Không Phải Lỗi Của Em

Chương 35

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Lăng Kiệt nghe tiếng súng nổ liên tục mà hoảng sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Hắn đập tay lên tường gọi:"Tình! Em không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy? Trả lời tôi đi!!!"

Đến khi cậu chợt tỉnh táo lại thì phát hiện Christian đã kịp thời lao tới ôm chặt cậu và lăn ra khỏi phạm vi bắn súng. Khoảnh khắc vừa rồi nếu không có Christian thì lúc này trên người cậu có vô số lỗ thủng và nằm bẹp trong vũng máu rồi...

Cậu gượng dậy nói:"Cảm ơn anh..."

Hắn ngồi dậy, lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

"Lăng Kiệt! Tôi không sao đâu! May là có Christian cứu nếu không..."

"Em không sao là tốt rồi, xảy ra chuyện gì vậy?" Lăng Kiệt vội vàng nói.

"Tự nhiên... có một khẩu súng máy... bắn liên tiếp về phía tôi..."

"CÁI GÌ???"

"Nhưng tôi không sao... Christian, anh không sao chứ?"

Giang Nam Tình thấy Christian toát mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng, miệng thở hồng hộc. Cậu định đỡ hắn lên nhưng hắn đã nhanh chóng đứng dậy trước. Hắn nói:"Tôi không sao... Quan trọng hơn, bức tường vẫn không xuất hiện lối ra kìa."

"Không thể nào... Tôi chắc chắn là tôi đã nhập đúng mật mã rồi!"

"Thì tôi có nói em nhập sai mật mã đâu!" Christian tiến lại gần và áp lòng bàn tay lên bức tường:"Tôi vừa mới nhớ ra là mình đã từng xem qua loại phòng giam như thế này. Bức tường này được bao bọc bởi bốn lớp bằng thép hợp kim trộn lẫn với nhiều kim loại cứng khác. Mỗi lần nhập đúng mật mã sẽ loại bỏ được một lớp thép hợp kim nhưng đồng nghĩa sẽ lại có một lần cái súng máy kia sẽ xả đạn xuống..."

Giang Nam Tình chẳng suy nghĩ gì, trả lời luôn:"Vậy thì tôi chỉ cần nhập thêm 3 lần nữa và khi đạn bắn xuống thì nhờ anh kéo tôi ra là được!"

Christian nhếch miệng cười:"Ý tưởng thật liều lĩnh! Nhưng em nên biết việc nói bao giờ cũng dễ hơn việc làm. Tôi cũng quên chưa nói, tốc độ xả đạn xuống lần sau sẽ nhanh hơn lần trước rất nhiều. Cảm ơn em vì đã tin tưởng tôi, nhưng tôi chắc rằng mình sẽ không kịp thời phản ứng trước khi đạn bắn xuống một lần nữa để kéo em ra đâu, còn chưa biết phạm vi xả đạn xuống có tăng hay không để mà tránh..."

"Vậy... vậy phải làm sao..." Chỉ nghe hắn nói thôi mà cậu cảm thấy có chút sợ sệt.

"Em không cần lo! Nhìn này..."

Cậu ngẩng đầu nhìn lên và thấy lúc này bức tường thép trước mặt cậu có vô số lỗ thủng do đạn bắn vào nãy. Nhưng cậu vẫn chưa hiểu ý của hắn.

Hắn nói:"Trong cái rủi cũng có cái may. Bây giờ chỉ còn lại ba lớp thép hợp kim và một lớp trước mặt đây đã bị đạn bắn vào cũng giảm bớt được độ cứng của nó."

Nói xong Christian hít mạnh một hơi rồi hét lớn:"Ê! Thằng đầu trắng! Nghe tao nói gì không?"

Lăng Kiệt dĩ nhiên là nghe thấy rồi. Hắn nói:"Tao chỉ nghe thấy tiếng con chó sủa inh ỏi quanh đây thôi!"

Christian nói:"Và con chó đó sắp cắn chết tiểu tình nhân của mày!"

RẦM!!!

Lăng Kiệt siết chặt tay dữ tợn đập một quyền về phía trước, nghiến răng gằn giọng nói:"Tao xé xác mày!!!"

