Không Thể Không Yêu - Vu Triết

Chương 2: Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước

Từ Tiếu Thiên thấy bây giờ mồ hôi đang rơi ướt đất.

Đồ đạc của Đào Nhiên rất nhiều, xếp ra mấy đống lớn, trừ quần áo, tất cả cậu đều phải tự xếp vào thùng, còn phải mang từ ký túc xá đến phòng trọ Đào Nhiên mới thuê, nhưng phải vác đồ từ ký túc xá ra cổng trường mới bắt được xe.

"Mình nói này", Từ Tiếu Thiên ném một chồng sách vở vào trong thùng, "Tiểu thư đây là chạy nạn hay là về nhà, còn những một năm nữa, không thể chia ra mang về vài lần à?"

"Không thể, sang năm thực tập rồi, ai cũng vội muốn chết, làm gì còn ai giúp mình nữa".

Đào Nhiên vui sướng dựa vào ghế gặm quả táo.

Từ Tiếu Thiên nhìn qua, trong nháy mắt thấy hình như mình không đổ mỗi mồ hôi, mà sắp rớt nước mắt luôn rồi: "Đệt, ông đây là học ngu văn, hay là Hoàng Thế Nhân* mới có thêm cô con gái vậy."

"Ừ, con gái Hoàng Thế Nhân họ Đào, có vấn đề gì không?", Đào Nhiên cười, vẫn là nụ cười đủ làm bao thằng con trai đổ rạp mọi khi.

"Mình xin bạn đó", Từ Tiếu Thiên ngồi gục xuống thùng, uể oải nói, "Mình bảo đảm năm sau sẽ dọn giúp bạn mà".

"Chủ yếu là phòng này mình cũng trả rồi, phải chuyển đi thôi", Đào Nhiên đứng lên, kéo vali ra cửa.

Từ Tiếu Thiên đau khổ đứng dậy tiếp tục xếp đồ.

Mất đúng 2 tiếng 15 phút mới coi như dọn xong đống đồ của Đào Nhiên, kể cả con búp bê bự chảng và cái lò vi sóng.

"Mình biết bạn vẫn đáng tin mà", Đào Nhiên cười khúc khích, ném một quả táo qua.

"Mình bây giờ không có sức mà thở nữa", Từ Tiếu Thiên để táo lên bàn, móc điện thoại ra bấm số, "chứ đừng nói đến ăn".

"Mày giúp Đào Nhiên xếp chút đồ thôi mà lâu vậy", Kiều Dương ở đầu bên kia vừa hút thuốc vừa nói: "Hành đến quá giờ cơm luôn rồi."

"Mày đến thử xem, kêu cái gì, mày đến rồi mới biết, biết trước tao đã không đi một mình rồi", Từ Tiếu Thiên ngồi trên thùng giấy, còn chưa ngồi yên đã bị Đào Nhiên kéo lên, bảo là thùng này không ngồi được.

Từ Tiếu Thiên dịch sang ngồi xổm trên đất, "Mày phải đến nhìn, kiểu gì mày cũng bị đống thùng này ép cho bẹp dí, thùng nào cũng nặng hơn cả ông đây."

Từ Tiếu Thiên ra khỏi phòng châm thuốc lá, Đào Nhiên cũng theo sau, đứng bên cạnh, không cẩn thận bị khói sặc ho một tiếng.

"Đứng sang bên kia ấy, bạn bị ngốc à."

"Không thích đấy.

Bao giờ bạn đi?"

Từ Tiếu Thiên liếc mắt nhìn Đào Nhiên một cái, dẫm tắt thuốc lá: "Yên tâm, tiễn bạn lên xe đã.

Nhưng bạn đừng đi muộn quá".

Đào Nhiên cười cười, muốn nói rồi lại thôi.

Từ Tiếu Thiên và cô, đứng chung được với nhau như vậy đã là kết quả tốt nhất.

