Không Phải Lỗi Của Em

Chương 37

Lăng Kiệt siết chặt chuôi kiếm trong tay, sắc mặt âm trầm nhìn về phía W, giọng lạnh lùng hỏi:"Bùi Minh đâu?"

"Bùi Minh?" W chớp ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Kiệt sau đó reo lên:"À, có phải thằng nhóc cảm tử đã chặn đường tao hôm đó phải không? Nó chết rồi!"

"Lão già khốn khiếp!" Lăng Kiệt nghiến răng ken két rít lên từng câu từng chữ.

"Muốn biết nó chết như thế nào không? Tao sai người dùng súng bắn nát người nó rồi..."

Xoẹt!

Nhanh như chớp, Lăng Kiệt lao vụt tới. Lưỡi kiếm trong tay hắn dưới ánh sáng của đèn điện lóe lên từ trên cao chém một nhát xuống W. Thế nhưng ông ta lại có thể nhảy ngược về phía sau để tránh nhát chí mạng.

"Nguy hiểm thật đấy! Ít nhất thì mày cũng phải để người lớn nói hết câu chứ?"

Từ lúc xuất hiện thì W chẳng bao giờ nghiêm túc, ông ta luôn cười đùa chế nhạo Lăng Kiệt.

"CHẾT TIỆT!!!"

Lăng Kiệt tức điên lên cứ lao vào cầm kiếm chém liên tục nhưng không một nhát nào trúng cơ thể W. Dù tốc độ của hắn nhanh đến đâu, khả năng kiếm thuật cũng đạt đến đỉnh cao nhưng không thể gây ra một vết xước cho W. Tại sao lại như vậy???

"Charles, mày chưa đủ trình độ đấu với tao đâu!"

W rất thái độ rất ung dung tự tại. Ông ta không cần dùng hai tay để đánh trả, chỉ dùng hai chân di chuyển linh hoạt để tránh đòn từ hắn. Như vậy càng khiến Lăng Kiệt sôi máu, hắn càng ngày càng dùng hết sức lực của mình nhưng vẫn là chém trượt.

"Lăng Kiệt..." Giang Nam Tình đứng một bên quan sát. Hiển nhiên cậu sẽ thấy được điều gì đó bất thường. Không phải trình độ của Lăng Kiệt chưa đủ thì chỉ còn một phương án là W đã giở chiêu trò nào đó để đánh lừa Lăng Kiệt! Lăng Kiệt cứ như gặp phải ảo giác vậy...

"Mệt chưa? Thôi thì tao sẽ tiễn mày đi gặp thằng bạn của mày!"

Nói xong W từ từ giơ hai tay lên rồi đập mạnh lòng bàn tay của mình vào nhau ngay sát mặt Lăng Kiệt!

Bốp!

Tiếng đập tay khẽ vang lên tưởng chừng vô tác dụng đối với những người xung quanh. Nhưng đối với Lăng Kiệt thì... đó là một chấn động toàn bộ giác quan của hắn!

"Hộc... hộc..."

Lăng Kiệt vẻ mặt biến sắc rũ đầu xuống điên cuồng thở dốc. Hai tay hắn vẫn nắm chặt lưỡi kiếm nhưng cơ thể hắn... bất động rồi!

"Vẫn chưa ngã sao? Sức chịu đựng của mày cũng giỏi đấy chứ?"

Không xong rồi...

Lăng Kiệt thậm chí còn không mở miệng nói chuyện được. Toàn bộ cử động của hắn bây giờ chỉ còn sót lại trong tâm thức mà hắn cố kiểm soát lý trí của mình trước khi gục ngã.

Clap Stunner! (PS: Bạn nào xem phần 2 tập 7 của "Lớp học ám sát" thì sẽ rõ).

Lăng Kiệt đã từng nghe cha hắn kể về nó. Nó là một trong những kĩ thuật ám sát đẳng cấp cao nhất. Đó thực ra chỉ là một đòn vỗ tay gây choáng. Ý thức của con người có một bước sóng, đỉnh sóng càng cao thì người đó càng nhạy cảm với các sự kích thích. Vì vậy khi đối phương đang ở độ cao nhạy cảm nhất, kẻ thù sẽ tấn công bằng con đường sóng âm thanh mạnh nhất của đối phương. Sự va chạm không đơn thuần chỉ làm đối phương hoảng sợ mà còn làm tê liệt các dây thần kinh và khiến đối phương bất động một thời gian dài!!!

