Không Quen

Chương 52: Thế mà ngay từ đầu đã là cậu sao?

Phương Hòe Ninh lại mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau, rèm cửa trong phòng vẫn khép, hắn mông lung trong chốc lát mới phát hiện giường bên cạnh đã trống không. Phương Hòe Ninh khẽ giật mình bỗng nhiên đứng dậy, sợ giống như lần trước mình tỉnh dậy mèo con lại chạy mất. Hắn nóng vội cuống quýt xuống giường, vừa định đi về phía cửa lớn, chợt nghe âm thanh bên cạnh, lúc này mới dừng chân.

Đi đến bên cạnh phòng bếp, đã thấy Lật Đình đứng trước bếp, tay cầm cái nồi đang nấu bữa sáng.

Nghe thấy tiếng động, Lật Đình chỉ hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn kiểu tóc như ổ gà và gương mặt ngơ ngác của Phương Hòe Ninh nói: “Làm gì?”

Phương Hòe Ninh hoàn hồn, đè xuống ý cười ở khóe miệng nói: “Không, tôi chỉ muốn nói với cậu, trong nhà còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.”

Điều này tất nhiên Lật Đình biết, không trống rỗng như lần trước tới, lần này cậu mở tủ lạnh và tủ bát của Phương Hòe Ninh ra, phát hiện bên trong được nhét đủ loại đồ ăn, phần lớn vẫn là thực phẩm tươi kiểm tra thời hạn sử dụng, khiến Lật Đình rất khó hiểu.

“Cậu biết nấu?” Nếu không thì tại sao mua nhiều thế này?

Phương Hòe Ninh coi như điều hiển nhiên: “Không biết.”

Lật Đình nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu lại bực dọc hừ một tiếng.

Phương Hòe Ninh lại đáp lại với nụ cười yếu ớt.

Đi rửa mặt sau đó quay lại, trên bàn đã bày mấy món bữa sáng, Lật Đình làm trứng gà cuộn và bánh bột ngô, còn nấu cháo, chỉ nhìn màu sắc kia đã biết hương vị nhất định thượng thừa. Quả nhiên, sau khi Phương Hòe Ninh nếm thử một miếng, suýt nữa ném đi giáo dưỡng tao nhã hắn nuôi hai mươi năm, hận không thể nhai luôn cả đũa với bát.

Tay nghề này… kéo đến quán cơm ngay lập tức có thể vào cương vị.

Lúc ăn cơm cũng không ai nói chuyện, hai người đều cúi đầu im lặng ăn, trứng cuộn mịn phối với cháo gạo mềm dẻo, cảm giác mềm mại đó làm cho Phương Hòe Ninh không nhịn được nhớ lại tư vị tối hôm qua bờ môi mình dính vào một cảm xúc khác, còn mềm còn dẻo hơn cái này, làm cho người ta lưu luyến lặp đi lặp lại…

Giống như sợ thất thố, hắn hơi ho một tiếng ổn định lại vẻ mặt, miệng cũng khen một câu: “Rất ngon.”

Lật Đình gật gật đầu, vẻ mặt còn lạnh nhạt hơn Phương Hòe Ninh, nếu không phải là người thật ở trước mặt, Phương Hòe Ninh cũng phải tưởng rằng thân mật nhỏ đêm qua của hai người chỉ là một giấc mơ mình tưởng tượng ra.

Lúc gần lúc xa, lúc lạnh lúc nóng, tuyệt chiêu sở trường của mèo con.

Không vui vẻ cào bạn một cái, thấy bạn không vui lại ngoan ngoãn mặc cho bạn ôm ấp gần gũi.

Đúng là vật nhỏ quá xảo quyệt…

Sau này chỉ có thể trăm kiểu để ý, Phương Hòe Ninh vừa nghĩ vừa khuyên bảo mình. Một bữa sáng ăn đến mức vừa lòng ngứa ngáy vừa chua ngọt.

