Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 44: Chương 44

Năm nay Khương Duy tổ chức sinh nhật ở trong nhà thay vì ở tầng thượng hay ngoài vườn như mọi năm. Cũng như sinh nhật Khánh Nam, Khương Duy cũng mời Hội học sinh, bên cạnh đó còn có Minh Phương(cái này là tất nhiên), Hà Ly và Hoài Trang(cái này cũng tất nhiên nốt).

- Mày, đi Mĩ về có quà không đấy? – Khương Duy vỗ vai Khánh Nam.

- Tất nhiên là có rồi – Khánh Nam cười tươi – Hôm nay tao và Linh Như còn tặng mày một món quà đặc biệt nữa cơ.

Khánh Nam vô tình đưa tay khoác vai Linh Như, mặc cho Viết Quân có “khục khục khặc khặc” thế nào đi nữa. Hắn cứ lăng xăng quanh nó.

- Em trả lời đi chứ.

- Anh để cuối buổi xem nào.

- Nhưng… – Hắn vẫn tiếp tục nì nèo.

- Viết Quân!

- Được rồi mà. – Viết Quân ỉu xìu đi ra chỗ Khương Duy mà vẫn không quên liếc nhìn cái khăn đang quấn quanh cổ nó xem có thấy dấu vết sợi dây chuyền đâu không.

Chẳng hiểu c

ó phải Khương Duy vui quá hay không mà có mỗi việc lấy mấy cái ly cũng thiếu đến 3 cái.

- Linh Như, vào lấy hộ anh 3 cái ly, nếu không anh sẽ bắt em uống chung với Viết Quân đấy.

Linh Như đành phải ngoan ngoãn làm theo lời Khương Duy trong khi ngoài cổng có người mang đến một hộp quà và cậu đang kí nhận.

- Gì vậy? – Khánh Nam ngó qua.

- Tao không biết.

- Vậy mở ra xem nào.

- Ừ.

Khương Duy hồi hộp mở quà trong khi cả đám đều đang đổ dồn sự chú ý vào tay cậu.

- Một cái máy ghi âm mày ạ. – Khương Duy đưa lên trước mặt cho cả lũ cùng xem.

- Mở đi, xem có lời chúc nào không? – Lê Dũng hào hứng.

Và cái phút hào hứng ấy đã dần dần lắng xuống, khi mà những lời nói trong máy ghi âm từ từ đi vào trí óc người nghe.

” Chào anh, Khương Duy! Em là một fan hâm mộ của anh. Hôm nay, nhân dịp sinh nhật anh, em có một món quà thật đặc sắc để bày tỏ tấm lòng mình. Đó chính là bộ mặt thật của princess!”

Cả lũ cố gắng kiềm chế để có thể nghe hết được đoạn băng và… lặng đi khi nhìn thấy Linh Như đang tung tăng mang 3 cái ly ra. Cái nhìn của tất cả như phản ánh phần nào tâm trạng.

- Mọi người sao thế? Đứng im như tượng. Mặt…

Chợt… bàn tay Khương Duy nắm chặt lại hung dữ, vung lên và tát mạnh vào mặt nó.

- Em quá đáng lắm. – Khương Duy rít lên.

Linh Như ngơ ngác đón nhận cái tát đến nỗi nó không biết 3 cái ly trên tay mình đã trôi tuột xuống sàn và vỡ tan từ lúc nào. Nó hết nhìn Khương Duy, lại nhìn những mảnh vụn thủy tinh trên sàn.

- Đừng có dùng cái điệu bộ giả tạo đó ở đây nữa. – Viết Quân gầm lên như thú dữ, cái tát của hắn rất mạnh, mạnh hơn Khương Duy rất nhiều, và mạnh đến nỗi làm Linh Như ngã dúi dụi xuống đất, bàn tay đập vào những mảnh vụn thủy tinh.

- Linh Như!

Khánh Nam là người duy nhất lao ra đỡ lấy nó. Cậu hiểu rằng cơn đau ở bụng không thể làm nó tự đứng dậy, và cậu cũng tự trách mình vì đã không ngăn được sự tức giận của hai thằng bạn.

Linh Như vẫn bàng hoàng, hết nhìn Khương Duy, Viết Quân, nhìn sang Khánh Nam rồi lại nhìn xuống một vài mảnh thủy tinh còn cắm trên tay mình. Những vết xước bắt đầu rỉ máu.

Vòng tay Khánh Nam siết chặt Linh Như làm cho Hoài Trang sợ hãi. Hoài Trang đã không ngờ Khánh Nam trở về sớm thế. Bây giờ… chỉ một câu nói của Khánh Nam cũng có thể làm tất cả kế hoạch của Hoài Trang tan tành.

Viết Quân giật lấy cái máy ghi âm trên tay Khương Duy và ném mạnh vào mặt Linh Như, lúc này đây nó mới nhận ra cái kính của mình đã rơi mất lúc nào. Máy ghi âm… Phải. Nó hiểu rồi…!

Quay lại buổi chiều nay…

- Nói theo những gì tôi yêu cầu. Được chứ? – 1 tờ giấy được đứa cầm đầu dí vào mặt nó – Hãy đọc lại toàn bộ những gì ghi trong đây. Nhanh lên. Trước khi tôi xử con bé này. – Cô ta đá vào người Phương Linh.

Linh Như giật lấy tờ giấy trước mặt mình và lướt qua nội dung 1 lượt, nó hơi nhếch môi.

- Định dùng chiêu này phá vỡ bọn tôi sao?

- Đừng tỏ ra khinh thường như thế, Linh Như. Nó sẽ biến 1 princess như cậu rớt xuống thành cọng rác bên đường đấy.

- Cậu nghĩ bọn họ sẽ tin vào thứ này à?

- Tại sao lại không? Một khi cuộn băng được ghi lại từ chính miệng cậu nhỉ? Với lại mục đích của chúng tôi đâu phải chỉ riêng 3 anh ấy? Còn rất nhiều người nữa, công chúa ạ! Mà thôi, đừng nói nhiều nữa, nói đi. Nhanh lên.

Nó liếc nhìn Phương Linh một lần nữa rồi bắt đầu làm theo yêu cầu của bọn chúng.

Play…

- Ồ không, 3 đứa trẻ ngây thơ ấy chỉ đáng để lợi dụng chứ không đáng chơi.Tiền là trên hết mà. Một thằng chỉ biết huyên thuyên đủ chuyện suốt ngày, một thằng thì công tử bột không biết cái quái gì về cuộc sống, thật ngu ngốc. Và một thằng ra vẻ hiểu biết, bình tĩnh, luôn mỉm cười đầy giả tạo và rỗng tuếch. Nhưng có hề gì, qua mặt tụi nó dễ như chơi ấy mà. Vò nát nhóm 3 đứa tụi nó, lấy lại những ngày giam mình trong trại thanh thiếu niên cho đại ca Việt Tú, trả thù cho việc công ti phá sản. Tối nay phải trả lời Viết Quân, có nên đồng ý rồi mấy hôm nữa xù nó cho biết mặt không nhỉ? Hay là thế này… cứ phá vỡ tình bạn thân thiết chục năm nay của ba thằng đó đã, rồi tính đến chuyện bỏ Viết Quân sau. Vừa shock vì không còn thằng bạn nào bên cạnh, vừa shock vì bị người yêu bỏ, chắc thằng bé không trụ được mất. Kế hoạch của anh Việt Tú đúng là vẹn toàn.

- Vừa ý các cậu chưa?

- Rất chuẩn, công chúa ạ.

- Các cậu không nghĩ tôi sẽ giải thích trước với 3 anh ấy sao?

- Cậu không có cơ hội ấy đâu. – Một giọng nữ khác trong hội cất lên – Đại tỉ luôn biết cách sắp xếp mà. Cậu cứ yên tâm là sẽ không thể tìm được anh Quân và anh Duy trước bữa tiệc sinh nhật, còn anh Nam thì không phải đang bên Mĩ sao?

- Đại tỉ của các cậu cao tay thật.

