉ là người kia đã sớm không tìm được, sống chết không rõ. Nếu anh không chiếm được người trong lòng mình kia, vậy thì dứt khoát chọn người giống nhất vậy....

Nghĩ đến Ôn Hân là đủ loại phương thức có thể xuất hiện, bất luận người đứng bên cạnh cô là anh hay là Lệ Minh Thần, thì anh cũng tin đây sẽ là một cuộc chơi không tồi.

**********

Vào thu rồi, vết thương ở chân Ôn Lĩnh gần như đã tốt lên rất nhiều, anh sắp được xuất viện, Tả Dữu được mẹ giải cứu lại bắt đầu năm lần bảy lượt xuất hiện ở phòng bệnh. Ôn Hân khuyên cô ấy rất nhiều lần, nói khỏi cần phải đến, nhưng tiểu thư Thủy Quả không chút ngần ngại với công việc phục vụ người khác, vẫn chạy tới chạy lui, bưng trà rót nước ở phòng bệnh như chú ong mật nhỏ.

Theo lời của cô ấy là: nhà cô ít người, thêm một người thì thêm một việc, vẫn không bằng tới đây trò chuyện vui vẻ với anh Ôn.

Ôn Hân mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ của Nghiêm Mỹ, là lại không biết nên nói gì nữa.

Thiệp mời được đưa tới phòng làm việc của cô hôm qua, xung quanh thiệp mời khắc vàng lộ ra vẻ cao quý, nhưng đối với cô lại là phỏng tay, lần này đi, Nghiêm Mỹ hy vọng mình dùng thân phận gì, cô hiểu rõ, nhưng Lệ Minh Thần....

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, Lệ Minh Thần về tiểu đoàn báo cáo được ba ngày gọi điện thoại tới.

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Ôn Hân thu lại cảm giác lo lắng nãy giờ, hỏi, "Thì là ngày gia đình ở trường Noãn Noãn, nên cố ý xin phép không được sao?”

"Em cứ như vậy mà không yêu thích vật hiếm như anh?" Mắt Lệ Minh Thần nhìn phía trước, tay lại duỗi đến ngang người nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hân, thấy Ôn Hân không phản ứng, anh thu tay lại, “Không yêu thích? Không yêu thích thì anh dừng xe rồi rời đi! Quân gia anh đây hiện tại dù gì cũng là doanh phó, muốn tìm một cô vợ không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”

"Anh dám!" Thấy anh còn dài dòng lôi thôi, Ôn Hân trực tiếp đưa tay đến eo anh, muốn dùng cách xử phạt về thể xác.

"Đúng vậy a, anh nào dám, có cô vợ vừa hung dữ vừa hiếm lạ của anh ở đây, anh đâu dám chứ?" Bàn tay to trực tiếp bao trọn bàn tay nhỏ của cô, sau khi Lệ Minh Thần cười rồi dừng xe xong, anh đột nhiên nói, "Ở trên xe chờ anh!" Hạ hết lệnh, thiếu tá liền nhảy xuống xe, lúc này Ôn Hân mới phát hiện ra, bọn họ không phải ở trước cổng trường tiểu học, mà đang ở trước chung cư nhà mình.

Nhìn Lệ Minh Thần đặt vật kia lên xe, mí mắt Ôn Hân nhảy loạn, ngày phụ huynh thật ấm cúng, Ôn Noãn rốt cuộc muốn làm gì!

Trên mảnh đất trống của khuôn viên trường tiểu học hạng nhất, từng chiếc lều che bóng vây thành một vòng, dựng lên một đài biểu diễn đơn giản ở giữa. Khi đám người Ôn Hân đến, buổi biểu diễn ngày gia đình đã bắt đầu rồi. Ôn Noãn đứng phía ngoài đoàn người liếc mắt nhìn bọn họ, cẳng chân di chuyển chạy tới phía Lệ Minh Thần, “Dượng út, sao dượng đến muộn vậy, lát nữa là chúng ta phải lên sân khấu rồi, nhanh nhanh nhanh, đi thay trang phục cùng con!” Răng của Noãn Noãn đã tốt hơn nhiều, cô bé lập tức kéo Lệ Minh Thần xách theo cái lồng chạy đi, hoàn toàn không để ý đến cảm giác của người cô bị gạt sang một bên.

Ngay cả cơ hội tá hỏa với một lớn một nhỏ làm chuyện như vậy với cô Ôn Hân cũng không có, thì đã bị cô lập rồi.

Thật đúng là.... Ôn Hân bất đắc dĩ đuổi theo phía sau hai người.