"Tốt lắm! Cứ tức giận thế đi!" Christian cười thỏa mãn vì lúc nào cũng thành công trong việc chọc tức Lăng Kiệt.

"Christian, đừng..."

Cậu chưa nói xong thì hắn đã cắt lời:"Còn em thì mau lùi dịch ra xa một chút không là bị thương đấy!!!"

"Hả???" Cậu ngơ ngác chưa hiểu hắn định làm gì.

Cậu thấy hắn xoay cổ tay rồi lại bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.

"Ê! Thằng tự vả! Khởi động như thế đủ rồi đấy! Bây giờ mày coi như bức tường trước mặt mày là tao và cố đánh một đòn hết sức lên đó. Tao cũng coi như thứ trước mặt là mày và đánh một đòn mạnh nhất có thể!!!"

Lăng Kiệt tức tối phun ra một câu:"Việc đ*o gì tao phải nghe lời mày!"

"Thế mày có muốn cứu tiểu tình nhân của mày không?"

Lăng Kiệt ban đầu có hơi tức giận nhưng nghe Christian nói vậy thì động não suy nghĩ và hiểu ý hắn.

Lăng Kiệt cũng thuần thục bẻ khớp ngón tay, thích thú cười:"Được thôi! Chỉ cần đập nát bức tường này là được chứ gì?"

"Nhưng tao với mày cần phải ra đòn cùng một lúc, nếu không lực sẽ không đủ. Chuẩn bị đi!"

Lăng Kiệt hít thở thật sâu rồi siết hai tay thành nắm đấm giơ lên trước ngực, chân phải vòng một vòng ngang đặt về phía sau, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Christian cũng đứng với tư thế của một võ sĩ quyền anh, sức lực tập trung hết vào nắm đấm.

Khi cả hai cùng ở trạng thái tập trung cao độ, Giang Nam Tình phải đứng lùi về phía sau. Cậu cảm thấy không khí xung quanh căng thẳng và ngột ngạt vô cùng...

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

"ĐÁNH!!!!!"

Lời vừa dứt, cả hai đồng thời tung ra một quyền quyết định!!!

RẦM!!!

Nắm đấm của hai người cùng nện và bức tường khiến chấn động âm thanh dội lại về hai phía và vang xa!!!

Khi một vật chịu tác dụng mạnh mẽ từ một hai phía và đến một mức độ nào đó vật sẽ không chịu nổi và bị biến dạng.

Rắc!

Bức tường ở phía Christian đã bị nứt từ lỗ thủng từ vết đạn bắn và lan tỏa ra xung quanh! Nhưng bức tường trước mặt Lăng Kiệt vẫn không có hiện tượng gì...

Vậy tức là... lực chưa đủ mạnh...

"CHẾT TIỆT!!!" Lăng Kiệt rít lên một tiếng chửi rất chói tai.

"Một đòn nữa!!!"

UỲNH!!!

UỲNH!!!

Lăng Kiệt hai mắt bừng sát khí quyết không bỏ cuộc, tiếp tục dội nắm đấm vào bức tường thép!

UỲNH!!!

Hắn đã đánh đến mức mu bàn tay rướm máu, các khớp ngón tê dại đến mức muốn vỡ vụn luôn rồi! Nhưng hắn lại chẳng cảm nhận được một chút đau đớn nào...

"Lăng Kiệt..."

Giang Nam Tình chỉ nghe tiếng hắn đánh vào tường thôi cũng biết hắn đang cật lực như thế nào rồi. Cậu run rẩy gọi tên hắn đến mức muốn khóc.

"Thiệt tình..." Christian bộ dạng lười nhác than thở.

Nhưng ngay sau đó hắn lại giơ nắm đấm lên rồi đánh "ẦM"!

"CHẲNG AI THÈM LÀM BẠN VỚI THẰNG NGỐC NHƯ MÀY CẢ!!! CHARLESSSSSSS!!!"

Sau đòn đánh đó, vết nứt ở bức tường từ phía Christian đã bắt đầu lan rộng ra các lớp thép hợp kim khác!

Rắc!