- Qúa khen, chỉ với việc biết rằng cậu là người của Night, à không, biết cậu là người ở bên cạnh anh Việt Tú, đã đủ để cậu bị hất cẳng ra khỏi nhóm rồi, Linh Như thân yêu ạ.

- Cậu nên nhớ rằng chúng tôi khá thân thiết, các anh ấy không đánh giá thấp tôi thế đâu. – Linh Như nói với vẻ khá tự tin – Và tôi tin chắc, nếu tôi nói tôi bị ép thì mọi người cũng sẽ tin tôi.

- Cậu bị ép ư? Ôi, bằng chứng đâu thế? Ai ép cậu thế? Tự tin đôi khi không phải quá tốt đâu công chúa ạ. Đại tỉ của chúng tôi luôn biết cách tiên liệu mọi việc.Và… chỉ khi nào chúng tôi đạt được mục đích… thì cậu mới được tự do, Princess ạ!

Gương mặt Linh Như không biểu hiện bất kì một sự hoảng hốt nào như tất cả mong đợi nhưng giọng nó như vỡ òa sau một hồi im lặng lắng nghe chính giọng nói của mình trong đoạn băng ghi âm.

- Em cần giải thích chuyện này.

- Giải thích sao? – Khương Duy nhếch mép – Anh nghĩ nó quá rõ ràng rồi.

- Em không…

- Còn muốn dối trá, đặt điều gì nữa đây? Linh Như? – Viết Quân chua chát.

- Hai đứa mày để nó giải thích xem nào. – Khánh Nam quát lên và nhận ra mọi chuyện đang đi lệch tầm kiểm soát của mình khi Khương Duy tiến lên và không ngần ngại đấm thẳng vào mặt Khánh Nam.

- Mày không nghe thấy sao Khánh Nam? – Khương Duy quát lên – Nó có coi mày là gì đâu mà mày phải bảo vệ nó như thế? Nó là người của Việt Tú đấy, mày hiểu không? Mày không nhớ Việt Tú đã làm gì sao?

Linh Như sững sờ nhìn Khương Duy đấm Khánh Nam mà không biết phản ứng thế nào, dù chỉ một cử chỉ nhỏ đỡ lấy anh trai. Nó hét lên tuyệt vọng.

- Ít nhất các anh cần nghe em nói chứ. Là do…

- Anh nghĩ không cần thiết. Em về đi khi tụi anh còn bình tĩnh. – Khương Duy cũng quát lên và thẳng thừng úp cái bánh sinh nhật Linh Như tự làm tặng cho cậu xuống đất.

Đôi mắt Khánh Nam hằn lên tia tức giận trong khi Linh Như ngơ ra.

- Em nằm yên đi, bụng em còn đau mà. – Khánh Nam và Việt Thế cố gắng ngăn cản Linh Như bước ra khỏi giường.

- Không! Em đã hứa sẽ làm bánh sinh nhật cho anh Duy rồi.

Việt Thế có vẻ khó chịu.

- Sao nó không bảo người yêu nó làm cho? Em cứ phải mệt vì nó làm gì? Nghỉ đi! Đến cả đứng em còn không vững nữa kìa!

- Nằm xuống! Linh Như! – Khánh Nam quát ầm lên.

- Em nhào bột rồi, bây giờ chỉ cần nướng và trang trí thôi mà. – Linh Như vẫn bướng bỉnh.

- Để tụi anh làm cho. – Việt Thế ra vẻ tự tin.

Mắt Khánh Nam trố ra.

- Hố! Cậu không phải đến cả nước còn không biết cắm à?

Linh Như bật cười nhìn vẻ mặt thộn ra xấu hổ của Việt Thế rồi nhất quyết đứng dậy.

- Em sẽ làm nhanh mà.

Khánh Nam thấy đau, đau thay cả cho em gái. Cậu nhớ lại nó đã cố gắng thế nào để đứng vững, cố gắng thế nào áp chế cơn đau ở bụng, cố gắng thế nào để tạo ra một chiếc bánh đẹp nhất. Có những lúc đang trang trí bánh, nó ngồi thụp xuống, 2 tay ôm chặt bụng đau đớn. Khánh Nam và Việt Thế đã cố ngăn, nhưng nó nhất quyết làm: “Anh ấy nói chỉ có bánh sinh nhật em làm là vừa ý anh ấy nhất thôi mà!” Nếu có ai không biết, chắc sẽ nghĩ nó thích Khương Duy mất. Cố gắng! Thật cố gắng! Dù cho bàn tay có run run phết kem lên bánh, dù cho hàng chữ: “Happy Birthday!” nó đã phải viết đi viết lại đến 4 lần vì không may cơn đau lại nhói lên…, vẫn cố gắng để làm ra được 1 cái bánh đẹp nhất để tặng Khương Duy. Thế mà…

- Mày dám… – Khánh Nam rít lên vào lao đến Khương Duy.

- Phải! Tao dám đấy! Nó không là gì cả! – Khương Duy đấm lại Khánh Nam – Nó không đáng!

Linh Như thất thần nhìn những cây nến rơi ra rồi cố vớt vát một chút hi vọng mà hét lên.

- Nhưng do chị Hoài Trang…

- Lại Hoài Trang! Em không còn lý do khác sao? – Viết Quân cắt ngang cay đắng – Khéo lần trước cũng là do em đẩy ngã Hoài Trang cũng nên.

Linh Như ngơ người nhìn vào Viết Quân để tin rằng chính hắn vừa lên tiếng. Cơn tức giận của nó dần biến thành một nụ cười. Nó cúi xuống định nhặt cái kính của mình lên nhưng Hoài Trang đã nhanh chân nghiền nát 2 mắt kính. Và vẫn với một sự bình tĩnh đến đáng sợ, nó đứng thẳng lên lặng yên nhìn những giọt máu đáng men theo ngón tay nhỏ xuống đất. Việt Thế đã đúng. Cơn đau lại nhói lên ở bụng như đánh thức nó lúc này.

- Tốt thôi – Linh Như lên tiếng – Bị lộ bản chất rồi thì cũng chẳng cần đến cái kính đấy để ra vẻ ngây ngô, giả nai nữa phải không? – Nó nhìn cái kính đã thành những mảnh vụn dưới chân Hoài Trang.

- Anh không muốn nghe gì cả. Đi khỏi đây ngay! Linh Như! – Viết Quân rít lên.

Nó đưa bàn tay rớm máu lên trước mặt mình và Khánh Nam thấy nó chợt run nhẹ. Nó cứ đứng thế, chăm chú nhìn vào bàn tay, môi khẽ chuyển động thành 1 nụ cười.

- Linh Như! Nói về… – Khánh Nam lên tiếng đột ngột nhưng Linh Như át đi.

- Không! Khánh Nam! Em có anh! Thế là đủ.

Và nó chợt nói nho nhỏ như gió thoảng qua tai Khánh Nam: “Anh thua rồi! Mọi chuyện từ giờ là do em quyết định. Làm ơn, Khánh Nam! Để em! Em xin anh!”

Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thay vào đó là cái tát nảy lửa in nguyên bàn tay rớm máu lên mặt Viết Quân. Hắn khựng lại, cơn giận mà hắn cố kìm nén đã trào ra.

- Em…

- Han Ji Hoo! – Đôi mắt đen phảng phất hình bóng Viết Quân một cách lạnh lùng như trấn áp con người hắn – Vậy mà trước khi đến đây em còn hi vọng mong manh là anh tin em cơ đấy. – Linh Như nói một cách chua chát – Nhưng em đã nhầm. Anh không như em nghĩ… Kết cục do anh chọn… và… em sẽ trả lại tất cả cho anh một cách xứng đáng, cũng như… – Linh Như chợt ngừng lại một chút trước nét mặt chợt ngơ ngác của Viết Quân – cũng như làm anh hối hận về ngày hôm nay. – Nó nhấn mạnh – Hối hận! Han Ji Hoo ạ!