Thế nhưng đó chỉ là trên lý thuyết. Cha hắn đã nói rằng chưa từng thấy một ai thực hiện được kĩ thuật đó. Nói đơn giản, nó không hoạt động trong thực tế! Phải là một sát thủ siêu đẳng đạt mức siêu phàm để làm điều đó vì nó đòi hỏi phải đọc biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương đến mức có thể nhìn thấy sự tập trung tinh thần của người đó. Sau đó, một tiếng vỗ tay đủ tần số để gây sốc cho não đến mức làm choáng dây thần kinh. Cha hắn đã khẳng định để làm được điều này thực sự rất khó. Người thường có khi luyện tập gần một thế kỉ cũng không thể thành công.

Thế nên Lăng Kiệt không để ý và cũng không bao giờ nghĩ sẽ có người thực hiện được. Còn trớ trêu hơn nữa đó lại là lão già khốn khiếp đó!!!

Lăng Kiệt bây giờ hối hận thì đã muộn. Hắn trơ mắt đứng nhìn W tiến lại gần với một con dao trên tay. W nhếch miệng cười rồi kề lưỡi dao lạnh lẽo đó lên cổ hắn.

"Chúc mừng nhé! Vậy là mày sắp được gặp cha r..."

Đoàng!

Một viên đạn bắn sượt qua nhưng có thể để lại trên mặt W một vết cắt dài đang rỉ máu...

"Ồ!"

W vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên đó rồi đưa tay ra quệt một ít máu trên mặt rồi đưa lên miệng liếm.

Ông ta quay đầu lại nhìn nơi viên đạn bắn ra.

Không ngờ...

Giang Nam Tình can đảm, hai tay cầm chặt khẩu súng chĩa thẳng về phía W. Mặc dù cơ thể cậu run nhẹ lên nhưng ánh mắt của cậu đầy quyết tâm và ý chí sắt đá đương đầu với kẻ thù trước mặt.

"Nhóc con, đánh lén sau lưng như vậy là không tốt đâu!" Vừa nói W từ từ tiến về phía cậu.

Giang Nam Tình đáp lại luôn:"Lăng Kiệt đang gặp nguy hiểm làm sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn được chứ!!!"

"Hiểu rồi! Vậy là nhóc con muốn chết trước hắn chứ gì!"

W di chuyển với tốc độ nhanh hơn, lần này cậu chưa kịp nổ súng thì ông ta đã lướt qua và đánh mạnh một đòn vào sau gáy cậu!

"A..."

Ngay lập tức cậu choáng váng ngã quỵ xuống.

Tình!!!!

Lăng Kiệt không chịu nổi nữa. Hắn thực sự tức giận muốn phát điên. Chẳng lẽ lần này lại để cậu vì hắn mà chết...

W ngồi thấp xuống giơ con dao trong tay lên và chuẩn bị đâm thẳng xuống tim cậu.

Không... Không được... Không thể để em ấy chết... Phải làm gì đó... ít nhất thì chỉ cần cánh tay phải này thôi... cử động đi... Tao xin mày đấy! Cử động đi! Khốn khiếppppppp...

Nội tâm hắn bắt đầu có sự giằng xé giữa lý trí và hoàn cảnh thực tại.

Bằng tất cả sức lực của mình, tay phải hắn đã có sự di chuyển dù không đáng kể. Hắn cũng giơ cao tay lên, chĩa ngược đầu kiếm vào sườn bụng bên trái của mình sau đó đâm một nhát thật mạnh...

Phập!

"AAAAAAAAAA!!!"

Đau đớn toàn thân đã đánh tan sự tê liệt ở các dây thần kinh. Cơ thể hắn đã cử động được rồi nhưng đổi lại hắn đã bị thương.

Dù vậy hắn không màng đến sự sống chết của mình. Hắn mạnh tay rút thanh kiếm ra kéo theo bao nhiêu máu tươi chảy ào ra từ bụng mình. Sau đó hắn ném thanh kiếm đi với một tốc độ nhanh khủng khiếp.

W lần này không kịp phản ứng. Lưỡi kiếm sượt qua cổ họng ông ta vào ghim thẳng vào tường!

"Thằng nhãi con..."

W lần nãy không thể nhếch miệng cười trêu chọc hắn nữa. Ông tay dùng tay che kín vết cắt dài trên cổ mình dù máu từ kẽ ngón tay vẫn chảy ra, ánh mắt căm tức nhìn vào Lăng Kiệt. Mà Lăng Kiệt sau khi tung ra một cú ném hết sức thì cũng quỳ gục một chân xuống, một tay che vết đâm ở bụng mình.

