Không Quen

Chương 35: Bên kia tường và cửa là vườn hoa hay là vực sâu, chỉ có đi qua nhìn mới biết được

Ký túc xá Lật Đình và Điền Điển ở tạm là bố cục một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách và phòng ngủ đều bị đổi thành giường tầng, mỗi gian phòng có thể ở hai đến ba người, tắm gội và phòng bếp dùng chung, phòng ở khu vực này cũng không tệ, mặc dù cư xá Hữu Hữu lâu năm rồi, nhưng căn phòng sáng sủa rộng rãi, mà mấy gian chủ quán cơm mượn được này đều là bán thô, cũng coi như đều có ưu khuyết điểm.

Chẳng qua những điều này cũng không đến lượt Lật Đình và Điền Điển phàn nàn, họ vốn ở nhờ, nhất là Lật Đình, nếu như tương lai ký túc xá đầy nhân viên ở rồi, cậu cũng phải nhường chỗ. Đương nhiên hoàn cảnh chỗ này coi như đã tốt hơn phòng thuê lúc đầu nhiều rồi, đối với Lật Đình mà nói, có khó khăn cũng không phải không thể vượt qua.

Điền Điển tắm rửa một tí đã bổ nhào lên giường, lăn hai vòng trên giường tầng, sau đó hứng khởi nói: “Lật Tử, ông chủ của bọn tao vậy mà để tao làm quản đốc, tao thật sự có nằm mơ cũng chẳng ngờ.”

Lật Đình đọc sách cũng không ngẩng đầu lên: “Nhẫn nhục chịu khó, không đề cập đến tăng lương, ngay cả bảo hiểm cũng không đóng, đổi lại là ai cũng muốn chế độ công nhân nô lệ như vậy.”

“Ơ kìa, mày đừng nói thế, những năm gần đây thật ra tao gây không ít họa cho hắn, hắn không ném tao ra ngoài đã là rất khá, chúng ta cũng nên nhớ cái tốt của người ta, giống như mày tốt với tao, cả đời tao đều nhớ kỹ!”

Lật Đình luôn luôn tai điếc với loại lời nói buồn nôn này.

Điền Điển cũng không thèm để ý, nhìn cậu nói: “Đúng rồi, mày đoán xem hôm nay tao gặp được ai?”

Lật Đình không có hứng đoán, cúi đầu không nói lời nào.

Sau khi Điền Điển chờ mong cả buổi, chỉ có thể tự nói: “Nhà khoa học! Gặp được nhà khoa học đó!”

Lật Đình miễn cưỡng mở miệng: “Tiệm cơm của chúng mày là bảo tàng khoa học?”

“Không phải! Chính là nhà khoa học kia cơ, cái người cực kỳ đẹp trai…” Điền Điển khoa tay múa chân, “Mày quên rồi à? Cái người ở bệnh viện!”

Lật Đình suy nghĩ một lát mới phản ứng được Điền Điển nói đến ai, hình như lần trước y gọi đối phương như vậy.

Lật Đình ngẩng đầu lên.

Điền Điển thấy cậu cuối cùng cũng đáp lại, vội vàng nói: “Chính là quán lẩu ở cổng đại học A lần trước đám Tiểu Mị nói muốn ăn, tao đi tới rồi gặp cậu ta ở đó, cậu ta thế mà chủ động nói chuyện với tao, rõ ràng lần trước là một người cao lãnh thế kia, không chỉ như vậy, phát triển sau đó dù thế nào mày cũng không nghĩ đến, cậu ta còn cười với tao, cậu ta lại cười với tao?! Còn, còn trả tiền giúp tao!”

Mặt Lật Đình không có cảm xúc nhìn Điền Điển kích động duỗi thẳng chân ra: “Cho nên? Mày có kết luận gì?”

Điền Điển hào hứng nói: “Tao chỉ không ngờ tới cậu ta lại là một người hiền hòa như vậy, nhưng cậu ta là nhà khoa học mà!”

Tiếp đó lại nhìn về phía Lật Đình, bỗng nghiêm túc hỏi, “Có phải là vì mày? Ngoài mày ra, tao cũng không tính là quen biết cậu ta, mày thành thật nói cho tao, rốt cuộc quan hệ của mày với cậu ta là thế nào?! Ra khỏi bệnh viện chẳng lẽ chúng mày còn liên lạc với nhau?”

