Không Quen

Chương 54: Tôi hi vọng cậu đã nghĩ kỹ, cũng tin cậu đã nghĩ kỹ

Gần mười hai giờ trưa hôm sau Phương Hòe Ninh mới vội vàng chạy tới tiểu xá Phong Tín Tử, hôm nay hắn không nhiều việc, tại sao năng suất buổi sáng thấp như vậy là vì sáng sớm hắn đến muộn, tại sao sáng sớm đến muộn vì hôm qua hắn ngủ không ngon, vì sao ngủ không ngon vì hắn nằm mơ một giấc mơ nồng cháy rực rỡ một đêm, tại sao mơ giấc mơ này là vì cái gì đó với Lật Đình dưới lầu cư xá Hữu Hữu trước khi đi ngủ…

Bành trướng khuấy động, hồi lâu không ngừng.

Tóm lại là đến quán sách vào sát sờ cơm của Phong Tín Tử.

Cũng may Lật Đình chưa làm xong, tới gần kỳ thi của đại học A, chỗ ngồi ở thư viện đại học A lại bắt đầu hút hàng, kéo theo chuyện làm ăn của Phong Tín Tử cũng nước lên thì thuyền lên.

Phương Hòe Ninh cũng không chen chỗ ngồi với người khác, đứng ở ngay quầy bar nhìn Lật Đình không ngừng rửa ly ở đó.

Ngụy Bình phất phơ từ xa tới tò mò huơ huơ tay trước mặt hắn: “Vị tiên sinh này, cậu là hình tượng người phát ngôn tiệm chúng tôi mời tới hả?”

Phương Hòe Ninh miễn cưỡng bị cô kéo tầm mắt về: “Hử?”

Ngụy Bình: “Nếu không thì cậu đứng ở đây làm gì? Cậu cảm thấy mình rất nhỏ bé hay rất không có cảm giác tồn tại?”

Phương Hòe Ninh bị cô răn dạy, lúc này mới cảm thấy mình hơi đột ngột, yên lặng lùi vào góc, chỉ lộ ra hơn nửa người, đứng ở hướng có thể nhìn thấy quầy bar.

Ngụy Bình cũng vội vàng đi theo, trực tiếp hỏi: “Hai cậu thành rồi?”

Phương Hòe Ninh kinh ngạc.

Ngụy Bình: “Nét mặt của cậu nói cho tôi biết.” Liên hoàn Call đoạt mệnh ngày đó bảo Ngụy Bình và Tiền Khôn giúp tìm người, cô đã cảm thấy tình hình có thay đổi.

Phương Hòe Ninh vuốt mặt một cái, hơi thu bớt thần sắc.

Ngụy Bình lại hỏi: “Hai cậu hôn rồi?”

Phương Hòe Ninh kinh ngạc hơn.

Ngụy Bình: “Ánh mắt của cậu để lộ.”

Phương Hòe Ninh vội vàng mở ánh mắt khác ra.

Ngụy Bình cười hừ: “Ra tay nhanh thật.”

Nhưng nhìn chằm chằm Phương Hòe Ninh hồi lâu, cô bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Giờ này phút này, cậu nói xem có bao nhiêu người ngồi trong quán chúng tôi?”

Phương Hòe Ninh không hiểu sao đề tài lại xoay chuyển nhanh như vậy, có phần hoang mang.

Ngụy Bình lại hỏi: “Trong đó có bao nhiêu là con gái?”

Ngụy Bình: “Trong số những cô gái đó lại có bao nhiêu người đang nhìn cậu?”

Phương Hòe Ninh không nói.

Ngụy Bình nhìn hắn chăm chú: “Hòe Ninh, giới trẻ bây giờ khá thông minh, nhất là con gái đối mặt với người trông lòng, Hỏa Nhãn Kim Tinh một kích phải trúng, tôi có thể quan sát ra, các cô ấy nhất định cũng có thể, cậu coi như là tôi sát phong cảnh cũng được, làm bạn bè, yêu đương này sợ là không dễ yêu, tôi hy vọng cậu đã nghĩ kỹ, đương nhiên tôi tin cậu đã nghĩ kỹ, cậu hiểu ý của tôi không…”

Đôi mắt Phương Hòe Ninh khẽ động, ngẩng đầu nhìn người sau quầy bar chốc lát, tầm mắt xoay chuyển nhiều lần, như gợn sóng lật ra gợn sóng, cuối cùng bình tĩnh lại. Một lần nữa nhìn lại Ngụy Bình, giọng nói hết sức trịnh trọng.

“Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Ngụy Bình ngơ ra, tiếp đó, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Phương Hòe Ninh.

“Con trai ngoan của mẹ.”

Nói đoạn cô kéo cái ghế tới cho Phương Hòe Ninh để hắn ngồi đợi.

“Chỗ ngồi của người phát ngôn.”

Phương Hòe Ninh im lặng, vẫn ngồi xuống.

Không lậu sau Lật Đình đã xong, hôm nay trong túi cậu không cất bánh bao, cởi tạp dề ra đi theo Phương Hòe Ninh ra khỏi Phong Tín Tử.

“Đi đâu?”

Bữa cơm trưa thôi mà, còn muốn đi ra ngoài ăn, đổi lại là trước đây Lật Đình nào có bằng lòng.

Phương Hòe Ninh dẫn cậu đi qua con đường nhỏ ở rừng cây đại học A, trả lời: “Đến căn tin.” Vừa nói vừa thừa dịp xung quanh không có ai, cẩn thận dắt tay Lật Đình. Quả nhiên bàn tay kia ngâm nước lạnh đến trưa, bây giờ vừa ướt vừa lạnh, Phương Hòe Ninh đau lòng nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cậu, âm thầm thở dài.

Lật Đình cũng không hề gì, mặc hắn kéo đi, chỉ khó hiểu căn tin này sợ là chính Phương Hòe Ninh cũng đến không nhiều, tại sao bỗng nhiên muốn dẫn cậu đến.

Thật vậy, từ sau khi Phương Hòe Ninh rời khỏi đại học A, trừ khi bạn cùng phòng cũ yêu cầu, nếu không thì một mình hắn sẽ rất ít đến ăn cơm, chủ yếu là hắn vừa lạc đàn, kiểu tương tự như Vu Dao Tình sẽ bỗng dưng xuất hiện rất nhiều.

Trước khi vào căn tin, Phương Hòe Ninh buông Lật Đình ra, chọn vị trí yên lặng để cậu ngồi xuống, mình thì cầm phiếu ăn đi mua cơm, thuận tiện hỏi Lật Đình muốn ăn gì.

Lật Đình nghĩ ngợi, vậy mà báo một chuỗi tên món ăn, đối mặt với sự bất ngờ của Phương Hòe Ninh, Lật Đình nói: “Trước kia em thường tới.” Có điều đều là mang cơm cho người khác, chính cậu chưa bao giờ ăn.

Phương Hòe Ninh cũng hiểu được, gật gật đầu, đi xếp hàng.

Lật Đình nhìn hắn từ xa, đại học A có bốn căn tin, chỗ này ở giữa viện máy tính và học viện luật, khá nhiều sinh viên đều là của chuyên ngành máy tính, cho nên rất nhiều người đều quen Phương Hòe Ninh, giống như trước đó Lật Đình nghĩ, mọi người đều kinh ngạc với sự xuất hiện của át chủ bài, một số khe khẽ bàn luận, một số thì nền nã bước tới nói chuyện với hắn.

Khí chất của Phương Hòe Ninh lại khôi phục về cao lãnh, quen biết thì đáp lại hai câu, không quen biết thì nghiêng mắt nhìn một cái xem như miễn cưỡng lịch sự.

Không dễ gì mua xong chút thức ăn, Phương Hòe Ninh bưng đến trước mặt Lật Đình, trên cơ sở lựa chọn của Lật Đình hắn lại tăng thêm rất nhiều loại, một bên đưa đũa qua, một bên cũng đưa thẻ cơm tới, trên mặt đã khôi phục về dịu dàng.

Lật Đình không nhúc nhích.

Phương Hòe Ninh cầm thẻ nói: “Lúc anh ở đây chúng ta cùng ăn, anh không ở đây em cũng có thể tự đến ăn, đương nhiên phần lớn thời gian anh đều ở đây.”

Lật Đình vẫn bất động.

Phương Hòe Ninh không biết làm sao: “Thích ăn bánh bao vậy à?”

Lật Đình nhướng mày: “Anh nói xem?”

