Không Ngọt Bằng Em

Chương 48: Lời nói đi đôi việc làm 2

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Ban đầu Hoắc Hành Chu sợ cậu không nghe thấy mới dùng điện thoại, kết quả hứng thú vọt tới, tán gẫu với cậu trên Weixin, thi thoảng kèm theo một hai mang tính ám chỉ khiến cậu mặt đỏ tới mang tai.

Lạc Hành chịu không được nên dứt khoát tắt điện thoại.

“Nè ~ nói với cậu chuyện này.” Hoắc Hành Chu cũng cất điện thoại đi, ho khan một tiếng nói: “Lần trước chuyện của thằng Đinh Siêu kia, chẳng phải mẹ tớ đã tới trường học một chuyến ư, còn nhớ không?”

Lạc Hành gật đầu, không hiểu hắn đột nhiên nói cái này làm gì.

“Mẹ tới bảo từ lúc cậu chuyển trường tới đã giúp đỡ tớ rất nhiều, mấy ngày này mẹ tớ phải ra nước ngoài, có một hạng mục cần nói, phỏng chừng rất lâu mới về được. Cho nên trước khi đi muốn mời cậu ăn một bữa để cảm ơn cậu.”

Lạc Hành vừa nghe thì thoáng cái lo lắng, ngón tay không kiềm được nắm chặt tay áo, khẩn trương há miệng: “Dì, muốn mời tớ ăn cơm?”

“Không vui?” Hoắc Hành Chu hơi dừng lại, bảo: “Vậy tớ đền bù trước, dù sao cũng sắp nghỉ rồi, thế nào cậu cũng phải về ăn Tết cùng tớ nên đừng gấp như vậy.”

“Không phải không phải!” Lạc Hành chỉ sợ biểu hiện của mình không tốt sẽ bị mẹ hắn chán ghét, đến cả quan hệ của cậu và Triệu Cửu Lan cũng không tốt thì sao có thể ở cùng mẹ người khác tốt được.

Cho dù cậu biết mình không thể ích kỷ ở bên Hoắc Hành Chu, nhưng cậu vẫn muốn mẹ hắn thích mình, cảm thấy cậu rất tốt… có thể làm bạn với Hoắc Hành Chu.

“Đừng khẩn trương, mẹ tớ rất hiền lành, ở cùng còn tốt hơn so với ba tớ.” Hoắc Hành Chu biết cậu lo lắng điều gì. Thật ra cũng chỉ là cố ý muốn bây giờ để cậu gặp Ngũ Tố Nghiên một lần, đến khi thật sự đến nhà hắn thì sẽ không khẩn trương đến mức như thế.

“Tớ không, không có khẩn trương.” Lạc Hành nuốt nước miếng, muốn nói lại thôi nhìn hắn một hồi, lời xấu hổ còn chưa hỏi ra miệng đã nuốt trở lại.

Hoắc Hành Chu cười một tiếng: “Có phải muốn tớ dạy cậu phải ứng đối thế nào không?”

Lạc Hành vội gật đầu, chọc cho Hoắc Hành Chu cười không thôi: “Mẹ tớ rất thích người hài hước, thấy đứa trẻ ngoan như cậu sẽ đau lòng hận không thể giấu trong lòng, lúc cậu không biết làm thế nào…”

Hắn nói được phân nửa, khi đến trọng điểm lại đột nhiên ngừng lại.

“Cái gì?” Lạc Hành vội hỏi: “Cậu nói mau đi.”

Hoắc Hành Chu đặt một tay lên bàn học, như thừa nước đục thả câu mà chống đầu, cười nhìn cậu: “Thì cậu… tìm anh Hành Chu giúp đỡ.”

“…” Lúc này Lạc Hành mới biết hắn đang cố tình trêu chọc mình, nhấp khóe miệng nói: “Không nói thì thôi.”

“Thật muốn biết?” Hoắc Hành Chu thấy cậu bắt đầu dọn bàn làm bài thi, lại rướn người thò tay gãi cậu, thấy cậu vẫn chưa phản ứng lại kề sát qua nói: “Cậu cứ chớp chớp mắt đừng nói câu nào, bà ấy sẽ cho rằng cậu xấu hổ, cũng sẽ không nói gì nữa. Dù sao cậu cũng đừng sợ, có tớ đây.”