Bốn bức tường đồng nghĩa với bốn trụ cột trong tòa nhà vững chắc. Chỉ cần một trụ cột bị đổ thì dù tòa nhà cố kiên cố thế nào vẫn sẽ bị sập xuống ngay lập tức!

Không có có bức tường trước mặt mà trần nhà cũng nứt ra và bốn bức tường thép này sẽ bị phá tan tành!!!

"Christian, thành công rồi. Chúng ta mau..."

Phịch!

Cậu rất vui mừng vì hai người họ đã phá được bức tường. Nhưng ngay sau đó cậu thấy Christian vô lực ngã xuống...

"Christian!!!"

Cậu chạy tới định đớn hắn lên nhưng lại thấy hắn che miệng và hộc ra lượng lớn toàn là máu tươi.

"Anh sao vậy???"

Hắn nằm sấp trên mặt đất và cậu thấy... sau lưng hắn chảy bê bết máu..."

"Anh... không lẽ anh..." Sắc mặt cậu hoảng sợ tột cùng, hai tay run rẩy che miệng mình.

"Ừ..." Hắn nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nói:"Tôi dính đạn rồi..."

"Khônggggg!"

Lúc đó... khi hắn ôm cậu lăn đi để tránh đạn nhưng rốt cuộc thì vẫn không thể tránh được... Hắn lấy thân chắn cho cậu và trúng ba viên đạn ở sau lưng. Dù vậy, có lẽ... hắn bị đau quen rồi nên... rất giỏi che đậy sự việc... Hắn trúng ba viên đạn mà vẫn dùng hết sức lực tung ra hai cú đánh... Thật không thể tin nổi...

"Tình!"

"Christian, mày..." Lăng Kiệt nhanh chóng chạy vào và thấy cậu ngồi khóc bên cạnh hắn.

"Lăng Kiệt... anh ta... anh ta đã đỡ đạn cho tôi... Tôi..." Cậu hoảng sợ đến mức không nói được hết câu hoàn chỉnh.

Lăng Kiệt cũng vô cùng bất ngờ với hành động của hắn...

Christian chẳng màng đến tình trạng của bản thân, ngước mắt nói với Lăng Kiệt:"Mày còn chờ gì nữa. Nơi này sắp sập rồi... đưa em ấy đi đi..."

"Không... tôi không anh chết!!!" Cậu òa khóc la lên.

"Giang Nam Tình..." Christian nhẩm lại tên của cậu. Hắn nhìn cậu khẽ mỉm cười nói:"Gì chứ? Tôi sẽ không chết đâu, chỉ ngủ yên trong này thôi mà... Em mau đi đi..."

"Không!"

Đột nhiên Lăng Kiệt vội vàng bắt lấy cánh tay cậu. Hắn nhìn Christian, ánh mắt đã không còn mang theo sự tức giận đối với hắn nữa.

Hắn giọng trầm thấp nói:"Cảm ơn mày, Christian!"

Nói rồi Lăng Kiệt quay người kéo Giang Nam Tình rời khỏi đây!

Christian nhìn theo bóng dáng hai người họ rời khỏi rồi mất hút... Hắn tự nói với bản thân.

"Không ngờ mình lại vì cứu người yêu của Charles mà bỏ mạng ở đây..."

"Nhưng sao... mình lại không cảm thấy hối hận nhỉ... chỉ cảm thấy hơi thiệt thòi một chút..."

"Có lẽ là vì... mình cũng đã yêu Giang Nam Tình rồi..."

Hắn giơ cao mu bàn tay trái lên trước mặt. Tay hắn lúc này thấm ướt đầy máu vì cú đánh vừa rồi làm vết thương rách ra, chiếc khăn tay mà cậu đã băng cho hắn bị tuột ra...

"Tiếc quá... Em ấy đã mất công băng bó cho mình mà lại..."

Hắn dùng tay phải quấn lại chiếc khăn lên vết thương, một tay giữ và dùng miệng buộc lại thật chặt...

Xong xuôi hắn đặt tên đó lên lồng ngực mình rồi nhắm nghiền hai mắt...

Tôi rất vui vì gặp được người tử tế và tốt bụng như em... Vĩnh biệt em...

...