Đôi mắt đen vẫn rọi

thẳng vào hắn lúc này hằn lên hình bóng của 1 Han Ji Hoo hơn là 1 Triệu Viết Quân. Giọng nói của Linh Như chợt làm cho Viết Quân có một thứ cảm giác lo lắng, bất an… và trên hết là sợ hãi.

- Cuối cùng, Ji Hoo, hãy xem lại thứ được gọi là tình yêu của anh đi! Đã tự anh chứng minh điều em nói!

Tất cả vẫn im lặng trơ ra theo dõi cuộc nói chuyện của hai người. Bây giờ thì Linh Như quay lại nhìn đôi mắt vẫn còn vẻ tức giận chiếm hữu của Khương Duy.

- Bộ li em tặng anh hồi trước có 6 chiếc, vừa giờ đã vỡ mất 3. Anh cũng chẳng muốn giữ lại nó nữa đâu nhỉ? – Nó nhếch mép nhìn chiếc bánh kem đang nằm dưới đất rồi từ từ nhấc 2 li rượu ở trên bàn và thả xuống đất sau khi đã uống cạn cả 2 – Chỉ còn 1 li nữa thôi đúng không? Em sẽ đập vỡ nốt cái cuối cùng để anh khỏi phải nhọc sức.

Linh Như nhìn quanh và dừng lại ở ly rượu trên tay Khương Duy. Đúng lúc cậu định thả rơi cái ly xuống đất thì nó chộp lấy khá nhanh, và cũng với một hành động nhanh nhạy tương tự, toàn bộ chỗ rượu đó được hất mạnh vào mặt Khương Duy, sau đó là một tiếng xoảng tan tành.

- Anh vừa đấm Khánh Nam CỦA TÔI. Đây là sự trừng phạt.

Linh Như bước đi. Viết Quân và Khương Duy không nói được câu nào nữa. Dáng người của nó thể hiện một sự thanh thản lạ. Nhưng đột nhiên nó dừng lại.

- À… còn cái này nữa… Trả lại cho anh. Viết Quân.

Nó rút cái khăn trên cổ đặt lên bàn rồi tháo sợi dây chuyền mặt trái tim lấp lánh đã được giấu kĩ sau cổ áo len nhẹ nhàng siết chặt rồi thả lên cái khăn. Câu trả lời mà Viết Quân mong muốn… sao bây giờ hắn thấy nhức nhối thế này?

- Khánh Nam, em về trước.

Đợi cái bóng của Linh Như khuất sau cánh cổng, Khánh Nam mới lên tiếng.

- Tất cả những ai đã, đang, và có ý định làm tổn hại đến em gái Khánh Nam này, thì sẽ không yên đâu.

Khánh Nam đập mạnh tay xuống bàn làm cho chai rượu rơi xuống đất. Hà Ly vội chặn Khánh Nam lại.

- Nam à! Chẳng nhẽ Nam không để tâm bất cứ lời nào của Linh Như trong đoạn băng đó sao? Nó là người của Night, Nam hiểu không? Nó muốn trả thù Nam và mọi người đó.

- Ly biết gì không? – Khánh Nam từ từ hạ tay Hà Ly xuống – Cả những lời Ly nói nữa, chẳng đáng để Nam quan tâm đâu. Và làm ơn, hãy để người ta tiếp tục truyền nhau câu tục ngữ: “Dai như đỉa” thay vì “Dai như Ly” đi. Giờ thì bỏ Nam ra.

- Khánh Nam! – Khương Duy quát lớn tức giận – Tao thừa nhận tao đấm mày là sai nhưng mày ngu quá mức rồi đấy. Mày không thấy mày mù quáng quá mức sao? Mày không thể chấp nhận nổi việc em gái mày đã chết à? Đừng có như thế nữa. Em gái mày! Chết rồi! Còn con bé đó, không là gì cả.

Khánh Nam bật cười nhìn Khương Duy.

- Còn gì nữa?

Khương Duy mím môi lại nhìn vẻ lạnh lùng đối nghịch với cái nụ cười vừa hiển hiện trên mặt Khánh Nam lúc này.

- Em gái mày đã chết. – Viết Quân lặp lại lời Khương Duy – Và mày cần chấp nhận việc đó…

- Bọn mày…- Khánh Nam áp sát Khương Duy và Viết Quân – thì biết cái quái gì? Bọn mày đã không cho Linh Như giải thích, và cũng đã không cho tao lên tiếng bênh vực nó. – Khánh Nam quay sang nhìn Hoài Trang – Một khi ai đó đã dám động đến Linh Như, Khánh Nam này sẽ chẳng bao giờ tha thứ, cho dù đó có là… người vô cùng yêu quí của mày, Khương Duy ạ! Đáng nhẽ tao và Linh Như sẽ tặng hai đứa mày một món quà đặc biệt, nhưng giờ thì chẳng cần nữa rồi. Xét cho cùng thì hai đứa mày cũng không hiểu về điều ấy. Và tao tự hỏi rằng… 2 đứa mày… – Khánh Nam nhìn lướt qua Khương Duy và Viết Quân – chơi với tao bao nhiêu năm nay, để làm gì vậy?

Khánh Nam tiếp tục biến mất sau cánh cổng để lại sau lưng những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Sự im lặng của Quốc Trường trước tất cả lại làm Bảo Đông chú ý. Không ai tỏ rõ ý kiến của mình cả, chỉ là bàn bạc lén lút với nhau, như hoang mang, khó hiểu, bởi vì… niềm tin vào Linh Như của họ vừa bị rạn nứt. Hoài Trang mỉm cười đắc thắng tiến sát đến gương mặt nhợt nhạt đờ đẫn của Viết Quân.

- Anh biết không Viết Quân? Snowfox – cáo tuyết ý mà, nó… không phải mang màu trắng… đó chỉ là vẻ ngoài để đánh lừa thiên hạ, để nó dễ dàng ẩn mình thôi. Em nghĩ… chẳng phải ngẫu nhiên Linh Như lấy nick là snowfox, vẻ ngoài ngu ngơ ấy bấy lâu nay đã che đi bản chất cáo già của cô ta rồi.

(Snowfox…. Là nick của Linh Như).

Hoài Trang tỏ vẻ thích thú trước sự im lặng của Viết Quân rồi rút cái khăn ướt trên bàn, định đưa lên lau đi vệt máu đã khô trên mặt hắn, nhưng Viết Quân gạt đi và bước đến chỗ cái khăn Linh Như để lại, nắm chặt lấy sợi dây chuyền. Hắn cũng dần tan vào bóng đêm.

Trong đêm tối, một cái bóng bé nhỏ vẫn mải miết chạy… như là cuộc chạy trốn của con bé 5 tuổi ngày nào…

Cứ chạy… chạy… chạy mãi mà chẳng biết mình đang chạy về đâu…

Cứ khóc… khóc… khóc hoài mà chẳng hiểu mình khóc vì cái gì…

Em vẫn chạy… Em không biết em đang chạy về đâu nữa… Con đường này dài quá!

Đây là lần thứ hai em rơi nước mắt về một lý do thật khác lạ: vì oan ức. Thật nực cười, phải không anh? Chính bản thân em cũng không biết oan ức có phải lý do chính đáng để khóc không nữa. Em chưa biết đến oan ức là gì… Nó có phải là một việc hết sức bình thường mà người bình thường nào cũng phải trải qua không? Em không biết nữa. Nhưng chưa bao giờ em phải nếm trải cảm giác oan ức nó như thế nào…

Em thấy đau.

Không! Em thấy tức!

Không!

Em không biết.

Em không biết.

Em không biết.

Anh nói đi, oan ức có phải lý do chính đáng để khóc không? Em có quá yếu đuối, hay ngu ngốc khi khóc chỉ vì bị đổ oan không?

Em có nên trách ai không anh?

Em có nên cầu cứu, bám víu vào ai lúc này không?

Tại sao họ lại không tin em?

Tại sao những người bình thường lại phải bắt buộc trải qua sự oan ức? Nó là như thế này sao?

Billy!

Những lúc như thế này…

Anh sẽ làm gì?