Giáo viên chủ nhiệm của Noãn Noãn nhìn thấy cô, liền vẫy tay với Ôn Hân, ý bảo cô ngồi xuống, đợi cô ngồi xong, giáo viên trẻ dán vào bên tai Ôn Hân nói: “Kỳ học này Noãn Noãn biểu hiện đặc biệt tốt, lần này chủ động đảm nhận tiết mục của lớp, chuyển tới tiết mục sau là đến...."

Giọng nói hạ thấp, giáo viên phụ trách giới thiệu chương trình đã lên đài: "Dưới đây là tiết mục biểu diễn của học sinh lớp hai năm ba và phụ huynh—— tiết mục ‘Vua Sư Tử’, xin mọi người hãy đón xem."

Người lên biểu diễn đầu tiên làm Ôn Hân không nhịn được thiếu chút thì phun ngụm nước vừa mới uống ra: thiếu tá Lệ mặc quân trang màu xanh ô liu trên đầu quấn băng mặt con tinh tinh, nếu như không phải phía dưới “chiếc mũ” đó viết hai chữ tộc trưởng tinh tinh, cô thật sự không nhận ra gương mặt kia rốt cuộc vẽ cái gì.

Thiếu tá diễn ngược lại rất chuyên nghiệp, mặt nghiêm túc thuộc lòng lời thoại: "Quốc vương mới của chúng ta ra đời rồi, tên của ngài là Simba!"

Theo nội dung vở kịch, tộc trưởng tinh tinh ôm Simba ra ngoài, Ôn Hân lại lần nữa không khống chế nổi: bạn nói thử xem nếu Tiểu Tiền sắm vai Simba thì đóng vai Simba thôi, nhưng ai lại thấy chú sư tử nhỏ vừa mới ra đời mà lông cổ lại dài như thế….

Toàn bộ màn diễn xuất tuy chỉ vẻn vẹn năm phút đồng hồ, ngoài lúc Noãn Noãn đóng vai sư tử mẹ sau khi sinh yếu ớt, đóng quá mức xém chút ngã nhào một cái, cộng thêm sư tử bố Hoàng Tiểu Dương suýt nữa quên mất lời thoại của một câu chỉ có năm chữ ra, tất cả đều rất thuận lợi.

Diễn xuất kết thúc, Ôn Noãn được Lệ Minh Thần ôm thẳng xuống sân khấu, dọc theo đường đi, cô bé hướng về phía những bạn học trước kia cười bé là người không ai muốn, người bạn nhỏ gần như là dùng cách hét lên để nói "Đây là dượng út của tôi, dượng ấy là quân giải phóng, dượng ấy là một sao hai gạch đấy! !"

Ôn Noãn hôm nay thật sự vui vẻ, Ôn Noãn vui, Ôn Hân cũng rất vui.

“Một nhà ba người” ngồi cùng nhau xem hết chương trình tâm tình tốt khỏi phải nói, hoạt động phỏng vấn của thiếu tá Lệ coi như là chính thức bắt đầu.

Giáo viên trong trường cảm thấy sự thay đổi của Ôn Noãn là bắt đầu từ người dượng út này, các phụ huynh cũng tò mò, trước kia đứa trẻ nhà mình thấy con quỷ đáng ghét là trốn, làm sao lại bị tên đàn ông dáng người cao lớn thô kệch làm cho biến thành khiến người khác ưa thích như hiện tại.

Ôn Hân nhìn chằm chằm vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông, trả lời kiên nhẫn kỹ càng từng câu từng chữ, cô lần nữa khẳng định tính chính xác trong sự lựa chọn của mình.

Vui quá hóa buồn, đám người tản đi, lúc này Ôn Hân mới phát hiện ra, Ôn Noãn và Tiểu Tiền đều không thấy đâu!

"Dì ơi, con mới vừa thấy Ôn Noãn và một người phụ nữ đi tới bên kia." Một cô bé gái là bạn học cùng lớp của Ôn Noãn nói với cô.

Ôn Hân giận đến nỗi cả người phát run, cô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với Chu Giai Di rồi.

Tay cô run run lấy điện thoại di động ra, bấm số lần trước vừa khéo lưu lại.

"A lô?" Đầu điện thoại bên kia, âm thanh của Chu Giai Di khàn khàn, nhưng Ôn Hân lại không nghĩ tới thứ khác, “Chu Giai Di, lần này cô lại dẫn Noãn Noãn đi đâu rồi!”

Chu Giai Di: !