Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 50

Nhược Nhược đến phòng khách sạn, cô định sẽ hỏi cho ra lẽ nhưng cô đâu biết anh đã bị thứ thuốc đó khống chế mà trở nên mê muội chìm sâu vào dục vọng

_Ôn chủ tịch!

Cô vừa mở cửa vào trong định hỏi nhanh rồi ra về bào ngờ bàn tay to lớn đầy lực nắm cổ tay cô kéo mạnh một phát, chưa kịp định hình đã thấy mình nằm ngã dài xuống giường, tiếp sau đó thân người to lớn nam tính cũng nhã theo đè lên người cô nặng nề

_Tôi muốn em

Ôn Thiếu Phàm không kìm chế được cảm xúc anh ghì chặt hai cổ tay cô xuống giường, ánh mắt đục ngầu màu đen tối nhìn vào cô không động mị tâm, gương mặt quyến rũ đang kề sát cô mất hết khí chất thanh tao cương nghị hàng ngày mà chỉ còn lại sự khô khốc lãnh đạm kèm theo cơn cơn khát tình mạnh mẽ

_Đừng mà! tay tôi đau

Nhược Nhược cố gắng nhích người nhưng không được, hai cổ tay cô rất đau khi anh siết tay cô chặt bằng lực của một bàn tay, tay còn lại anh hung hăng xé rách áo sơ mi của cô, một cách thô bạo và mất kiểm soát khiến cho cô vô cùng sợ hãi, nước mắt cũng vì vậy mà tuông xuống ướt át qua những cái hôn gấp gáp của anh, khóe môi đỏ mọng khẽ mím lại không thể thoát khỏi nụ hôn rực cháy quá mạnh mẽ

_Ôn chủ tịch đừng mà! đừng

Ôn Thiếu Phàm bỏ mặc lời than vãn cay đắng của cô, anh chính là vì thứ thuốc kinh khủng đó mà trở thành con người khác, thân thể nóng bừng ngứa ngáy khó chịu còn châm chít rất muốn được cơ thể mềm mỏng phía dưới tưới mát, đôi mắt thâm sâu nhìn vào cơ thể trắng không còn che đây, cô như bông hoa ngát hương căng tràn, ánh mắt của anh bị mê hoặc trước những điều mình tước đoạt được mà thoã mãn

Nhược Nhược đau nhói như có ngàn lưỡi dao đâm vào tim, tâm hồn cô chết lặng trước sự im lặng của màn đêm tĩnh mịch, chỉ có những tiếng va chạm của da thịt vang lên nóng bỏng, cô sợ sợ ngày mai sẽ không bao giờ đến, sợ những dấu vết lưu tình trên xương quai xanh, sợ cả những nụ hôn lấn át hết lý trí và cảm xúc

_A

Cô nhíu mày cắn môi vẫn bậc ra tiếng thét chua xót, cảm giác rất đau lang tỏa khắp cơ thể, lúc này hai cở thể đã quá gần nhau sự nóng bỏng mơn trớn lấn át tất cả, cô cảm nhận cái đau đầu đời với những gì vẹn nguyên cô gìn giữ bây giờ đã thuộc về anh, sự đau nhói khi anh đẩy người ôm chặt lấy cô nuốt trọn tâm hồn mỏng manh, Ôn Thiếu Phàm đa tình bày tỏ nhưng anh không bao giờ biết được trái tim cô đã chết lặng vì anh lấy đi thứ quý giá nhất

_Em là của tôi, nhất định chỉ thuộc về tôi

Hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào vành tai cô thều thào, trong giọng nói cương ngị đó đầy sự chiếm đoạt, cô chìm trong nước mắt gai tay chỉ biết cáu mạnh vào vòm ngực rộng đang gấp gáp ra vào trong cơ thể cô, anh như con hổ lớn vồ lấy miếng mồi ngon, hài lòng nhìn dấu vết xử nữ ở dưới gra giường

_Xin hãy buông tha cho tôi đi! hức!

Nhược Nhược mệt mỏi nhỏ giọng, ánh mắt bi thương nhìn anh đang ở trên người mình ôm chặt gia tăng tốc độ, cô không biết bao giờ anh sẽ để cô yên ổn khi mà bây giờ cô đã thuộc về anh, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng mờ nhô cao có gió mát thổi qua, nó làm tâm hồn cô tan nát với một vết thương quá lớn

Ôn Thiếu Phàm giữ chặt lấy cô, cả một đêm không hề tĩnh lặng, anh chỉ biết người phụ nữ này là làng nước mát cho cơ thể mình mà không hề hay biết cô là ai, để rồi sự khô khốc của anh làm cô nghẹn ngào sợ hãi

Lúc trời gần sáng cô mới được yên ổn, cơ thể cô đầy dấu vết co ro cuộn trong chăn, ánh mắt vô hồn nhìn người đàng ông nằm bên cạnh ngủ say, tấm thân nam tính sau một hồi cuồn dã mới bình tĩnh mà tha cho cô