Dù gì cô cũng đã cố hết sức thử hết cách rồi, cuối cùng ra sao, cũng không cần phải hỏi lại nữa.

"Tao đệt, Đào Nhiên có phải mấy năm nay bạn sống thoải mái quá rồi không, nhiều đồ hư vậy", La Uy đi vào hành lang, thấy tới năm, sáu cái thùng to bự nằm ngổn ngang, giật mình thốt lên, đi nghiên cứu đống thùng mấy vòng liền.

"Dọn nhanh lên, tao đói bụng muốn ăn cơm rồi, xe Lăng Tiêu đang ở dưới tầng", Kiều Dương vừa tới đã muốn vác luôn một thùng đi, nhưng cái thùng không cho chút mặt mũi nào, cứ nằm lỳ ra đó, lấy hết sức, nhấc lên, thùng vẫn cứ trơ trơ.

Cậu không nhịn được kêu lên: "Tao đệt, trong này để những gì vậy?"

"Kiều công tử mày biết chọn ghê", Từ Tiếu Thiên nhận lấy cái rương, kéo về phía cầu thang: "Mày phải lấy cái đỏ kia, rồi mới dùng để kéo...kéo...Thấy chưa?"

Kiều Dương nghiêng người ra ngoài hành lang, hét xuống dưới lầu: "Em đệt chứ Lăng Tiêu, anh con mẹ nó là rùa à, mau chạy lên đây khiêng đồ với em.".

Có tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.

Từ Tiếu Thiên nhìn Lăng Tiêu chạy đến: "Yo, thầy giáo hôm nay không có tiết à, cũng bị bắt đi lao động à?"

"Đâu có", Lăng Tiêu cười cười, đưa tay nhận lấy cái thùng của Từ Tiếu Thiên, "Buổi chiều còn một giờ dạy mẫu** nữa...".

"Cẩn thận", Từ Tiếu Thiên hét.

Lăng Tiêu không ngờ được cái thùng này lại năng như thế, tay ôm không chắc, cái thùng lăn thẳng xuống dưới lầu.

Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, chạy vội theo, nhưng chỉ có thể sững sờ đứng nhìn cái thùng khí thế ngút trời lăn đi mất.

"Đệt, đại thiếu gia", Từ Tiếu Thiên quay đầu lại liếc Đào Nhiên, hạ giọng, "Trong đó là chai lọ bảo bối của người ta, đủ thể loại chai lọ bảo bối của người ta...".

"Làm sao vậy?", Đào Nhiên ở phía sau hỏi.

"Không có gì", Từ Tiếu Thiên đứng dậy, dựa vào tưởng nhấc thùng lên.

"Vỡ thật thì anh đền", Lăng Tiêu vui vẻ, xoay người đi vào hành lang.

Đào Nhiên đang xách một cái balo to, thấy Lăng Tiêu thì vẫy tay: "Chào, đẹp trai".

"Chào, xinh gái", Lăng Tiêu nhận túi của Đào Nhiên, nhìn Kiều Dương: "Mệt à, để thùng đấy cho anh."

"Anh trai, em còn chưa bắt đầu làm đâu, mệt thế quái nào được", Kiều Dương nhấc thùng lên, lấy chân đá đá mông La Uy, "Uy Ca mày không cần nghiên cứu kỹ thế đâu.

Vác hai cái một lần là mày đi luôn được đấy."

"Em có thể...!khiếng một thùng, xách một thùng", Lăng Tiêu nhắc La Uy.

"...Ờ ha".

Vận chuyển xong đống đồ của Đào Nhiên đã quá trưa, Lăng Tiêu cũng không kịp ăn cơm mà chuẩn bị về trường luôn: "Mấy đứa đi ăn cơm đi, anh buổi chiều tiết hai còn giờ dạy mẫu chưa chuẩn bị gì hết nữa."

"Lăng Tiêu anh về trường thì đi qua siêu thị nhỉ.