Lăng Kiệt nhanh chóng kéo Giang Nam Tình rời khỏi đây. Lúc đầu thì cậu khóc sướt mướt không chịu đi nhưng vẫn biết nơi này nguy hiểm mà Lăng Kiệt cũng mất sức và bị thương nghiêm trọng rồi nên đành phải quay đầu rời khỏi đây!

"A Kiệt!"

Bùi Minh và thủ hạ của hắn "dọn dẹp" kẻ địch lấy lối đi cho hắn. Tuy nhiên...

"Sao chạy nhanh vậy, Charles!"

Nghe thấy giọng nói này cả người Lăng Kiệt tê cứng lại. Hắn dừng bước và quay đầu lại.

"A Kiệt, chạy tiếp đi, sao còn dừng lại!!!"

Lăng Kiệt không quan tâm đến lời nói của Bùi Minh. Con người trong mắt hắn phản chiếu kẻ thù mà hắn căm hận nhất!!! Nhưng mà tại sao?

Tại sao tại sao tại sao tại sao???? Tại sao lão ta vẫn còn sống????

Lăng Kiệt vẫn còn nhớ như in khoảng khắc lúc cha hắn phải tự động phóng hỏa thiêu rụi căn nhà để kéo lão ta chết chung... Cha hắn đã phải nhận cái chết thảm khốc như vậy??? Tại sao lão ta vẫn còn sống đến tận bây giờ được???

Hắn không can tâm!!!!

"Lăng Kiệt..."

Giang Nam Tình sợ hãi khi thấy sắc mặt hắn trở nên u ám. Hắn buông tay cậu ra và bước về phía ông ta - thủ lĩnh của ASG với cái tên W!

Lăng Kiệt bị thương nên lảo đảo bước đi, tuy vậy sát khí tỏa ra xung quanh hắn vẫn không hề giảm.

W cười nham hiểm:"Tốt lắm! Tới đây mà giết tao này!!!"

"A Kiệt! Đó là cái bẫy!!!"

Lăng Kiệt không quay đầu lại chỉ nói:"Cậu đưa em ấy đi trước đi!!!"

"Lăng Kiệt... mau đi thôi..."

Hắn vẫn không quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía W.

"Xin lỗi em! Mối thù giết cha mẹ, tôi không thể không báo!!!"

"Đừng mà!!!" Cậu bất lực gào lên.

Bùi Minh lập tức chạy tới đứng chắn trước mặt hắn.

"Tất nhiên là cậu sẽ báo thù! Nhưng không phải bây giờ!"

Nói rồi Bùi Minh mạnh mẽ giáng cho hắn một quyền vào bụng! Một đòn dứt khoát không chút lưu tình!

Lăng Kiệt trúng đòn dĩ nhiên sẽ gục đầu xuống. Hắn không ngờ Bùi Minh lại ra đòn mạnh tay như vậy.

"Cậu... khốn khiếp!"

Hắn chỉ thốt ra được vài từ rồi gục xuống bất tỉnh.

"Ngay cả một cú đấm của tôi mà cậu không chịu được thì nói gì đến việc đánh với lão ta!"

"Lăng Kiệt!"

Giang Nam Tình chạy tới đỡ hắn.

"Mười người ở lại hỗ trợ tôi, những người còn lại mau đưa họ đi đi!!!"

"Rõ!"

"Bùi Minh, anh..." Cậu thẫn thờ nhìn Bùi Minh, miệng không thốt nên lời.

Bùi Minh mỉm cười nói:"Hai người đi đi! Tôi biết sẽ không thắng được lão ta nhưng ít nhất vẫn chặn được bọn chúng!"

"Cảm ơn anh!"

Cậu đỡ Lăng Kiệt vào trong xe và để thủ hạ của hắn đưa đi.

W không cố ý định đuổi theo Lăng Kiệt, ngược lại ông ta lại thích thú với sự dũng cảm của Bùi Minh hơn.

Bùi Minh và mười người thủ hạ ở lại, mặc dù chênh lệch về lực lượng nhưng anh không hề nhụt chí.

Anh giơ súng lên, dứt khoát nói:"Tôi sẽ không để ông đụng tới A Kiệt!"

Đoàng!

Tiếng súng nổ ra, hai bên đánh một trận quyết liệt!