Nhưng xét tình hình hiện tại, Lăng Kiệt bị thương nặng hơn và dần dần thủ hạ cho W lại kéo đến ngày một đông. Bọn chúng bao vây xung quanh Lăng Kiệt, vài tên chạy tới đỡ W đứng dậy.

"Thôi tao không tính toán với mày nữa. Dù sao giết mày không phải là mục tiêu hàng đầu của tao!"

W tự dưng nói như vậy. Sau đó ông ta sai hai tên thủ hạ đỡ Giang Nam Tình đang nằm bất tỉnh dưới sàn đứng dậy. Lăng Kiệt ngay lập tức gào lên:"ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO EM ẤY!!!"

"Quả nhiên thằng nhóc này là tình nhân của mày..."

Nói xong W đưa lưỡi dao lên cổ cậu và xém một nhát xuống. Lưỡi dao không cắt trúng da thịt cậu nhưng cắt đứt hai nút áo đầu tiên của cậu lộ ra vùng ngực trắng nõn cùng với chiếc vòng cổ và mặt chuyền có hình viên ngọc bích sáng lấp lánh giống với màu mắt của Lăng Kiệt.

"Hiểu rồi... Lão muốn lấy viên ngọc đó chứ gì? Thích thì thả em ấy ra rồi mang đi đi! Chỉ vì nó... chỉ vì nó..."

Bây giờ khi nhìn viên ngọc đó khiến Lăng Kiệt nhớ lại cái chết của mẹ mình. Hắn nhớ lúc nhỏ, không biết vì lý do gì mà mẹ hắn lại trân trọng và coi viên ngọc đó như bảo vật của mình thậm chí... vì muốn lấy lại viên ngọc đó mà phải đánh đổi bằng cái chết...

Khi lớn lên hắn mới biết viên ngọc đó được làm từ một loại đá có tên là Illusion - một chất kích thích gây ảo giác mạnh khiến người nhìn lầm tưởng về kích thước của nó. Theo truyền thuyết từ người xưa để lại, bất cứ ai giữ viên ngọc đó sẽ phải chết. Nghe xong chuyện và khi chứng kiến cái chết của mẹ hắn thì hắn đã có ý định phá hủy viên ngọc. Nhưng mẹ hắn trước khi chết đã trăn trối lại với hắn rằng:"Hãy trao viên ngọc này cho người con yêu sau này... bởi vì đây sẽ là một lá bùa hộ mệnh cực kì lớn..."

Hắn chắc chắn rằng mẹ hắn sẽ không lừa hắn nhưng sau bao nhiêu biến cố, chỉ vì nó là lão W đã giết chết mẹ hắn, cha hắn vì muốn trả thù mà cũng phải nhận cái chết, hiện tại mạng sống của người hắn yêu đang bị đe dọa... thế nên dù hắn có muốn giữ lại cũng không được nữa...

W nghe Lăng Kiệt nói vậy thì thích thú cười:"Dĩ nhiên là tao sẽ lấy nó..."

"Không được!"

Cả Lăng Kiệt và W đều phải ngạc nhiên khi nghe Giang Nam Tình nói vậy.

Cậu thậm chí còn dùng hai tay siết chặt viên ngọc đó và nói rằng:"Chẳng phải đây là kỉ vật của mẹ anh sao. Anh cũng đã nói sợi dây chuyền này rất quan trọng đối với anh. Hơn nữa... Hơn nữa đây là quà sinh nhật anh tặng tôi!!!"

"NHƯNG NÓ VẪN KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG TÍNH MẠNG CỦA EM!!!"

"Đủ rồi! Mau đưa nó cho tao!!!"

W hết kiên nhẫn và giơ tay cầm dao lên muốn đâm cậu. Bất ngờ... viên ngọc trong tay cậu lóe sáng lên, sáng hơn rất nhiều lúc ban đầu. Quả đúng là rất hợp với cái tên của nó - Illusion. Nó có thể khiến người người xung quanh phải choáng ngợp trước những gì nó đem lại.

Giang Nam Tình cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra. Cậu liền buông tay ra khỏi viên ngọc, viên ngọc vẫn sáng rực lên sau đó...

Phập! Phập! Phập!

Hàng ngàn mũi kim nhỏ xíu từ viên ngọc phóng ra.

"AAA!"

Mũi kim trúng kẻ nào thì kẻ đó lăn đùng ra chết vì kịch độc mà nó gây nên.

"Tránh xa nó ra!"

Hết thảy tất cả thủ hạ của W đều cách xa Giang Nam Tình một đoạn. Một điều kì lạ là mũi kim phóng ra nhiều vô kể nhưng không trúng cậu và Lăng Kiệt.