Cho em quá giang chút đi, em muốn mua chút..." Đào Nhiên nói.

"Bạn muốn mua nữa?!", mấy người cùng nhau kêu.

"Chị gái, giờ chị mới năm ba thôi, hay chị nghĩ muốn ra trường luôn rồi?", Từ Tiếu Thiên vẫy vẫy ngón tay trước mặt cô.

"Mấy bạn kệ mình, đi thôi đi thôi, Lăng Tiêu anh chở em đến siêu thị là được", Đào Nhiên lên xe, phất tay với mấy người bọn họ.

"Anh đưa bạn ấy đi", Lăng Tiêu mở cửa xe, nghĩ thế nào lại quay lại, nhích lại gần Kiều Dương.

"Làm gì, đây là trường học!", Kiều Dương đẩy anh, "Đi nhanh lên".

Trần Chí Viễn đứng ở cửa sổ, trông mòn con mắt xuống dưới tầng, mãi mới trông thấy bọn Từ Tiếu Thiên, vịn cửa sổ hét: "Trời ạ, bọn mày là ăn xong mới về đúng không, đi lâu vậy kịp ăn hai bữa luôn rồi."

"Đệt, đầu mày chắc đem đi bán rồi", Từ Tiếu Thiên nhặt hòn đá ở bồn hoa ném về phía cửa sổ tầng hai, "Chốc nữa đi lên kiểu gì cũng phải làm mày thành thịt khô".

"Tháng sao mới làm thịt khô, định để cho mốc meo luôn à", Kiều Dương trả lời.

"Đem hầm luôn đi, ông đây cả tháng rồi chỉ có đậu phụ với rau, rau với đậu phụ", La Uy chép miệng.

Lúc đến của ký túc xá, mới phát hiện có người đang đứng.

Là giáo viên của bọn họ, vì da đen tới mức như có họ hàng với người châu Phi nên được tất cả nhất trí gọi là ông Bao, kỳ thật họ Đường, còn có cái tên đẹp như hoa như ngọc Đường Gia Kỳ.

"Ê, sao ông Bao lại tới đây?", Kiều Dương đè giọng xuống.

"Hai đứa mày có phải lại gây chuyện rồi không?", La Uy quay sang nhìn chằm chằm Từ Tiếu Thiên.

"Phắn đi."

Đường Gia Kỳ nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay rồi chỉ chỉ, ý là có nhiều lời muốn nói.

"Anh Bao, à không, chú Bao", Từ Tiếu Thiên tránh ngón tay của Đường Gia Kỳ đang chỉ vào mình, lại gần vỗ một cái trên vai ông: "Bao Tổng, ngài Bao! Ngài đây là...tức giận? Hay là...?"

"Mấy người các cậu, tối hôm nay ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho tôi! Đừng nghĩ tôi không biết, phòng 217 của các cậu có năm nào không gây chuyện, chuyện xấu gì cũng thấy mặt các em!", Đường Gia Kỳ vừa nói vừa chỉ một hồi mới buông tay.

"Ai da bọn em oan chết mất", Kiều Dương cười, ông Bao đây hẳn là đến cảnh cáo bọn họ không được đi đánh nhau: "Bọn nó không đập nhà ăn thì cũng phá thư viện thôi.

Bọn em hứa sẽ không hùa theo đâu.

Mà cũng không phải vì để kiến nghị về chất lượng đồ ăn ở đây thôi à.

Bao tổng thầy biết mà, vụ này đến Hoàng Thanh*** cũng không giúp được đâu."

"Hừ, không có Hoàng Thanh đâu.

Có phải cậu lại muốn nói, em thấy thầy giống Hoàng Thanh, càng ngày càng trắng, chăm sóc da không tệ chứ gì", Đường Gia Kỳ thấy đám người trong phòng bọn họ thật ra không có gì hư đốn, vui vẻ gần gũi, cũng không để mấy kiểu đầu sư tử, nhưng phàm chuyện vui ở đâu cũng thấy góp mặt.