Lạc Hành rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ừ.”

“Vậy cậu không ý kiến thì tớ xác định thời gian với mẹ tớ nhé?” Hoắc Hành Chu nói xong thì bắt đầu gửi tin nhắn cho Ngũ Tố Nghiên.

Chuyện Ngũ Tố Nghiên phải đi nước ngoài là thật, mời ăn cơm là Hoắc Hành Chu tự mình bịa đặt, chuẩn bị sẵn cách đối phó, đến lúc đó đỡ phải vạch áo cho người ta xem lưng, sau này không dễ bị lừa.

Hoắc Hành Chu nhìn cậu mất tập trung làm bài thi, vẻ mặt đầy căng thẳng, cười một tiếng.

Đứa nhỏ này thật dễ lừa.

Ngày thứ năm trước kỳ nghỉ, Hoắc Hành Chu và đội bóng rổ trường học cùng ra ngoài tranh giải.

Hắn đi sớm hơn một xíu, không yên tâm dặn cậu đừng ăn cơm một mình, cũng đừng đi dạo, gặp phải gã bị bệnh thần kinh Tiết Tiên kia thì mau mau tránh xa một chút.

Không có việc gì thì cố gắng đi cùng bọn Phùng Giai, cứ việc sai bảo nó.

Phùng Giai gào khóc muốn nhào lên đánh hắn thì bị Lạc Hành cản lại, cười cười trấn an. Lúc này cậu ta mới quay lưng lại hừ lạnh một tiếng: “Nể mặt chị dâu của tao” mà không so đo với Hoắc Hành Chu, Lý Nhạc Phàm ở một bên cũng cười đến ngu luôn.

Hoắc Hành Chu cũng đang đưa lưng về phía Lạc Hành, cười giễu cợt chêm thêm câu: “Đừng chỉ nói lời nhảm nhí, chăm sóc chị dâu mày thật tốt, trở về tao kiểm tra nếu thiếu một sợi tóc, thì tự xiên mình thành que nướng tạ tội đi.”

Lý Nhạc Phàm nhìn vẻ mặt đầy mờ mịt của Lạc Hành, cười nói: “Sao Hoắc Hành Chu mày cứ như đang gởi gắm ấy, ngài đây định làm tráng sĩ một đi không trở về sao? Nè nè nè câu nói kia nói thế nào, tiên đế…”

Hoắc Hành Chu liếc nhìn Lục Thanh Hòa đi ngang qua cửa sau, nói: “Hừ, đụng ai mà xui thế, chờ đi, trở về sẽ bảo Lục Thanh Hòa đứng dưới cột cờ kể về chiến tích của bố cho tụi mày nghe.”

Lục Thanh Hòa liếc hắn một cái: “Có bệnh.”

Lần này Lý Ngạc Phàm đã cười đến đau cả hông rồi, đang ôm bụng thở không ra hơi, xua tay: “Không được rồi không được rồi, mẹ nó tao sắp cười chết rồi ha ha ha ha…”

Lục Thanh Hòa chật một tiếng: “Trước hết ngài cứ hát Chính Phục xong hãy nói, tưởng ai ai cũng như ngài chắc, thích dựng flap dưới cột cờ, chừng nào nhảy tháp chuông đây, nói mà không làm.”

Hoắc Hành Chu: “…”

Sau khi tiễn Hoắc Hành Chu đi, Lạc Hành đi ngay đến phòng làm việc tìm Trình Lợi Dân xin nghỉ, vé xe cậu đã mua xong, tranh thủ thời gian thì còn có thể quay về trước khi thi đấu của hắn kết thúc.

“Xin nghỉ? Bây giờ chỉ còn mấy ngày là nghỉ đông rồi, có chuyện gì không thể chờ sau khi nghỉ đông rồi mới nói sao?” Trình Lợi Dân nhìn Lạc Hành, nhíu mày không muốn phê nghỉ cho cậu.

“Em đi thăm một… trưởng bối.” Lạc Hành không biết nên xưng hô thế nào, uốn lưỡi mấy vòng mới nói: “Người trưởng bối đó gần như đang hấp hối, muốn gặp mặt em lần cuối… Buổi tối em sẽ quay lại.”