Lật Đình đã xử lý xong một phần của mình từ lâu, đợi Phương Hòe Ninh ăn xong mới dọn dẹp trên mặt bàn. Phương Hòe Ninh vốn muốn giúp rửa bát, nhưng thủ pháp không thạo mới phô bày hai ba lần đã bị Lật Đình khinh bỉ đi sang bên cạnh.

Sau khi gọn gàng linh hoạt thu dọn sạch sẽ phòng bếp lộn xộn, Lật Đình nói với Phương Hòe Ninh: “Tôi đi đây.”

Phương Hòe Ninh nghe xong vẻ mặt đã không tươi đẹp, hắn còn tưởng rằng hai người có thể có thời gian ở chung một ngày.

Lật Đình nhìn hắn, giải thích: “Hôm nay tôi thi giữa kỳ.”

Phương Hòe Ninh cố gắng để cho mình trông có vẻ không nên ủ rũ quá, đi theo cậu hai bước, nói: “Hôm qua quên nói, sau khi cậu về tôi đã gọi điện cho người bạn cùng phòng kia của cậu.”

Lúc đó Lật Đình đã nghe thấy rồi, gật đầu: “Tôi biết.”

Phương Hòe Ninh thấy cậu quay người lại nói: “Cậu… sau này nếu muốn dùng máy tính, thì tới đây đi, máy vi tính của tôi… tốt hơn máy của tiệm sách.”

Lật Đình tiếp tục gật đầu, khom lưng đi giày, lúc định kéo cửa ra Phương Hòe Ninh mở miệng lần nữa.

“Ngày mai… đừng quên.”

Lật Đình dừng lại, trong ánh mắt nhìn về phía hắn cuối cùng mang theo mỉm cười.

“Cái gì?”

Phương Hòe Ninh nghiêm túc tiến lên: “Thứ tư, cậu nói cậu rảnh.” Hai người họ vẫn có vài vấn đề thực tế chưa xác định.

Lật Đình nghĩ ngợi: “Có hả?”

Phương Hòe Ninh tới gần: “Có.”

Lật Đình nhướng mày.

Thân trên của Phương Hòe Ninh đã dán trước mặt Lật Đình: “Năm giờ, chiều muộn, cổng đại học A.”

Ngay khi hơi thở của hai người sắp hội tụ, Lật Đình nhạy cảm lùi lại, kéo cửa đi ra ngoài.

“Được thôi.”

...

Lật Đình không lừa Phương Hòe Ninh, thật sự là hôm nay cậu thi. Trước tiên về ký túc thay quần áo, gặp được Điền Điển chờ đợi đã lâu thậm chí không thèm đi làm, bị đối phương sốt ruột vặn hỏi một phen, Lật Đình giản lược những chuyện hôm qua nói với Phương Hòe Ninh lại nói với y, lúc này mới miễn cưỡng thoát thân.

Thi xong, Lật Đình đi sửa điện thoại của cậu, lúc đó xe điện của cậu bị đập rất thảm, chắc là triệt để báo hỏng, chủ quán sửa điện thoại đề nghị điện thoại của cậu cũng báo hỏng, bởi vì tiền sửa chữa sợ là còn đắt hơn mua máy mới.

“Bộ nhớ của cậu quá ít, màn hình cũng nhỏ, chơi game thế nào? Anh bạn, cậu xem cái máy này, tuy giá cao, nhưng hiệu suất chi phí cũng cao, phần mềm lớn hơn chạy siêu nhanh, không bị kẹt chút nào!”

Lật Đình đứng trước quầy nghe đối phương ở đó miệng lưỡi trơn tru giới thiệu, nhìn chằm chằm giá tiền kia thật lâu không nhúc nhích…

** ** ** **

Hôm thứ tư Phương Hòe Ninh thức dậy rất sớm, phải nói đêm hôm trước hắn ngủ cũng không hề tốt đẹp gì, nằm mơ kỳ lạ suốt đêm, chốc lát mơ thấy mình hẹn đồ lừa đảo ăn cơm lại không gọi điện được cho cậu, dùng máy vi tính định vị, phát hiện hiển thị vị trí của đối phương đã rời khỏi Trái Đất; chốc lát lại mơ thấy lúc ăn cơm mình đến muộn, chạy tới đó phát hiện đứng trước cổng đại học A là Người Xám Nhỏ ngoài hành tinh da màu xám mắt to đùng chỉ cao bằng nửa người mình, Phương Hòe Ninh hỏi cậu ta cậu là ai? Đối phương trả lời, sao cậu không quen biết tôi? Tôi là em trai họ.