"Chú Bao, chú sai rồi.

Bọn em đói thật mà.

Thầy nhìn xem", Từ Tiếu Thiên ôm ông, một chân đạp cửa ký túc xá, "Bên trong ấy, thầy nhìn xem?"

Trần Chí Viễn ở giữa phòng buồn chán ngồi trên ghế, vừa nghe tiếng cửa phòng mở, chưa hiểu rõ chuyện gì đã hét lên: "Bọn mình đi ăn cơm nhanh lên, tao đói xanh cả người luôn rồi."

"Thầy thấy em nói đúng không? Một ví dụ sống sờ sờ ở đây luôn." Từ Tiếu Thiên khá hài lòng với phản ứng của Trần Chí Viễn.

"...Chú Bao", Trần Chí Viễn thấy rõ ở cửa còn một người nữa, có hơi kích động đứng lên, hai mắt lấp lánh, "Bao gia gia thầy mời bọn em ăn cơm ạ?"

Đường Gia Kỳ có chút dở khóc dở cười, sửng sốt nửa ngày mới nói được một câu: "Tôi không nói linh tinh với mấy cậu nữa.

Tóm lại tối nay các cậu ở yên trong ký túc xá, tôi biết thiếu ai, các cậu đừng có trách, không lúc tốt nghiêp lại tìm tô khóc lóc xin xỏ.

Từ Tiếu Thiên cậu đừng quên cậu còn đang bị phạt..."

"Đã rõ đã rõ.

Ngài đừng đụng đến nỗi đau của Từ thiếu, ngài tiếp tục đi cảnh cáo các phòng khác đi", La Uy một tay kéo Đường Gia Kỳ qua cửa phòng 216, tiện tay gõ của luôn, "Phòng này không đứa nào ngoan đâu thầy, phải nhắc nhở cẩn thận".

Đến lúc cả đám bọn họ đến được tiệm cơm ở cổng Tây đã là hai rưỡi chiều.

"Đói chết tao rồi", Kiều Dương nằm bò xuống bàn, "Nếu biết tuần này tao phải chuồn về nhà bồi bổ từ sớm rồi".

"Mày nên thấy sướng đi.

Mày tuần nào cũng có thể về nhà còn bọn tao mấy tháng mới về được lần.", La Uy rất không vui, "Mày thỉnh thoảng còn được bữa ngon, Lăng Tiêu cứ năm ba hôm lại tới một lần..."

"Ông có lần nào không mang đồ về cho bọn mày à!", Kiều Dương nổi giận, dùng đũa chọc chọc trán La Uy.

"Thật ra tao muốn hỏi, hình như mỗi lần đến lượt Uy Ca trả tiền, bọn mình đều lôi nhau đến đây ăn?", Từ Tiếu Thiên chống đầu, nhìn biển hiệu, mì sợi Lan Châu.

"Ừ, ban đầu tao muốn gói mấy cái bánh bao bánh nướng về cho bọn mày", La Uy quay đầu gọi bốn bát mì sợi lớn, quay lại nói tiếp, "Chờ tao đi làm, ngày nào cũng mời bọn mày ăn tiệc lớn." La Uy nói đến cảm xúc dạt dào, nhưng bọn họ đột nhiên im lặng.

Còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi.

Ngây người ở trường học thêm được một kỳ nữa thôi.

Đến lúc thực tập, mỗi người lại muốn đi một chỗ khác.

Năm nào cũng nhìn tụi sinh viên năm bốn từng khóa ra trường, chỉ là bọn họ chưa nghĩ tới, mình ở trường học còn chưa nghịch đủ, cũng đã gần đến ngày đó.

Từ Tiếu Thiên nhớ năm trước, một đàn anh năm bốn lúc ra trường vỗ vỗ vai cậu, người anh em, những người nghĩ cuộc đời đơn giản thế này, ra trường sẽ không còn nữa, bạn bè tốt nhất định phải quý trọng.