Cậu ngơ ngác nhìn viên ngọc và sau đó đã nhớ ra một điều. Lần đầu tiên, lúc mà cậu đột nhập vào nhà hắn để ăn trộm, khoảnh khắc mà cậu thấy viên ngọc này thì nó đã phát sáng y hệt như bây giờ, chỉ khác là nó không bắn ra kim tẩm độc... Có lẽ nào... đây không phải là viên ngọc tầm thường, trải qua hàng ngàn năm nó đã mang được tâm thức giống như con người. Nó đã tự chọn chủ nhân của mình. Vào giây phút cậu gặp nguy hiểm thì nó tự động phóng kim tẩm độc để bảo vệ chủ nhân của mình... Dù vậy nó cũng không thể phóng một lượng mũi kim lớn như vậy ở một thời gian dài. Một lúc lâu sau cũng phải dừng lại...

"Nó dừng rồi... Mau tấn công đi!"

W ra lệnh xong thì toàn bộ những thủ hạ của ông ta xông lên bắt lấy cậu và Lăng Kiệt.

"Tình... cẩn thận!"

Lăng Kiệt còn cách cậu một đoạn khá xa nên không thể tới kịp. Một tên thủ hạ của W đứng sau lưng cậu trong tay cầm con dao chuẩn bị giết cậu.

Phập!!!

Một nhát dao đâm thẳng vào cổ họng tên thủ hạ định giết Giang Nam Tình.

Sự việc xảy ra quá nhanh nên ai ai cũng bất ngờ. Giang Nam Tình vẫn ổn, cậu ngơ ngác đứng kẹp giữa hai tên mặc cùng trang phục đều là thủ hạ của W. Nhưng người phía sau thì cầm dao định giết cậu, người phía trước cũng cầm một con dao đâm chết người đằng sau và kịp thời cứu cậu.

W cả kinh trợn mắt lên quát to:"Thằng đó là nội gián! Mau giết đi!"

Những tên thủ hạ khác đồng loạt giơ cao súng. Nhưng người vừa cứu Giang Nam Tình đã rút từ trong túi áo ra mấy con dao nhỏ rồi phi thẳng vào người chúng. Tiếp theo người đó rút súng, nạp đạn xong thì không quên nhìn vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc của cậu, cười một cái:"Giang Nam Tình, đến cả đồ vật cũng quý mến em. Tôi rất ấn tượng về em đấy!!!"

"Anh... không lẽ... anh là..."

Người đó không trả lời câu hỏi của cậu mà lại nói:"Em còn chờ cái gì? Mau đi nhặt lại kiếm cho Lăng Kiệt sau đó tìm cách băng bó vết thương cho hắn! Một mình tôi vẫn không thể đấu lại ông ta đâu!"

"Tôi hiểu rồi!"

Giang Nam Tình gật đầu rồi vội vàng làm theo lời người đó. Cậu nhặt lại kiếm cho Lăng Kiệt sau đó chạy tới chỗ hắn.

"Lăng Kiệt, anh không sao chứ?"

Hắn lắc đầu rồi một tay khoác lên vai cậu để đứng dậy.

Ánh mắt hắn không dời khỏi người vừa cứu cậu. Hắn nói:"Tình, em thấy... người đó quen chứ?"

Cậu gật đầu đáp lại:"Ừ. Mặc dù tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng... Anh ta còn sống!"

Người đó cầm súng bắn chết hết những thủ hạ của W xong thì lao về phía ông ta.

W trong tay cũng đã cầm một con dao, khi người đó tới gần thì thẳng tay chém một nhát xuống mặt người đó.

Thế nhưng người đó lại như không có chuyện gì rồi rút dao ra đâm trả lại một nhát.

W buộc phải giơ hai tay lên để đỡ và rồi dao của người đó đâm xuyên thủng mu bàn tay phải của ông ta. Người đó sau khi đâm xong thì vội vàng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với ông ta.

"Mày... lẽ ra mày phải chết rồi chứ?"

Một mảng da giả bị rách ra trên khuôn mặt người đó. W không ngừng bàng hoàng sửng sốt khi thấy rõ khuôn mặt thật của người đó đằng sau lớp mặt nạ kia.

Không thể dấu giếm được nữa, người đó đưa tay ra xé hẳn bỏ lớp mặt nạ cải trang của mình.

Khi nhìn rõ khuôn mặt thật của đối phương, cả Giang Nam Tình và Lăng Kiệt cũng phải kinh ngạc...