Sau đó Phương Hòe Ninh không ngủ được.

Nghĩ đến cuộc hẹn hôm nay, ở trên giường như căng thẳng lại như phấn khích lăn qua lộn lại một hồi, Phương Hòe Ninh dứt khoát rời giường đến trường. Lúc đến dưới lầu sở nghiên cứu nhìn thấy Vu Dao Tình lâu rồi không gặp đang đứng ở đó. Thật ra đối phương lui tới trong sở suốt, chỉ có điều Phương Hòe Ninh làm hết sức đều tránh né cô mà thôi.

Hôm nay hắn vốn cũng sẽ không để ý, nhưng vừa vặn Vu Dao Tình đang nói chuyện với một nam sinh hơi quen mắt. Phương Hòe Ninh nghĩ ngợi, nhận ra người kia không phải là nam sinh tên Lưu Lỗi à? Sinh viên của viện máy tính xuất hiện ở trong sở cũng không kỳ lạ, có điều hóa ra cậu ta cũng quen biết Vu Dao Tình?

Nghĩ đến những quyển sách kia, Phương Hòe Ninh lại đột nhiên nhớ đến danh sách sách mình đã từng copy một lần, mà hôm đó đến thư viện đã gặp được Vu Dao Tình, có thể danh sách sách bị cô ấy nhìn thấy không?

Chẳng lẽ là cô ấy mượn sách cho mình?

Nói như thế ngược lại cũng xuôi.

Phương Hòe Ninh vừa nghĩ vừa vào cửa, sau đó bị sư tỷ Hứa Diệu Diệu gọi lại.

Hứa Diệu Diệu ăn mặc trẻ trung, mặt mũi tiên nữ, là hot girl nổi tiếng ở đại học A, cũng là một trong môn sinh đắc ý nhất của Nghê Úy Niên, có điều cô còn xuất quỷ nhập thần hơn Phương Hòe Ninh, phần lớn thời gian đều chỉ ở trong phòng thí nghiệm, khi nói chuyện giống như nửa năm chưa ăn cơm.

“Hòe Ninh, lúc nãy thư viện gọi điện cho chị, nói hệ thống có chút vấn đề, bảo chị đến nhìn xem, thư viện xa như thế xa như thế… Cậu ta vậy mà kêu chị đến nhìn xem… cậu ta không biết cái gì gọi là đường dài…”

Phương Hòe Ninh im lặng chốc lát: “Lát nữa để em đến.”

Hứa Diệu Diệu gật đầu, chậm rì rì trở về phòng thí nghiệm, trên đường gặp phải Ngô Nghị hỏi cô đã ăn sáng chưa.

Hứa Diệu Diệu: “Chưa ăn… nhà ăn xa thế kia xa thế kia.”

Ngô Nghị, Phương Hòe Ninh: “…”

Trước tiên đến thư viện đại học A, Phương Hòe Ninh cũng đem hết những quyển sách đã mượn đến. Bây giờ mình có chuyện khác và người phải thương nhớ, người mượn sách là ai, có phải là Vu Dao Tình, Phương Hòe Ninh đều chẳng muốn tốn tâm tư cũng lười muốn biết, cho nên trả lại vậy.

Đến thư viện sau đó trao đổi vấn đề với giáo viên quản lý, không phức tạp cho lắm, Phương Hòe Ninh giải quyết rất nhanh. Nghĩ đến cái dáng vẻ kia của sư tỷ, hắn lại để số di động của mình lại cho đối phương, vạn nhất hệ thống lại có vấn đề thì trực tiếp tìm mình.