Có nhiều người nói hẹn gặp lại, có khi cả đời chưa chắc đã thấy nhau thêm lần.

"Đệt, đã đói lại còn bày đặt u buồn, hại dạ dày lắm", Kiều Dương vỗ bàn, "Ăn mì cho ngon đi, lúc nào cũng phải biết nhìn về phía trước."

- -----------------------------

*Hoàng Thế Nhân: một nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ.

ội dung chủ yếu trong ca kịch "Bạch Mao Nữ" là: tá điền Dương Bạch Lao bởi không hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục.

Thực tế, theo cuộc khảo sát của một kí giả nào đó ở huyện Sơn Bình tỉnh Hà Bắc quê hương của Hoàng Thế Nhân: Hoàng Thế Nhân còn oan hơn cả nàng Đậu Nga năm xưa.

Theo điều tra của vị kí giả này, ông nội của Hoàng Thế Nhân là Hoàng Vận Toàn, vốn là một bần nông thật thà, trải qua một đời tằn tiện, chăm chỉ lao động đầu tắt mặt tối cuối cùng mua được 105 mẫu đất để lại cho con trai duy nhất của ông là Hoàng Khởi Long.

Hoàng Khởi Long học qua trường tư thục vốn là người thấu tình đạt lý, nghe theo giáo huấn tổ tiên thừa kế gia nghiệp, khiêm tốn làm người.

Năm người anh em Hoàng gia đều có danh tiếng tốt trong vùng.

Hoàng Thế Nhân là con trai cả, tự nhiên đã tiếp nhận sự nghiệp của cha.

Ông là người thiện lương, thường hay cứu giúp người nghèo, hành thiện tích đức, trong vùng nổi tiếng là Hoàng đại thiện nhân.

Hoàng Thế Nhân có một vợ bảy thiếp, con cháu thành đàn, gia đình hòa thuận.

(Thời đó cho phép một chồng nhiều vợ).

Còn cha của Dương Bạch Lao là Dương Hồng Nghiệp là đại vương đậu phụ nổi tiếng trong vùng, mọi người xưng là "Dương đậu phụ".

Dương Bạch Lao sau khi kế thừa nghiệp cha, bởi không chăm chỉ làm ăn, thêm vào đó đã nhiễm thói cờ bạc thuốc phiện, từ đó khiến cho gia nghiệp suy bại.

Người dân trong vùng đều rất xem thường ông ta.Về sau, khi Dương Bạch Lao thua bạc mắc nợ một khoản tiền lớn không cách nào hoàn trả được, Hoàng Thế Nhân đã cho ông ta mượn 1000 đồng bạc, đồng thời cũng thu nhận cô con gái Hỷ Nhi chưa đến tuổi thành niên của ông ta.

Dương Bạch Lao trốn nợ bên ngoài không còn mặt mũi nào để nhìn mặt người đời, cuối cùng đã tự tử mà chết.

Lại là Hoàng Thế Nhân hậu táng Dương Bạch Lao, rồi nhận nuôi Hỷ Nhi.

(Lược trích theo tinhhoa.net)

** Giờ dạy mẫu (示范课): là một minh học cho việc dạy và học thực tế đang diễn ra.

Đây là một hoạt động có kế hoạch và tổ chức ở các trường.

Mỗi hoạt động có những chủ đề và nhiệm vụ rõ ràng, giúp giáo viên xây dựng một "lớp học lý tưởng".

Đây là một hoạt động giảng dạy và nghiên cứu rất có ý nghĩa.

(Theo baike.baidu.com)

***Hoàng Thanh: tên một nhà văn đương đại của Trung Quốc, tham gia tích cực trong các hoạt động của Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng giữ nhiều chức vụ quan trọng; cũng là tên của một diễn viên đến từ Phúc Châu, Giang Tây.