Lật Đình tắt tài liệu điện tử đầy ghi chú trong điện thoại, thản nhiên nói: “Không quan hệ, không quen.”

Điền Điển hoài nghi: “Thật sao?”

Lật Đình lại cúi thấp đầu.

Điền Điển nhìn chằm chằm cái ót của cậu hồi lâu, tự nhủ: “Vậy cũng chưa chắc cậu ta bị khuôn mặt đẹp của tao bắt làm tù binh? Nhưng thoạt nhìn nhà khoa học là thẳng nam mà, dáng vẻ không giống như dễ dàng sẽ động lòng với ai đó.”

Nói đến đây, Điền Điển bỗng thở dài: “Kiểu người này khó động lòng, nhưng một khi động lòng chắc là sẽ đối xử với người mình thích vô cùng vô cùng tốt, cũng không biết anh đẹp trai thế này tương lai sẽ có người yêu thế nào, ngẫm lại cũng làm người ta ghen tị.” Đây là ghen tị hàng thật giá thật đến từ một tiểu 0 trêu ghẹo đàn ông cặn bã.

Tay phải Lật Đình đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng vuốt ve miếng băng dán miệng vết thương vẫn chưa kéo xuống trên mu bàn tay kia, không trả lời.

...

Một bên khác Phương Hòe Ninh cũng nằm trên giường lặng im suy nghĩ.

Mặc dù người ở chung là con trai không có nghĩa là Lật Đình không có bạn trai, nhưng sự hiểu lầm một nam một nữ ở cùng nhau còn hơn cả sự hiểu lầm hai thằng con trai sống cùng nhau, sự chênh lệch giữa Lật Đình có bạn gái và Lật Đình hư hư thực thực có bạn trai cũng không giống bình thường, cái trước tựa như cách núi cách biển, cái sau thì cách cửa cách tường, về phần bên kia tường và cửa là vườn hoa hay vực sâu, chỉ có đi qua nhìn mới biết được.

Trong lòng Phương Hòe Ninh hiểu mấu chốt của hết thảy thật ra nằm ở chỗ Lật Đình rốt cuộc có độc thân hay không, nhưng hắn không có khả năng trực tiếp xông lên đi ép hỏi tình huống thật của người ta, điều này không hợp với tính cách thận trọng cẩn thận của Phương Hòe Ninh, vả lại tính tình mèo con quá khó suy ngẫm, ngay với trạng thái bạn bè chưa đầy tràn ngập nguy hiểm của bọn họ, rất có thể hơi không cẩn thận đã chọc cho Lật Đình xù lông tức giận, một vuốt này đi xuống, trực tiếp cào đứt mất liên hệ vốn như gần như xa của họ thì phải làm sao? Vậy Phương Hòe Ninh chính là cái được không đủ bù cái mất.

Cho nên Phương Hòe Ninh quyết định quan sát, nghiên cứu thêm nữa, ít nhất đợi quan hệ của hắn và mèo con quen một chút lại có cái bày tỏ…

** ** ** **

Cuối cùng kỳ nghỉ dài dằng dặc lần này đã kết thúc, đại học A bắt đầu đi học, tiểu xá Phong Tín Tử cũng kinh doanh trở lại.

Chưa đến bảy giờ Lật Đình đã ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cư xá Hữu Hữu cậu đã nhận ra phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc, thân cao chân dài đứng ở ven đường, đón ánh nắng giống như áp phích đóng phim điện ảnh, không phải Phương Hòe Ninh thì ai?

Hình như Phương Hòe Ninh cũng vừa nhìn thấy cậu, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

“Trùng hợp vậy?”

Lật Đình đồng ý: “Phải rất trùng hợp.”

“Cậu…” Phương Hòe Ninh nhìn Lật Đình, lại nhìn khu dân cư sau lưng, hơi nghi hoặc một chút.

Lật Đình nói ngắn gọn: “Sống tạm ở đây.”

“À, ” Phương Hòe Ninh gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ chỉ cao tầng đối diện, “Tôi cũng sống ở đây.”