Phương Hòe Ninh có chuẩn bị mà đến: “Anh chưa nói tặng không thẻ cho em.”

Lật Đình hỏi: “Thế nào?”

“Giống như Lưu Lỗi, thuê.”

Lật Đình: “Bao nhiêu?”

Phương Hòe Ninh suy tư chốc lát: “Một tháng hai trăm, hai tháng một trăm năm mươi… bỏ đi một nửa của anh, lại dùng giảm giá thân thuộc, một học kỳ… mười tệ đi.”

Lật Đình: “…”

Phương Hòe Ninh: “Anh cũng vừa nạp tiền vào rồi, không ăn sẽ lãng phí.”

Nói đoạn kiên quyết đẩy thẻ qua, cẩn thận lọc xương cá trước mặt, gắp vào bát Lật Đình.

Không biết có phải cảm nhận được sự kiên trì của Phương Hòe Ninh hay không, hay là có dự định khác, cuối cùng Lật Đình nhận thẻ.

Cơm nước xong xuôi, Phương Hòe Ninh còn phải về sở nghiên cứu, hôm nay có thể tan làm lúc nào vẫn chưa biết, buổi tối hai người không thể cùng về.

Đi ra từ căn tin, đứng dưới tàng cây, Phương Hòe Ninh tạm biệt tạm thời với Lật Đình, lúc nãy ăn cơm hắn hỏi mượn điện thoại mới của Lật Đình, Lật Đình sảng khoái đưa cho, Phương Hòe Ninh loay hoay một hồi lâu sau đó trả lại cho cậu.

“Anh đi đây.”

“Ừm.”

“Ngày mai gặp.”

“Ừm.”

Nói xong rồi, hai người lại đều không dịch bước.

Lại đứng chốc lát, thời gian nghỉ trưa của Lật Đình ngắn, đành phải chạy về đi làm, đang định quay người, bỗng nhiên dưới chân quẹo một cái, không biết giẫm lên cái gì lại bị vướng chân từ phía sau mất thăng bằng.

Với thân thủ của Lật Đình sao có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy, chỉ vì Phương Hòe Ninh đứng sau lưng cậu, Lật Đình thật đúng là không phòng bị, mắt thấy loạng choạng sắp ngã sấp xuống phía trước, một đôi tay vững vàng vươn ra, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay Lật Đình sau đó dọc theo eo cậu vòng quanh bụng, lại nằng nặng kéo ra sau một chút, điềm nhiên như không có việc gì buông ra, một loạt động tác vậy mà làm liền một mạch.

“Cẩn thận một chút.” Cách người qua lại hai bên, Phương Hòe Ninh nghiêm túc dặn đi dặn lại.

Lật Đình bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm chỉnh của người kia một lát, sau đó gật gật đầu.

Vừa muốn xoay người rời đi, lại bỗng nhiên quay đầu duỗi tay, đầu ngón tay dọc theo cái tai ửng đỏ của Phương Hòe Ninh một đường xuống dưới, cọ qua phần gáy của hắn, ngón tay lạnh như băng vậy mà chui vào cổ áo đối phương, lại sờ soạng chỗ xương quai xanh của hắn một vòng sau đó mới rút ra.

Vứt đi lá rụng trong tay có vẻ như gỡ xuống từ trên người đối phương, mặt Lật Đình cũng không đổi sắc nghiêm trang nói: “Anh cũng thế.”

Phương Hòe Ninh cảm thấy ngực đốt lên: “…”

** ** ** **

Tan làm trở lại ký túc xá trời đã tối, Điền Điển vậy mà vẫn chưa về, Lật Đình chờ những nhân viên bên ngoài kia tắm hết sau đó mới đi vệ sinh cá nhân, lên giường rồi lúc này mới có thời gian mở điện thoại ra.

Buổi chiều trải qua tay người nào đó, trên hình nền di động mới tinh của cậu quả nhiên có thêm một logo trái bưởi vô cùng quen thuộc.

Lật Đình nhấn mở.

Hình như giao diện có chút khác biệt trước đó, Lật Đình đang muốn nhìn kỹ, phía trên bỗng nhiên nhảy ra một khung chat, người có hình đại diện là quả chanh gửi tin nhắn đến.

F: Vẫn chưa ngủ?

Lật Đình trả lời.

L: Ừ, cái gì đây?