Họ là bạn em cơ mà… Vậy tại sao lại như thế? Tại sao lại thế?

Trong mắt họ… em chỉ có thế thôi sao?

Nói đi Billy… Anh… sẽ làm gì?

Chắc chắn anh sẽ không khóc lóc như em lúc này phải không?

Nhưng em biết làm gì đây hả anh? Làm gì bây giờ?

Họ không cho em giải thích.

Em không biết làm sao cả.

Đến cả Han Ji Hoo cũng quay lưng lại với em…

Thế giới này phức tạp quá!

Em muốn quay lại! Em muốn gia đình mình.

Em muốn được bao bọc bảo vệ như xưa, em muốn được đưa đón sau mỗi giờ học… em muốn những bữa cơm đầm ấm có ông bà, ba mẹ và các anh… em muốn có Brian ở cạnh em. Brian sẽ không bao giờ tát em như Han Ji Hoo cả.

Thế giới này đáng sợ lắm.

Em ghét nó. Em ghét nó.

Phải làm gì bây giờ?

Anh ơi! Em phải làm gì hả anh?

Tình bạn?

Tình yêu?

Em có nhất thiết phải cần có nó không?

Nếu như họ không hiểu gì về em…

Nếu như họ không chấp nhận em…

Sẽ thế nào?

Sẽ không cầu xin và quay lại…

Sẽ bước đi mãi mãi…

Ngã rẽ…

Từ đây!

Anh có nhớ không? Billy?

Anh đã từng nói với em rằng…

Phải rồi…

Em sẽ làm theo những gì anh đã làm…

Nó chẳng là gì cả…

Một tình bạn nơi sự ngu ngốc chiếm lĩnh!

Vậy… em không cần nữa.

Một tình yêu nơi sự mù quáng dẫn đường!

Vậy… em không muốn nữa.

Em sẽ từ bỏ…

Phải rồi… Từ bỏ…

Tất cả…

Để… không còn đau nhói trong tim…

Cảm giác chợt vỡ òa …

… chiếc bánh kem bị ném mạnh xuống đất…

… chiếc li mỏng manh vỡ vụn ra sàn…

… cái tát in hình trên má…

… đôi mắt ai kia để cho sự tức giận soi đường…

Anh… đã không giữ em lại…

Anh… đã để em ra đi…

Anh… đã không cho em cơ hội…

Và bây giờ… em sẽ lấy đi cơ hội của anh…

Để cho anh phải hối hận!

Hối hận!

Hối hận cả cuộc đời này!

Han Ji Hoo!

Nó vẫn mải miết chạy… chạy… cứ chạy mãi… trong bóng đêm đang bao phủ lấy mình cho đến khi được 1 bàn tay khác kéo lại.

- Linh Như!

- Anh hai! Hu hu! – Nó gục đầu vào vai Khánh Nam – Em ghét bọn họ! Em không cần bọn họ nữa. Ghét cả Viết Quân nữa. Ghét lắm.

Khánh Nam cởi áo khoác khoác lên người nó. Hai anh em cứ đứng như thế một hồi lâu.

Mùa đông năm nay thật dài và lạnh. Nhưng… vẫn không có tuyết.

Khánh Nam im lặng nghe tiếng em gái nức nở, bàn tay cậu khẽ siết chặt em gái hơn, ôm ghì nó vào lòng mình. Linh Như đã không hề cảm nhận được Khánh Nam đang tức giận đến cỡ nào.

“Sẽ không tha thứ!”

Bữa tiệc sinh nhật Khương Duy kết thúc trong im lặng. Tiếng xì xào dần tan theo bóng tối. Khương Duy loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế sau lưng mình. Cậu như chưa tin vào những gì trong đoạn băng, nhưng hành động của cậu lại nói lên tất cả. Linh Như! Cái tên đó từ bao giờ đã trở nên quen thuộc đến vậy. Quen thuộc đến mức cậu cứ ngỡ rằng, nó đã xuất hiện bên cạnh cậu, Viết Quân và Khánh Nam một thời gian rất dài rồi chứ không phải chỉ mấy tháng ít ỏi. Linh Như đến bên 3 người các cậu một cách tự nhiên chỉ như một cái duyên tình cờ. Đâu có ai biết được đằng sau cái duyên đó là gì chứ? Người của Việt Tú? Linh Như? Em là người của Việt Tú? Câu hỏi đó đã đâm sâu vào cậu ngay sau khi nghe xong đoạn băng. Nhưng Khương Duy không dám hỏi, vì sợ sự thật ấy. Chấp nhận! Nhưng vẫn cảm thấy sợ không dám đối mặt. Linh Như cũng là một phần cuộc sống của Khương Duy. Cậu sao có thể chấp nhận nó là người của kẻ thù được? Người của kẻ đã từng cầm dao đâm vào Viết Quân? Mối liên hệ của 3 đứa các cậu như mật thiết với Linh Như. Viết Quân yêu Linh Như, còn Khánh Nam thì luôn coi Linh Như là em gái. Vì vậy, Linh Như cũng trở thành một phần quan trọng của Khương Duy. Cậu đã tát nó, hành động đó cũng khiến chính bản thân cậu phải ngỡ ngàng. Cái tát đến nhanh và bất chợt. Một sự khinh bỉ trào dâng trong cậu khi đó. Cậu không nghĩ đến bản thân mình đã bị lừa dối, mà nghĩ cho Viết Quân và Khánh Nam. Con bé đó đã định đùa giỡn với tình cảm của Viết Quân. Nó không coi cảm nhận của Viết Quân là gì cả. Khương Duy có thể hiểu Viết Quân đã cay đắng như thế nào khi nghe xong đoạn ghi âm. Mặt Viết Quân khi đó trắng bệch, y như lúc nó bị Việt Tú đâm sâu con dao vào người vậy. Vết thương đó vẫn để lại một vết sẹo trên người Viết Quân. Và bây giờ Linh Như – người mà Viết Quân yêu, lại tiếp tục đâm thêm nó một nhát nữa. Biết bao giờ mới lành được? Vết thương tâm hồn? Khương Duy nhớ khi Viết Quân khụy xuống, tuy nó không kêu ca gì nhưng Khánh Nam thì đã nổi điên đến nỗi tống cổ ngay thằng ranh Việt Tú vào trại thanh thiếu

niên và xóa sổ luôn công ti của ba thằng đó. Cậu không biết từ đâu Khánh Nam có thể tìm được những thông tin buôn bán heroin và những vụ rửa tiền của công ti ấy, nhưng bằng 1 đòn chí mạng, Khánh Nam không những đã tìm ra bao nhiêu tội trạng của Việt Tú ẩn sau việc làm của ba nó mà còn giúp công an bắt được ông trùm lúc bấy giờ. Hình ảnh Khánh Nam hôm ấy khiến Khương Duy khiếp sợ, như một con hổ dữ vậy. Nhưng… ở một mặt nào đó, lại khiến Khương Duy cảm thấy vui. Vì chí ít, cậu biết, cậu và Viết Quân quan trọng với Khánh Nam đến nhường nào. Vậy mà… Khánh Nam của ngày hôm nay thì sao?… Hay bởi vì… Khánh Nam không dám tin vào đoạn băng ấy, Khánh Nam sợ mất Linh Như, Khánh Nam chấp nhận sự giả dối của con bé ấy để lấp đi chỗ trống của em gái mình? “Đã 11 năm trôi qua, mà mày chưa tỉnh sao Nam?” Khương Duy cúi đầu xuống đất nhìn chiếc bánh kem biến dạng trên sàn nhà cùng những mảnh thủy tinh vụn nát. Kết thúc rồi. Tất cả kết thúc rồi. Khánh Nam! Mày chọn con bé ấy? Hay chọn bọn tao? Càng nghĩ Khương Duy càng thấy Linh Như thật đáng khinh bỉ. Lại còn dám đổ tội lên đầu Hoài Trang nữa, chỉ tội cho Hoài Trang, con bé đã hay mặc cảm vì bị bệnh thì chớ, thế mà từ khi nó đến đây, chẳng khi nào được vui cả. Chắc chắn hôm trước Linh Như đã đẩy nó xuống đất, thế mà ai cũng nghĩ là Hoài Trang đã tự buông tay nó ra. Linh Như! Quả là snowfox! Sự tức giận của Khương Duy lại trào dâng khiến cho toàn bộ bát đĩa trên bàn rớt hết xuống đất.