Lật Đình nhìn hắn, bỗng nói: “Cậu đi cầu thang xuống?” Thời tiết cuối tháng mười, thái dương Phương Hòe Ninh đổ chút mồ hôi, mới ra khỏi nhà đã nóng đến vậy?

Phương Hòe Ninh: “?”

Lật Đình lại lắc đầu: “Không có gì.”

Lật Đình muốn đến phố mua sắm, Phương Hòe Ninh muốn đến trường, đương nhiên hai người cùng đường.

Vài bước đã đến trạm xe buýt, không nghĩ tới Lật Đình đi thẳng qua như không thấy gì. Phương Hòe Ninh tưởng Lật Đình vừa tới đây vẫn chưa rõ tuyến đường, không nhịn được gọi cậu một tiếng.

“Này…”

Lật Đình quay đầu.

Phương Hòe Ninh uyển chuyển: “Hôm nay cậu không đi xe hả?”

Lật Đình nhướng mày, khó hiểu nói: “Có đoạn đường thế này, còn phải đi xe buýt.”

Phương Hòe Ninh: “…”

Lật Đình đợi hai giây, lại hỏi: “Cậu đi xe?”

Bước chân Phương Hòe Ninh dừng lại hai giây tiếp tục đi về phía trước: “Không, tôi… cũng đi bộ.”

Lật Đình gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Ngồi xe chỉ là lộ trình hai ba trạm, đi bộ lại ít nhất phải mất gấp ba bốn lần thời gian, sáng sớm ngày mùa thu, tuy nói không so được giữa hè, nhưng đi hơn mười phút dưới ánh mặt trời, cũng hơi nướng người.

Lật Đình chú ý đến hôm nay Phương Hòe Ninh xách một cái laptop trong tay, tay kia cầm một cái túi to, không khỏi nhìn thêm.

Sau khi Phương Hòe Ninh nhận ra, đưa tay về phía cậu: “Có ăn không?”

Chỉ thấy trong cái túi kia đặt ít nhất năm sáu loại bữa sáng, lại không chỉ một, từ bánh ngọt đến cơm nắm đầy đủ mọi thứ, Lật Đình rất bất ngờ.

Phương Hòe Ninh giải thích: “Mang cho bạn học.”

Lại nói: “Chắc là nhiều, nếu cậu chưa ăn có thể chọn một cái, nếu không thì cũng lãng phí.”

Đúng là Lật Đình chưa ăn sáng, những lúc cậu bận rộn không có thói quen này, nhiều nhất thì cơm trưa cơm tối ăn bù thêm chút, bụng rỗng thấy nhiều điểm tâm như thế, ít nhiều có chút dao động, sau khi Phương Hòe Ninh giục lần nữa, cuối cùng Lật Đình thò tay lấy một cái bánh trứng trong túi.

Cắn một miếng, vậy mà còn nóng.

“Cảm ơn.” Lật Đình rũ mắt nói.

“Không có chi.” Phương Hòe Ninh điềm nhiên như không có việc gì đáp lại.

** ** **

Trước kia tầm mười phút đã có thể đến trường, hôm nay đi gần bốn mươi phút mới đến nơi, Lật Đình vào tiểu xá Phong Tín Tử, Phương Hòe Ninh thì đến trường.

Phương Hòe Ninh là hội viên của hiệp hội khoa học và máy tính của đại học A, gọi tắt là hội khoa học, hiệp hội này phần lớn đều do nhóm người xuất sắc của các chuyên ngành liên quan trong trường tạo thành, bình thường sẽ nghiên cứu một vài chủ đề giữa các sinh viên, hoặc là tổ chức vài hoạt động, trong đó còn có bộ môn thi đua chuyên biệt, đặc biệt nhằm vào một số cuộc thi sinh viên nổi tiếng trong ngành để chuẩn bị và đào tạo. Với tư cách là đàn anh lấy giải thưởng đến mềm tay, Phương Hòe Ninh có thời gian rảnh sẽ đến giúp các đàn em, nhưng cơ bản cũng chỉ chạm đến là thôi, dạy từng người một thực sự không giúp được.

Hôm nay trong hiệp hội rất nhiều hội viên đến sớm đều có phần khiếp sợ, át chủ bài thế mà mời họ ăn điểm tâm?!