Trình Lợi Dân nhìn cậu, nhớ lại hồi cậu mới chuyển trường cũng là xin mình nghỉ để đến bệnh viện thăm người, trước giờ không hề dùng lý do ngổn ngang nào để xin nghỉ.

“Vậy cũng được.” Trình Lợi Dân phê đơn xin nghỉ, nghĩ một chút lại hỏi: “Em tự đi một mình ư? Hay là cùng người nhà?”

“Em đi một mình.”

Tay đang viết đơn xin nghỉ của Trình Lợi Dân chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên: “Một mình? Vậy có muốn thầy sắp xếp học sinh đi cùng em không? Một mình em đến thành phố Bắc, có hơi xa nên thầy không mấy yên tâm.”

“Thật sự không cần ạ.” Lạc Hành không muốn để người khác biết cậu đi gặp ai, chuyện lỗ tai cậu bị người khác biết thì không vấn đề gì, cậu không ngại, nhưng cậu không muốn chuyện cá nhân này cũng bị người khác đem ra tuyên dương um xùm.

“Như vậy đi, thầy bảo Diệp Tiếu Tiếu đi cùng em, đứa trẻ này vừa kín miệng lại chắc chắn, nếu không em đi một mình thì thấy quả thật không yên tâm.” Trình Lợi Dân không nói thẳng chuyện lỗ tai của cậu, nhưng từ khi biết được thì làm sao cũng chẳng yên tâm, chỉ thấy đáng tiếc.

Một đứa trẻ tốt, tai không nghe được, có rất nhiều trường đại học đều không thể lên.

Lạc Hành biết Trình Lợi Dân có ý tốt, vả lại cậu còn lề mề nữa thì sợ rằng sẽ không kịp chuyến xe. Hơn nữa Diệp Tiếu Tiếu lại không khua môi múa mép lung tung như người khác, cho nên suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.

Trình Lợi Dân đưa đơn xin nghỉ cho cậu: “Đi sớm về sớm, bất kỳ chuyện gì cũng nhớ gọi điện cho thầy, em cũng chăm sóc tốt Diệp Tiếu Tiếu đấy.”

Lạc Hành gật đầu: “Vâng ạ.”

Hai người ngồi xe đến thành phố Bắc.

Lạc Hành ít nói, Diệp Tiếu Tiếu cũng không phải người chủ động dò la chuyện riêng của người khác. Cho nên vẫn luôn không biết trò chuyện thế nào, mỗi người đều làm việc riêng của mình.

Cậu ngẩn người, Diệp Tiếu Tiếu thì đang xem một bộ truyện trong nước[1] mới ra gần đây.

[1] Gốc là Gouman [国漫]: Quốc Mạn (Truyện trong nước).

Lên cao tốc, chiếc xe kéo theo con đường phủ xanh[2] phía sau cùng nhau phi thật nhanh, trái tim Lạc Hành càng lúc càng thắt lại, cậu không biết tình huống mình phải đối mặt sẽ thế nào.

[2] Xanh hóa hoặc phủ xanh (greening, planting): dùng trồng trọt để cải thiện môi trường sinh hoạt. Xanh hóa ý chỉ việc trồng rừng phòng hộ, cây cối bên đường, cây nông nghiệp và các loại thực vật khác trong khu dân cư và công viên. Xanh hóa bao gồm xanh hóa đất đai, xanh hóa khu đôi thị, xanh hóa bốn phía và các loại xanh hóa đường sá. Việc phủ xanh có thể cải thiện vệ sinh và đóng nhiều vai trò trong việc duy trì cân bằng sinh thái. (Theo Baidubaike)

Người kia cao hay thấp mập hay gầy, sẽ nho nhã nội liễm như ba của Hoắc Hành Chu, hoặc cẩu thả nhưng hiền lành như thầy Trình, hay trầm tĩnh nghiêm túc.

Lần đầu tiên gặp mình, ông sẽ nói gì?

Thật xin lỗi, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa từng tìm con, ba rất xin lỗi. Hoặc là, thời điểm ba không biết, hóa ra con đã trưởng thành nhiều như vậy.