Minh Phương hốt hoảng chạy vào.

- Khương Duy!

Khương Duy dịu lại khi nhìn khuôn mặt lo lắng của Minh Phương. Đột nhiên cậu kéo Minh Phương lại gần mình và ôm thật chặt.

- Khương Duy?

- Duy đau đầu lắm! Chẳng muốn nghĩ nữa. Giả dối. Con bé ấy đã dám làm tổn thương cả Viết Quân và Khánh Nam. Nhất định Duy sẽ không bao giờ tha thứ.

Minh Phương khẽ mím môi đặt tay lên lưng Khương Duy mà không biết nói gì. Nhưng trong 1 góc nào đó, Minh Phương tin Linh Như! Tin lời giải thích chưa kịp thốt ra đã bị dập tắt: “Nhưng do chị Hoài Trang…” và tin… Khánh Nam.

- Duy nghỉ ngơi đi, Phương sẽ thu dọn chỗ này.

Minh Phương đẩy Khương Duy xuống ghế rồi khẽ thở dài nhìn mớ lộn xộn. Khương Duy gật đầu nhẹ.

Vừa thu dọn, vừa nghĩ về chuyện xảy ra vừa rồi, Minh Phương vẫn không tài nào lý giải nổi. Nhưng Minh Phương không muốn nói với Khương Duy những băn khoăn của mình, vì Minh Phương biết, Khương Duy yêu thương Hoài Trang 1 cách ngu ngốc. Hơn 1 tiếng mệt mỏi cũng qua, Minh Phương thở phào nhìn phòng khách giờ đây đã gọn gàng sạch sẽ và tự hào về thành quả lao động của mình. Cô quay đầu lại tìm Khương Duy. Cậu vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ đối với Khương Duy, điều này là quá sức chịu đựng và quá tải đối với 1 cái đầu không bao giờ phân tích điều gì ngoại trừ những bài toán. Phân tích! Trước giờ là việc của Khánh Nam, Khương Duy chỉ có việc hiểu thôi, còn Viết Quân thì chẳng cần hiểu, chỉ cần làm theo là đủ rồi.

Minh Phương bước lại gần Khương Duy.

- Duy! Duy về phòng đi! Phương nghĩ… Duy nên ngủ 1 giấc lúc này sẽ tốt hơn.

Khương Duy ngước mắt lên nhìn Minh Phương cười buồn.

- Ngủ được sao?

Minh Phương khẽ nhún vai.

- Chỉ là Phương nghĩ thế. Cũng muộn rồi, Phương về đây.

Đoạn Minh Phương quay đầu ra phía cửa, cô cần hỏi chị Mai Chi về những băn khoăn lúc này. Nhưng Khương Duy đứng bật dậy là cầm lấy tay Minh Phương.

- Phương ở lại đi, 1 lúc thôi cũng được.

Minh Phương ngơ ngác nhìn Khương Duy.

- Duy không muốn ở 1 mình lúc này.

Đột nhiên, Khương Duy cúi đầu xuống gần Minh Phương… 1 chút… 1 chút… 1 chút nữa.

*

* *

Khánh Nam bắt taxi đưa Linh Như đến bác sĩ gắp hết những mảnh thủy tinh ra và băng bó 2 bàn tay lại.

- Anh Nam, bạn ấy bị sao vậy?

Cảnh Đạt lấp ló ở ngoài cửa phòng làm việc của ba. Bác sĩ chính là ba của cậu. Khánh Nam nhìn ra, khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn trả lời. Cũng chẳng sao, không trả lời thì cậu sẽ không được biết chắc. Chút xíu nữa sẽ hỏi ba vậy.

= = = = = = = = = = = = =

Linh Như muốn đi bộ về đến nhà. Có thể 2 ly rượu hồi nãy đã ăn vào đầu óc nó… Khánh Nam mỉm cười cõng em gái trên lưng. Cậu không thể để nó thấy cậu đang tức giận. Cậu cần trấn an nó lúc này… vì cậu giờ đây là chỗ dựa duy nhất cho nó.

- Ba chắc đã về đến nhà rồi anh nhỉ? Cũng muộn rồi mà. – Giọng nó nghe buồn buồn.

- Ừ, ba về rồi.

- Vậy khi nào về đến nhà… anh tìm cớ để ba không thấy em nhé.

- Không được, ba sẽ lên phòng thăm em cho coi. Từ khi về ba chưa gặp em mà.

Nó giơ đôi bàn tay quấn đầy băng trắng ra trước mặt Khánh Nam.

- Nhưng ba sẽ rất lo cho em mà.

- Ba sẽ không thích anh em mình giấu giếm ba gì cả.

- Nhưng em không muốn ba lo.

- Không được! Rồi ba cũng sẽ biết thôi. Em buồn ngủ chưa?

- Rồi.

- Vậy em ngủ đi, đó cũng là 1 cách để tránh ba ít nhất tối nay đấy.

Cái dáng 1 thằng con trai cõng 1 con bé trên lưng như nổi bật trên vỉa hè, ai cũng nhìn theo 2 đứa cho đến khi Khánh Nam rẽ vào con đường yên tĩnh dẫn về nhà. Những tòa biệt thự hai bên đường đã sáng đèn ấm cúng. Giờ này ở nhà chắc ba cũng đang đợi 2 đứa như thế.

- Anh hai. – giọng nó lại cất lên nho nhỏ.

- Em chưa ngủ à?

Linh Như phớt là câu hỏi của Khánh Nam, nó tiếp tục.

- Em thích gọi anh là anh hai hơn là anh Bon hay Khánh Nam gì đó.

- Anh thì sao cũng được, miễn là em thích thôi.

Nó lại ngừng lại 1 lúc, Khánh Nam cảm nhận được thân nhiệt của nó đang tăng lên.

- Rất chán.

- Hử? Sao lại chán? – Khánh Nam hỏi lại.

- Hồi mới về Việt Nam… rất chán – Nó dụi đầu vào cổ anh trai – Em lạ con người, lạ cảnh vật, lạ ngôn ngữ, lạ văn hóa. Tiếng Việt trong em khi đó chỉ còn bập bõm tiếng được tiếng không. Không có ai cả, không có ai chơi cùng… bạn bè luôn tỏ ra tò mò về em. Em chỉ học buổi sáng ở trường, thời gian còn lại, em học tất cả mọi thứ, làm tất cả mọi việc. Em học nấu ăn, học khiêu vũ, học ngoại ngữ. Thời gian rảnh em lại đi làm thêm. Số tiền Jimmy và ông bà gửi cho em, em chuyển hết sang tài khoản của Qũy hỗ trợ trẻ em nghèo mà em, mẹ và bà đã thành lập ở châu Phi. Từ khi mẹ mất, chỉ có 1 mình bà lo liệu mọi việc. Em đã làm gia sư… rồi làm nhân viên phục vụ quán ăn. Và…em… đã học tiếng Hàn, học rất chăm chỉ.

Khánh Nam tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Em học tiếng Hàn?

- Ừm… vì anh ấy là người Hàn Quốc. Mẹ nói sau này em sẽ đến Hàn Quốc, và em phải học tiếng Hàn. Tiếng Hàn khó hơn những thứ tiếng khác… chữ viết cũng khó… nhưng em vẫn học. Em làm thêm ở 1 quán ăn mà bà chủ là người Hàn Quốc, cốt để học thêm về phong tục tập quán, các món ăn của họ và cũng để thực hành tiếng Hàn…

Khánh Nam lờ mờ đoán ra 1 điều gì đó… 1 điều gì đó đằng sau sợi dây liên kết mờ mịt giữa Han Ji Hoo và Ginny Wilson.