Một đàn em tên Chu Minh Thừa cầm bánh chà bông trong tay, không dám tin nói với người bên cạnh: “Vận may hôm nay của tôi, có phải đại biểu năm nay có thể lấy quán quân khu vực về không?”

Người bên cạnh cảm thán một câu: “Phải đó, tôi cũng rất muốn ăn, tôi cũng chưa ăn sáng…” Nói đoạn nhìn về phía át chủ bài đang nói chuyện với người khác.

Phương Hòe Ninh đúng lúc quay đầu, đối mặt với khuôn mặt của người kia, sững sờ một lát mới nhận ra.

“Cậu…”

Đây không phải em trai Lật Đình sao? Tại sao cậu ta lại ở đây?

Chu Minh Thừa tưởng là Phương Hòe Ninh không vui, vội nói: “Anh Phương, ầy… đây là bạn học cấp ba của em, cậu ấy cũng học máy tính, nói mãi muốn đến đây xem một chút, hôm nay người trong hội không nhiều, em muốn dẫn cậu ấy đến tham quan, một lát rồi đi ngay.”

“Anh Phương, chào anh.” Không ngờ hắn ta vừa nói xong, Lật Hàm đã đứng lên chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

Phương Hòe Ninh nhìn thấy cậu ta đã nhớ lại phim gia đình máu chó phá vỡ vào đêm đó, chẳng qua Lật Đình không có ý kiến gì với hắn, đương nhiên cũng không đến lượt mình can thiệp, thế là Phương Hòe Ninh gật đầu với Lật Hàm.

“Không sao, ngồi một lát đi…”

Liếc mắt nhìn thấy trong tay còn một cái hotdog, Phương Hòe Ninh cầm lấy đưa qua.

Lật Hàm được cưng mà sợ.

Phương Hòe Ninh không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Sau lưng lại vang lên giọng bất ngờ của Chu Minh Thừa: “Wow, cậu lại quen biết át chủ bài của chúng tôi?”

...

Giữa trưa, lúc Phương Hòe Ninh đến tiểu xá Phong Tín Tử Lật Đình đang ngồi ở cửa nhìn xa theo dõi máy gắp thú của cậu, vừa định nhét bánh bao vừa xé ra trong tay vào miệng, đã nhìn thấy Phương Hòe Ninh đi tới.

Phương Hòe Ninh hỏi: “Có chỗ không?”

Lật Đình để bánh bao xuống: “Phải đợi một lát.”

Phương Hòe Ninh gật đầu, nhìn một vòng trong tiệm, lại hỏi: “Tiền Khôn đã tới chưa?”

Lật Đình nghĩ ngợi: “Chưa tới.”

Phương Hòe Ninh nhíu mày lại, nhìn bên ngoài, lại nhìn đồ trong tay, bỗng nhiên đưa tới, lặp lại lời nói buổi sáng.

“Có ăn không?”

Lật Đình nhìn chằm chằm hộp cơm to kia, đã thấy trên túi hàng viết ba chữ “Hương Mễ Đường” to tướng, không hiểu lắm.

Phương Hòe Ninh nói: “Cơm của Tiền Khôn, không ai ăn cũng chỉ ném đi.”

Lật Đình không nhúc nhích.

Phương Hòe Ninh chuyển tay muốn đi đến thùng rác, cánh tay bỗng nhiên bị kéo lại.

Lật Đình nhận phần cơm kia, sau khi mở ra quét một vòng, bỏ bánh bao vào trong túi, mở thìa Hương Mễ Đường ra, không khách sáo bắt đầu ăn. Cậu không có đánh giá gì với đồ ăn, chỉ nói: “Có vị.”

Phương Hòe Ninh nhìn hai má sóc con phình lên và cái miệng sáng bóng, chốc lát, lúc này mới bước chân nhẹ nhàng vào tiểu xá Phong Tín Tử.

Nhưng mà chạm mặt với vẻ mặt thâm trầm của Ngụy Bình đằng sau quầy bar.

Ngụy Bình vững vàng nhìn chằm chằm người trước mặt, hỏi từng câu từng chữ: “Tiền Khôn đã đến thành phố U thi đấu, cậu, không, biết, hả?”