Giáo viên quản lý bảo sinh viên vừa học vừa làm tới ghi chép, sinh viên đó nói: “Trước tiên anh gọi điện vào bàn tư vấn của bọn em, em có thể trực tiếp lưu lại số điện thoại của anh vào trong danh bạ của thư viện, lần sau tìm anh không dễ bị mất đi.”

Phương Hòe Ninh làm theo, nhưng mới nhập vài số, trong di động đã nhảy ra một dãy số hoàn chỉnh, hiển thị hơn một tháng trước thư viện đại học A từng gọi vào điện thoại của mình.

Phương Hòe Ninh khó hiểu: “Trước đó các cậu đã tìm tôi?” Nhưng người của thư viện nào ai có số điện thoại của mình? Lúc trước làm hệ thống cũng là liên hệ trực tiếp với sở nghiên cứu.

Sinh viên đi làm không nhớ rõ: “Có hả?”

Phương Hòe Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ, đợi đối phương ghi lại số điện thoại vừa ôm sách muốn đi. Sinh viên làm việc thấy vậy nói: “Anh Phương muốn trả sách đó à? Trực tiếp đưa cho em đi, không cần xếp hàng.”

Phương Hòe Ninh cũng không khách sáo, đưa sách cho cậu ta, lại nghe đối phương tiếp lời: “Ể? Có phải trước đó anh Phương đã tìm mấy quyển này không? Cuối cùng mượn được rồi?”

Phương Hòe Ninh: “Ừ.”

“Mấy tháng trước, có người cũng đang hỏi sách này, may là anh Phương ra tay nhanh.”

Phương Hòe Ninh khẽ giật mình: “Ai? Con gái?”

Sinh viên đi làm lắc đầu: “Con trai.”

Phương Hòe Ninh nhíu mày: “Là ai?”

Sinh viên đi làm: “Hả? Thật ra… Tính ra không phải sinh viên của trường chúng ta, một người giao thức ăn ngoài, chắc anh cũng không quen.”

Giao thức ăn ngoài?

Phương Hòe Ninh giật mình trong lòng, lại kiên trì lần nữa: “Là, ai?”

Sinh viên đi làm nghe giọng hắn cũng trầm, vội nói: “Cậu… cậu ta tên Lật Đình, này, anh Phương anh không cần để ý đến cậu ta, lần sau cậu ta lại muốn đến em đảm bảo tìm bảo vệ đuổi cậu ta ra ngoài.”

Nghe thấy cái tên này, Phương Hòe Ninh rõ ràng ngẩn ra, sắc mặt lúc sáng lúc tối, hoán đổi giữa tươi đẹp và băng giá, cuối cùng dừng lại trên tờ giấy lạnh lẽo, nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào người trước mắt.

Sinh viên đi làm bị ánh mắt của hắn làm giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, lại nhìn thấy sách trên tay, chợt nhớ ra.

“Đúng rồi, những quyển sách này… sách này không phải ngày đó Lật Đình muốn đặt ở chỗ em sao?” Cậu ta không nhớ những cái khác, ở đây giúp ba năm, đối với nhớ tên sách lại thành thạo vô cùng, cậu ta lại nghĩ tới chuyện khác, “Hôm đó… cậu ta…”

“Cậu ấy còn thế nào?” Phương Hòe Ninh truy hỏi.

“Cậu ta còn bảo em gọi điện thoại cho người khác, nói kêu người đó tới lấy sách, có điều em không gọi được…” Nói đến một nửa, sinh viên đi làm nhìn lên người trước mắt giống như hiểu ra điều gì.

Vẻ mặt Phương Hòe Ninh nghiêm túc, bỗng nhiên cúi đầu nhìn dưới chân.

Hắn cũng nhớ ra rồi, hôm đó mượn sách, ngoại trừ Vu Dao Tình, thật ra hắn còn gặp một người, người kia đứng ở vị trí hiện tại của mình, mở to mắt quay đầu đối mặt với mình…

Cho nên…

Thế mà ngay từ đầu đã là cậu sao?

Sắc mặt Phương Hòe Ninh trải qua biến đổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mắt cong lên, nhếch môi nở một nụ cười xán lạn.

Sinh viên đi làm đang đối mặt với hắn: “!!!???”