- Nhưng… em học vì mẹ nhiều hơn vì anh ấy. Mẹ nói em phải học, thì em học. Khi ấy, em không hề có khái niệm gì về sau này. Em học. Chỉ thế thôi. Em còn không nhớ đến sự tồn tại của anh ấy nữa là… à không, em có nhớ, nhưng không sâu sắc. Anh ấy là 1 kẻ thất hứa, và em ghét những người thất hứa. Mẹ bảo em sẽ phải đến Hàn Quốc học 1 thời gian, những em không biết là khi nào, anh ấy đã hứa rằng anh ấy cũng sẽ sang Mĩ học với em, nhưng anh ấy lại không sang. Nên em cũng nói với mẹ em không muốn đến Hàn Quốc. Mẹ đã buồn lắm. Sau khi mẹ ra đi, em đã xin lỗi mẹ rất nhiều. Em định năm lớp 12, em sẽ đến Seoul… Nhưng… em không ngờ em lại gặp anh ấy ở Việt Nam này… cả em và anh ấy đều không nhận ra nhau. Cũng phải thôi. 6 năm nay anh ấy đâu có gặp em? Em không trách… Nhưng hôm nay… anh ấy… Anh không biết đâu… Ji Hoo thực ra không phải người ít nói như anh và Khương Duy vẫn nghĩ. Khi chơi với em, anh ấy nói rất nhiều. Hồi nhỏ, mỗi lần dẫn em đi chơi, anh ấy nói liên tục, không ngừng không nghỉ…

Linh Như ngừng lại 1 lúc rồi lại nhìn bàn tay trắng toát của mình.

- Ji Hoo trong em không như thế…

Nó lại thở dài buồn bã.

- Khương Duy đã rất tức giận… Em không có nhiều bạn. Từ khi đi học đến giờ, em không có nhiều bạn. Và đặc biệt là sau khi sang Việt Nam… Em không tiếp xúc với ai cả… Em chỉ có Phương Linh… Lần đầu tiên gặp các anh trên hành lang… em chỉ thích Khương Duy thôi. Anh ấy nói nhiều và lý sự, em không hiểu sao em lại thích anh ấy nhất nữa. Luôn luôn nói mà không quan tâm đến xung quanh… cứ nói chuyện với Khương Duy em lại thấy lạc quan hơn dù anh ấy lúc nào cũng lạc đề… Thật là buồn cười…

Khánh Nam im lặng nghe câu chuyện với cái giọng lè nhè say rượu của Linh Như. Thỉnh thoảng nó lại nhoài lên siết chặt cổ cậu.

- Hai anh ấy đã rất tức giận… phải không anh?

- Chúng nó chỉ hơi mất bình tĩnh thôi… ngày mai thể nào chúng nó cũng đến xin lỗi em mà…

- Không… Không cần xin lỗi… – Em có anh hai là được rồi… không cần ai nữa đâu… có Tuấn Vũ… có chị Mai Chi… có Phương Linh… có anh Việt Thế… mấy rồi nhỉ? – Nó cố nhúc nhích các ngón tay sau lớp băng.

- 5 rồi. – Khánh Nam bật cười chua chát.

- À… 5 người. Đủ rồi… không cần ai nữa… 5 người rồi… 1 bàn tay rồi… không cần bất kì ai nữa… không cần nữa… Kệ Khương Duy… kệ Viết Quân… Không cần nữa… không cần nữa… có anh hai rồi…

Linh Như lè nhè lặp đi lặp lại những câu đó rồi dần yên lặng. Thỉnh thoảng nó vẫn dụi đầu nhè nhẹ vào cổ Khánh Nam.

- Anh ru em ngủ đi!

Khánh Nam cất tiếng hát khe khẽ… ru đứa em gái bé nhỏ chìm sâu vào giấc ngủ. Sao đối với cậu… nó mong manh và cần che chở đến thế? Đối với cậu… nó chưa bao giờ lớn… Nó dường như vẫn chỉ có 5 tuổi…

“Anh sẽ phá tan tất cả!”

*

* *

Việt Thế đã đứng chờ hai anh em ở trước cổng từ lúc nào. Vừa nhìn thấy Khánh Nam, cậu đã hiểu ra mọi chuyện.

- Khánh Nam!

- Sao cậu lại ở đây?

- Tôi đợi cậu.

Khánh Nam hướng ánh mắt ra xa với vẻ lạnh lùng chua xót.

- Việt Thế, tôi…

- Khánh Nam! – Việt Thế cắt ngang lời Khánh Nam – Tôi hiểu cậu muốn nói gì. Cậu đã vì tôi thế là đủ rồi. Từ giờ… hãy làm những gì mà cậu muốn… nhưng… – Việt Thế nhắm mắt lại đau khổ – Tôi chỉ cầu xin cậu… làm ơn… xin cậu… Khánh Nam! Hãy cho cô ấy 1 cơ hội. Cô ấy không phải người xấu. Chỉ vì… Cậu có thể làm gì Night cũng được, làm gì đám người ấy cũng được. Nhưng cô ấy… Tôi cầu xin cậu đấy! Khánh Nam!

Một lần nữa… Việt

Thế lại quỳ xuống trước mặt Khánh Nam.

= = = = = = = = = = = = =

Khánh Nam đặt em gái xuống giường, đắp chăn cho nó và ngồi xuống bên cạnh. Đúng như cậu nghĩ, con bé sốt mê man. Ngay từ hồi nhỏ, cứ mỗi lần nó bị sốt là hay hỏi cậu những cái vớ vẩn… rằng tại sao tên nó không phải Bon mà lại là Bun? Tại sao tóc nó dài còn tóc Khánh Nam ngắn? Tại sao đầu mấy ông sư thì trọc còn đầu nó lại đầy tóc? Tại sao Tuấn Vũ không phải con tôm mà cứ gọi là tôm? Hay… tại sao không gọi Tuấn Vũ là con tép? Tại sao lại gọi ba là ba và gọi mẹ là mẹ mà không gọi ngược lại?.. Lúc nó bảo nó thích gọi Khánh Nam là anh hai, Khánh Nam đã biết nó bắt đầu sốt rồi. Ba mang khăn ướt đắp lên trán nó và cũng ngồi xuống cạnh Khánh Nam. Chúng nó đã hứa là sẽ không bao giờ giấu ba gì cả.

Tối nay cả ba và Khánh Nam đều ở lại phòng Linh Như. Cậu nhớ lời Jimmy đã dặn mình: “Khi Ginny ốm, tuyệt đối em không bao giờ được để nó ở một mình!” Ban đầu Khánh Nam đã không thể hiểu tại sao lại thế… Nhưng giờ… cậu đã hiểu rồi… Điều đó làm cho cậu và ba cảm thấy chua xót và hối hận… Dường như những mảnh kí ức ấy chưa bao giờ rời xa em gái cậu trong bao nhiêu năm nay… Sự đau đớn lan truyền đến cả cậu lúc này…

Khánh Nam nhìn bàn tay đang quấn băng của em gái mà xót xa, cậu khẽ lướt tay trên tấm bản đồ thành phố: “Tuấn Vũ, em muốn bắt đầu!”

Viết Quân về nhà trong sự sợ hãi tột độ của dì. Trên mặt hắn vẫn nguyên hình 1 bàn tay vẽ bằng máu.

- Viết Quân, mặt con sao vậy nè! Con bị ai đánh thế? Viết Quân? Con…

- Con không sao cả. Đây là máu bạn con.

Viết Quân đi thẳng về phòng. Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn không hiểu sao cũng khiến hắn sợ hãi. Viết Quân ngồi bệt xuống chân tường, nhìn vô hồn vào vẻ mặt đáng sợ của 1 thằng con trai ở trong gương. Là hắn đấy sao? Là Triệu Viết Quân đấy sao? Hắn đưa tay lần tìm vết dao năm nào Việt Tú in trên người hắn… Bàn tay khẽ siết chặt trong sự đau khổ.