F: Làm sửa đổi nhỏ, tăng thêm chức năng hội thoại.

Chức năng này nói thêm là có thể thêm ư? Lật Đình không hiểu cái này cũng cảm thấy có phần khó mà tin nổi.

F: Trừ cái đó ra còn có thay đổi khác, trước tiên em có thể thử nhìn xem, nếu chỗ nào không hiểu lại hỏi anh, không khó lắm.

L: À.

L: 【khinh bỉ】

L: 【khinh bỉ】 【khinh bỉ】

L: 【khinh bỉ】 【khinh bỉ】 【khinh bỉ】

F:?

L: Đang thử.

F:...

F: 【trái tim】

F: 【trái tim】 【trái tim】

F: 【trái tim】 【trái tim】 【trái tim】 【trái tim】 【trái tim】 【trái tim】 【trái tim】 【trái tim】

F: Anh cũng đang thử.

L:...

F: Hôm nay nhiệt độ lại giảm, trong ký túc lạnh không?

L: Không lạnh.

F: Có điều hòa? Phòng ở trước kia có điều hòa không?

L: Máy điều hòa là cái gì?

F:... phát minh trên Trái Đất, hành tinh của bọn em không dùng à?

L: Không dùng, bọn em có nguồn năng lượng thiên nhiên sưởi ấm, đánh lửa.

F: Vậy Trái Đất của bọn anh cũng có thiên nhiên.

L:?

F: Người.

L: 【khinh bỉ】

Ngày thường hai người mặt đối mặt, một người cao lãnh một người lầm lì, mặc dù không phải không nói chuyện được với nhau, nhưng sự tẻ ngắt vi diệu lại mập mờ thỉnh thoảng vẫn sẽ ngoi đầu lên. Mà bây giờ, xuyên qua nông trường nhỏ này, hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, trong thoáng chốc như thể trở về nút thời gian nào đó trong quá khứ, hết thảy vẫn là trước kia, hết thảy cũng không thay đổi.

Chữ nghĩa bên kia vẫn là thiếu niên ngoài hành tinh kỳ tư diệu tưởng lại thông minh đa trí…

kỳ tư diệu tưởng: ý nghĩ tư tưởng kỳ diệu xuất phát từ « Phong Thần Diễn Nghĩa » hồi 17 của Hứa Trọng Lâm.

Bất tri bất giác đã gần đến nửa đêm, suy nghĩ ngày hôm sau Lật Đình còn phải đi làm, sợ đối phương nghỉ ngơi không đủ, Phương Hòe Ninh suýt nữa lún sâu vào vẫn nói chúc ngủ ngon trước.

Nhận được trả lời mới lưu luyến không rời đóng khung chat lại, Phương Hòe Ninh lại mở ghi nhớ.

Ghi nhớ của nông trường nhỏ phiên bản mới được hắn đổi thành hai người, vua L và vua F đều chiếm một bên, hai người phân biệt có thể đổi mới lịch trình của mình, cũng có thể nhìn thấy đối phương. Dù sao hai người đều rất bận, thời gian cũng không cố định, có cái này bọn họ có thể điền sắp xếp hành trình tiếp theo của bản thân mọi lúc mọi nơi, sau khi đối phương mở ra hoàn toàn có thể liếc qua thấy ngay, lúc nào gặp nhau cũng thuận tiện. Vả lại Phương Hòe Ninh cũng cân nhắc đến vấn đề riêng tư, thiết lập một nút khóa ở ô vuông bên trên, nếu như Lật Đình có kế hoạch gì không muốn cho mình biết được, hắn cho phép đối phương tiến hành ẩn giấu, khá là tri kỷ.

Xem một vòng coi như hài lòng, Phương Hòe Ninh viết dòng ghi chép chính thức đầu tiên của hắn vào cột ghi nhớ của vua F.

Vua F:

Năm 201X tháng 11 ngày 10

Người Xám Nhỏ của tôi về rồi.

Vừa định đóng lại, lại phát hiện vua L cũng đổi mới bản ghi nhớ.

Phương Hòe Ninh mở ra xem, hơi ngạc nhiên, tiếp theo lại hơi hơi nở nụ cười.

Vua L:

Năm 201X tháng 11 ngày 10

« Thế giới của Lật Đình » đã phát hành trở lại.