Lạc Hành siết chặt tay, hai mắt gần như mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào tưởng tượng không có mục đích nhất định. Nghĩ xem hình dáng của người cha mình chưa từng gặp sẽ thế nào, nghĩ xem ông ta có mắc nợ mình một chút nào không.

Cậu vẫn cho rằng, mình không nên đi oán giận ông ta, nhưng có lúc vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu như khi đó ông ta dẫn mình đi, có phải tai của mình sẽ không cần điếc hay không.

Cậu không cảm thấy mình đáng thương, cũng chẳng thấy uất ức, chỉ là không nghĩ ra được, lúc trước không cần cậu, bây giờ lại tìm cậu làm gì chứ?

Trước khi chết muốn gặp mặt một lần để bù đắp cho sự hối tiếc, nhiều năm như vậy cũng không thấy hối tiếc, trước khi chết khó khăn lắm mới có được chút hối tiếc buồn cười như thế.

Lạc Hành nhìn đầu ngón tay của mình, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Giống như cậu quan trọng lắm vậy.

Bệnh viện Nhân dân Thượng Hải ở thành phố Bắc rất dễ tìm, cách trạm xe chưa tới phút đi bộ.

Lần trước họ đã tới thành phố Bắc nên xe nhẹ chạy đường quen[3].

[3] Gốc là Kinh xa thục lộ [轻车熟路]: nghĩa là xe nhẹ chạy đường quen, quen việc dễ làm.

Diệp Tiếu Tiếu nhìn bệnh viện, lại nghĩ đến vẻ khác thường của cậu dọc đường đi, muốn nói lại thôi hỏi: “Không thì tớ chờ cậu ở bên ngoài, tự cậu đi vào?”

“Không sao đâu.” Lạc Hành khẽ lắc đầu, tuy cậu không muốn người khác biết, nhưng cũng chẳng yên tâm một mình Diệp Tiếu Tiếu.

Hoắc Hành Chu không ở đây, Lục Thanh Hòa cũng không ở đây, cậu có trách nhiệm phải bảo vệ Diệp Tiếu Tiếu, không thể để cô ở lại một mình.

“Vậy cũng được, lát nữa tớ chờ cậu bên ngoài phòng bệnh.”

“Ừ.”

Hai người tìm được khu nội trú, dựa theo số phòng mà Bất Viễn Hành gửi tới, rất nhanh đã tìm được.

Lạc Hành đứng ở cửa, chỉ cảm giác lòng bàn chân như đổ chì, vừa muốn vào vừa muốn chạy trối chết, cậu không biết mình nên dùng vẻ mặt gì và tâm tình gì để đối mặt với người xa lạ ‘thân thiết’ nhất trong phòng bệnh này.

Cậu nên hận hay nên yêu, nên khóc hay nên cười.

Diệp Tiếu Tiếu phát hiện cậu chần chừ, nhẹ nhàng giơ tay kéo góc áo cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu còn chưa chuẩn bị lời xong, vậy chúng ta chờ một lúc lại vào?”

Chờ một lúc.

Chờ bao nhiêu cũng đều như nhau, Lạc Hành hít sâu một hơi, giơ tay vặn chốt cửa.

Trong phòng bệnh có hai người đàn ông đang ngồi, do cửa sổ để hở một khe nhỏ thông gió, theo động tác mở cửa, gió tràn vào kéo cánh cửa ra một góc.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên tấm chăn trắng như tuyết, khép thành một vầng sáng dịu dàng.

Người đàn ông trên giường bệnh kia đang trò chuyện cùng người đàn ông ở mép giường, đôi mắt cười hơi cong cực kỳ dịu dàng. Tuy rằng người có hơi gầy gò, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ông từng có phong thái tuấn tú.

Lạc Hành rũ mắt, tầm mắt rơi trên hai bàn tay đang đan nhau của họ, cho nên người này, chính là ba cậu ư?

Người đàn ông nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, chiếc cốc đang cầm trong tay tuột khỏi tay, hắt lên một tí nước ấm.

Người nọ há miệng, vừa gian nan vừa khàn giọng hỏi: “Con là… Hành Hành ư?”