Viết Quân không biết đến thù hận. Cuộc sống màu hồng của hắn cũng không vì Việt Tú mà hóa thành màu đỏ bao giờ. Hắn chịu nhát dao ấy mà không thốt lên 1 tiếng than thở. Hắn không tức giận… cũng không trách móc ai cả… Hắn im lặng chấp nhận nó… Và hắn cũng chẳng giữ ình dù chỉ 1 chút hận thù nhỏ nhoi với Việt Tú. Vì đơn giản… không ai giảng giải cho hắn biết khi nào phải thù hận người ta. Viết Quân là thế… Sự chấp nhận đến thờ ơ của hắn càng làm cho Khánh Nam và Khương Duy khi đó như điên lên. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Điều hắn chú ý khi đó chỉ là những bịch bim bim chất đầy trong phòng và những giỏ hoa quả xếp xung quanh hắn. Đến khi biết Khánh Nam và Khương Duy đã tống Việt Tú vào trại thanh thiếu niên và đưa ba thằng đó vào tù vì hai ba con nhà đó đứng sau biết bao vụ buôn bán heroin của thành phố, Viết Quân cũng chẳng quan tâm mà vẫn dửng dưng với quà thăm bệnh của mình. Dù sao thì cũng có ai bắt hắn phải quan tâm đâu? Khánh Nam ra lệnh sao thì nghe vậy. Khương Duy hành động sao thì biết vậy. Nhiệm vụ của hắn chỉ là “chỉ đâu đánh đấy” chứ không cần suy nghĩ. Mà những gì Khánh Nam và Khương Duy vạch ra cho hắn lúc đấy chỉ bao gồm: “Ăn – chơi – ngủ – nghỉ”. Chúng nó có bảo hắn phải suy nghĩ đâu. Mệt! Mà chúng nó cũng không bảo hắn phải thù hận.

Vậy mà bây giờ… sự thù hận lần đầu tiên bùng cháy trong người hắn. Việt Tú! Việt Tú! Bàn tay hắn nắm chặt như có thể giết chết thằng đó ngay bây giờ. Tại sao Linh Như lại là người của Việt Tú cơ chứ? Tại sao cơ chứ? Tại sao lại muốn đùa giỡn với hắn như thế? Cái tên Linh Như mới đây còn làm trái tim hắn rạo rực đến loạn nhịp thì giờ sao đáng khinh đến thế? Sao xa lạ đến thế?

Nắm chặt sợi dây chuyền lóng lánh mặt trái tim trong tay… hắn chỉ muốn ném đi xa vì sợi dây này từng ở trên cổ Linh Như. Hắn ghét nó! Căm thù nó! Một sự giả dối đến đáng sợ. Hắn căm ghét. Căm ghét! Nó dám…

Trái tim hắn thắt lại. Nó không đáng để hắn phải thế này. Nhưng sao lại đau đến thế? Hình ảnh của nó vẫn hiển hiện trong đầu hắn.

“Giả dối!”

Viết Quân quát lên.

“Thật giả dối!”

Hắn nhìn con chó bông trên giường rồi mở cửa sổ ném mạnh ra vườn. Không muốn nhìn nữa! Không muốn thấy nữa! Không muốn nghĩ nữa! Con bé đó đã làm tổn thương hắn, tổn thương Khương Duy… và trên hết là đã làm tổn thương Khánh Nam.

“Khánh Nam ngu ngốc! Khánh Nam ngu ngốc! Nó không phải em gái mày cơ mà… Sao lại như thế? Có phải đúng như Khương Duy nói… tại mày không dám chấp nhận sự thật đúng không? Tại mày vẫn ôm 1 mộng ảo hão huyền đúng không? Sao lại như thế? Con bé đó đã làm mày đau đến mức không thể chấp nhận được sự thật này sao? Đúng không Khánh Nam? Nó không đáng!”

Viết Quân đã muốn nổ tung! Hắn muốn phá hủy tất cả! Khánh Nam khi đó lạnh lùng lắm! Khánh Nam khi đứng ra bảo vệ Linh Như giống y hình ảnh thằng bé đáng sợ ngày nào bảo vệ cái vật nhỏ bé trên tay. Nó không đáng! Nó dám làm Khánh Nam trở lại thằng bé ngày nào! Nó không đáng! Không đáng! Nó không phải người hắn yêu! Không phải! Nó không phải!

Lần đầu tiên sao 1 thời gian dài… Ji Hoo nhớ đến bé Gin!

*

* *

Trái với vẻ thấp thỏm chờ đợi lo lắng của Việt Tú. Hoài Trang vô cùng thích thú với những gì vừa xảy ra. Cô ta luôn miệng kể lể.

- Anh không biết thằng ranh Khánh Nam hôm nay nhục nhã thế nào đâu. Trời ơi! Nó nói mà 2 thằng kia chẳng thằng nào thèm nghe luôn. Em chỉ định rút con bé Linh Như ra khỏi nhóm rồi tính sổ 3 thằng sau, ai ngờ câu luôn được thằng ranh Khánh Nam đâu chứ.

Nhưng rồi Hoài Trang chợt ngừng lại.

- Mà không được! Chắc chắn con bé kia đã giải thích với Khánh Nam rồi, nó về sớm quá. Em cứ nghĩ sát sinh nhật máy bay mới về tới Việt Nam nên sơ suất. Mà cũng tại thằng anh em vô tích sự của anh cả – Hoài Trang quát lên tức giận – Nếu không phải nó tỏ vẻ anh hùng cứu mĩ nhân thì đâu…

- Cậu đang nói tôi à?

Một cái giọng đầy vẻ mỉa mai cất lên từ góc tối của khu vườn. Việt Thế xuất hiện, kế bên là 1 con vật gì đó to đùng đầy lông lá khiến Hoài Trang khiếp đảm.

- Cậu ở đó từ bao giờ? – Hoài Trang gắt gỏng.

- Nơi này… – Việt Thế xoa đầu con vật 1 cách bình thản – đâu phải của 1 mình cậu? Ngồi xuống, BoBu!

Lúc này thì Hoài Trang đã nhìn rõ con “quái thú” mà Việt Thế dẫn đi cùng. Một loại không ra gấu, không ra cừu và to như con bò, lông lá rủ xuống, màu nâu đỏ.

- Mẹ ơi! – Hoài Trang rên lên nho nhỏ và giật lùi về phía Việt Tú.

Việt Thế lùa tay vào đám lông rậm rạp của con vật rồi nhảy phóc lên ngồi ngả lưng trên 1 cành cây cao với vẻ thoải mái.

- Kế hoạch thành công tốt đẹp chứ? Đại tỉ?

- Cậu còn dám… – Hoài Trang rít lên – Nếu không phải tại cậu thì thằng nhãi Khánh Nam làm gì biết hết mọi chuyện nhanh thế chứ? Nhưng… – mặt Hoài Trang dãn ra – cũng tốt thôi. Ít ra chẳng cần tốn sức mà tôi cũng đã lôi được Khánh Nam ra khỏi bọn chúng. Cậu phải tận mất nhìn thấy 4 đứa chúng nó đánh lẫn nhau mới thấy đã.

Việt Thế vẫn lim dim đôi mắt trên cành cây.

- Cậu không sợ khi Khương Duy và Viết Quân bình tĩnh lại thì sẽ nghe lời Khánh Nam sao?

Hoài Trang phá lên cười.

- 1 bên là Khánh Nam, 1 bên là tôi, cậu nghĩ Khương Duy sẽ tin ai nào? Vả lại… cậu yên tâm… con bé đó cũng không thể giải thích nổi đâu… Làm gì có bằng chứng nào? Tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi. Tôi vẫn còn 1 cách nữa để uy hiếp nó.

Việt Thế hơi cựa mình khi nghe Hoài Trang nói còn 1 cách nữa uy hiếp Linh Như, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ bình thản.

- Thật ngu ngốc.

- Cậu nói gì cơ? – Hoài Trang hỏi lại.

- Tôi nói cậu! Ngu ngốc!

- Cậu dám…

Hoài Trang đang định xông lại phía cái cây Việt Thế trèo, nhưng Hoài Trang vừa bước lên 1 bước thì con “quái vật” bất ngờ gầm lên làm cho cô ta lảo đảo ngã về phía sau.

- Việt Thế, cậu mang cái quái gì đến đây vậy? Thật gớm ghiếc.

- Grừ… – con vật khẽ rít trong cổ họng.

- Á á á… – Hoài Trang lại hét lên – Việt Thế!

- BoBu, ngoan nào. – Việt Thế ra lệnh cho con vật ngồi xuống lần nữa.

- BoBu? – Hoài Trang nhắc lại tên con vật làm cho nó lại rồ lên sủa ầm ĩ.

- Nó không thích bị gọi tên bởi những người như cậu đâu Hoài Trang, tránh xa nó ra. Thứ mùi trên người cậu đang làm nó khó chịu đấy.

Hoài Trang cố gắng dằn cơn tức giận của mình xuống mà nhìn con vật chằm chằm.

- Nó là thứ quái gì vậy?

Việt Thế bật cười.

- Đúng là ngu ngốc. Cậu còn không nhận biết nổi 1 con chó à Hoài Trang?

- Chó?

- Phải! 1 con chó.

Việt Tú bây giờ đã chịu chú ý đến con vật.

- Em kiếm ở đâu ra vậy Việt Thế?

- Ăn trộm.

- Ăn trộm?

- Vâng!

Việt Tú sửng sốt. Lần đầu tiên trong đời có thứ khiến Việt Thế phải đi ăn trộm.

“Nhưng chắc thằng cha đó sẽ tóm ra mình nhanh thôi.” – Việt Thế nghĩ thầm trong đầu. Và quả vậy. Tiếng chuông điện thoại của cậu bất chợt vang lên. Tuấn Vũ đang quát ầm ầm ở đầu dây bên kia: “Ranh con! Trả ngay con chó cho ta!”

Chẳng là lúc nãy, khi về nhà, Việt Thế có ghé qua nhà Tuấn Vũ mượn cuốn sách, thấy con BoBu đang lơ ngơ ngoài cổng nên dắt đi luôn. Đây là con chó Việt Thế và Khánh Nam đã tặng Tuấn Vũ vào sinh nhật năm Tuấn Vũ tròn 15 tuổi mà.

Chiếc đồng hồ trên tường điểm 11 tiếng, báo hiệu đến giờ “giao hàng”. Việt Tú quyết định lên đường mà không gọi Việt Thế dậy. Tất nhiên, Việt Thế chẳng bao giờ tham gia vào công việc “giao nhận hàng hóa” của Night, chỉ là cậu muốn bảo vệ Việt Tú khỏi bị cảnh sát truy đuổi thôi. Mà việc đó thì trước giờ mới xảy ra có 1 lần. Việt Tú đã đi rồi, Việt Thế vẫn say sưa ngủ mà không biết gì, con chó bắt đầu đứng lên lẩn vào trong vườn còn Hoài Trang thì đã về. Có lẽ cậu vẫn sẽ ngủ như thế nếu như tiếng quát tháo ầm ầm không đập vào tai cậu.

- Việt Thế! – Việt Tú tiến đến sát phía cậu với đôi mắt đầy lửa.

- Gì vậy anh? Đến giờ rồi sao? – Việt Thế khẽ liếc đồng hồ rồi hốt hoảng – 12h20? Sao anh không gọi em dậy? Trễ…

Không để Việt Thế nói hết câu, Việt Tú túm áo cậu lôi dậy và đấm cậu tới tấp.

- Anh! – Việt Thế vừa đỡ vừa cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra – Việt Tú! Có chuyện gì vậy?

Nhưng không chỉ riêng mình Việt Tú, tất cả những anh em có mặt ở đấy đều lao vào đánh cậu.

- Mày nói xem! Tại sao tối nay mày không đi? – Việt Tú đạp lên người Việt Thế gằn giọng – Nói đi.

- Em ngủ quên mà. – Việt Thế rên rỉ qua đôi môi rách toác cùng bên má sưng vù.

- Mày! Chính mày đã báo

cho bọn cớm! Đúng không? Chính mày! Nói đi! – Việt Tú 1 lần nữa lôi Việt Thế lên và đẩy mạnh xuống gốc cây – Mày đã bán đứng tao!

- Không! Em… – Việt Thế phản kháng yếu ớt rồi lại bị Việt Tú lao vào đánh.

- Gâu!

BoBu từ đâu bất chợt chồm lên người Việt Tú làm hắn ta ngã xuống đất.

- Khốn nạn! Con vật chết tiệt!

Con chó to lớn đứng trước mặt Việt Thế gầm gừ nhìn bọn Việt Tú như bảo vệ cậu. Việt Thế lảo đảo bám vào túm lông rậm rạp mà đứng lên.

- Anh! Có chuyện gì vậy?

- Mày nói xem! Mày đã bán đứng Night bao nhiêu lần? – Việt Tú quát lên – 20kg heroin tối nay đã vào trọn tay cảnh sát. Là trùng hợp sao? Đúng tối hôm mày không đi cùng. Chính mày đã báo cho bọn cớm, đúng không?

- Không! Không phải em! – Việt Thế giận dữ – Em không bao giờ làm thế.

- Không cậu thì là ai? – giọng Hoài Trang đột ngột xen ngang. Cô ta vừa mới đến. – Địa điểm giao hàng chỉ có những ai tham gia mới biết. Trong đó duy nhất 1 mình cậu tối nay không đi cùng. Cậu thử giải thích xem. Việt Thế? – Hoài Trang nhìn Việt Thế với vẻ đắc thắng.

Việt Thế lờ mờ hiểu ra mọi chuyện lúc này. Cậu nhìn chằm chằm gương mặt đang tức giận của Việt Tú!

- Không phải em! Việt Tú!

- Mày còn dám…

Việt Tú đang định lao đến chỗ Việt Thế thì 1 lần nữa con chó lại chồm lên.

- A, con chó chết tiệt này…

Việt Tú rút con dao trong người ra định bụng đâm con chó nhưng Việt Thế nhoài lên đỡ lấy tay Việt Tú, người cậu run run.

- Anh! Đừng giết nó! Đừng giết nó mà.

- Còn mày nữa! Sau khi tiễn con chó này, tao sẽ tiễn luôn cả mày. Bỏ ra.

- Anh! Em xin anh mà.

Việt Tú nhất quyết hất Việt Thế ra. Nhưng cậu cố dùng hết sức mình ôm chặt lấy chân anh.

- Mày…

Những tức giận của Việt Tú lúc này đã lan truyền đến mũi dao. Hắn không kiềm chế được bản thân nữa.

PHẬP!

Con chó chồm lên người Việt Tú như muốn cắn nát hắn ra. Việt Thế lảo đảo lùi lại yếu ớt ra lệnh.

- BoBu! Đi thôi!

Cả cậu và con chó vội vã chạy ra phía cổng. Tụi đàn em của Việt Tú hò nhau đuổi theo, nhưng BoBu gầm lên giữ chân cả lũ.

*

* *

Khánh Nam vẫn chưa ngủ. Cậu ngồi lặng bên cạnh em gái.Mọi chuyện quá sức tưởng tượng của cậu. Lần đầu tiên Viết Quân và Khương Duy không nằm dưới sự giám sát của Khánh Nam. Tất cả có phải lỗi của cậu không? Là do cậu chưa bao giờ dạy 2 đứa chúng nó phân tích mọi tình huống rồi đưa ra kết luận môt cách chính xác nhất? Có phải vậy không? Trước giờ 2 đứa nó quen làm theo ý cậu… Vậy nên chúng nó không bao giờ ý thức được những hành động của mình… Hôm nay cũng vậy…

Kính coong…!

Tiếng chuông cổng vang lên liên hồi cùng với những tiếng chó sủa ầm ĩ. Khánh Nam vội chạy xuống dưới nhà. Qua chiếc camera được truyền từ cổng… trước mắt Khánh Nam là Việt Thế với bả vai đầy máu.