Không Thể Ký Hiệu

Chương 30

11/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

4...

Sau khi lên xe với Phí Hành Phong, Túng Phồn mới tỉnh táo hoàn toàn, đồng thời cũng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cậu không nói được một lời nào, mãi đến khi xe chạy ra khỏi cổng lớn nhà họ Túng, Túng Phồn mới sực nhớ ra, vội nói: "Cảm ơn anh, không ngờ lại là anh tới cứu tôi ra."

Nam chính có khác, vừa ra tay cái là chuyện gì cũng thuận lợi!

"Đừng khách khí, cậu gọi điện cho dì Trình trước đi, nói dì ấy không cần lo lắng nữa, từ đây về đến nhà cậu còn cần đi khá xa đấy." Phí Hành Phong nhắc Túng Phồn.

"A, phải rồi." Túng Phồn lúc này mới nghĩ đúng là cần gọi cho mẹ mình một cuộc, nói không chừng tối nay đã làm bà lo đến muốn chết rồi.

Lấy điện thoại trong túi xách ra, âm báo cuộc gọi nhỡ không ngừng vang lên, đều là Trình Tịnh gọi tới. Túng Phồn vội gọi lại cho bà, nghe thấy giọng của cậu, Trình Tịnh mới hơi bình tĩnh lại chút, nói chờ cậu về rồi nói chuyện sau, cũng dặn Phí Hành Phong đi đường cẩn thận, không cần gấp.

Cúp điện thoại xong, Túng Phồn mới thở phào nhẹ nhõm, giờ đã không còn sớm nữa, trêи đường không có máy xe, thường thường giờ này Túng Phồn đều đã nằm lên giường đi ngủ rồi, nhưng hiện tại cậu không thấy buồn ngủ một chút nào.

Trong xe, mùi tin tức tố của Phí Hành Phong lúc có lúc không vây quanh cậu, khiến Túng Phồn cảm thấy được an ủi không ít, dường như không còn quá để ý gì đến những chuyện vừa xảy ra tối nay nữa.

"Nếu mệt thì ngả ghế xuống ngủ một chút đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy."

Túng Phồn lắc đầu: "Tôi không buồn ngủ, muộn như vậy rồi còn để anh phải đi một chuyến, thật là ngại quá."

"Không có gì, bình thường tôi cũng không ngủ sớm như vậy." Dù sao có nằm trêи giường hắn cũng không ngủ được, trằn trọc cả đêm còn khó chịu hơn.

"Mẹ tôi không lo đến phát khóc đấy chứ?" Túng Phồn hỏi, cậu vừa ra khỏi khách sạn đã bị bắt đi, kiểu gì mẹ cũng sẽ tự trách cho xem.

"Thế thì không có, dì Trình coi như vẫn bình tĩnh, không gọi được cho cậu một cái là bà liên lạc với mẹ tôi luôn. Mẹ tôi lại gọi tôi tới rồi cùng nhau nghĩ cách." Giọng điệu Phí Hành Phong vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện lần này với hắn mà nói không phải chuyện lớn gì cả.

"Lan truyền chuyện tôi phân hóa di dạng ra ngoài là ý của ai vậy?" Túng Phồn không phải đang chất vấn, cậu chỉ muốn biết "Quỷ nhỏ thông minh" này là ai thôi.

Phí Hành Phong nói: "Xin lỗi, chưa được sự đồng ý của cậu đã tự ý làm. Ý này là tôi đưa ra, dì Trình nói nhà họ Túng muốn bắt cậu về để kết thông gia với người khác. Tôi nghĩ nếu dể người khác biết chuyện này sẽ có thể gây áp lực cho nhà họ Túng. Nếu không phải bọn họ gấp gáp muốn gả cậu đi, thì chí ít cách này cũng có thể giúp mọi người tranh thủ chút thời gian để tiếp tục nghĩ đối sách. Sau khi thương lượng với dì Trình, dì ấy cũng đồng ý, tôi mới nhờ người truyền tin này ra. Tôi biết đây không phải là biệt pháp tốt nhất..."

Phí Hành Phong còn chưa kịp nói hết lời, Túng Phồn đã dùng sức vỗ mạnh lên vai hắn một cái, phấn khích nói: "Làm tốt lắm! Lúc tôi bị nhốt ở trong phòng cũng nghĩ đến cách này, nhưng không có điện thoại trong tay, có muốn phát tán ra bên ngoài cũng không có biện pháp."

"Không giận à?" Phí Hành Phong thừa nhận đây không phải ý kiến hay nhất, lúc đó hắn còn đang nghĩ xem phải mời bao nhiêu cốc trà sữa, giới thiệu nhiều ít công việc cho Túng Phồn thì mình mới không bị cậu kéo vào sổ đen.

"Có cái gì mà phải giận chứ? Mọi người đều là vì lo nghĩ cho tôi thôi. Với lại tôi cũng không thấy chuyện này nói ra thì có gì mà phải mất mặt, cũng có phải tự tôi muốn như vậy đâu." Không phải Túng Phồn nghĩ thoáng, mà là bản thân cậu vốn chỉ là một người ngoài cuộc, đối với khái niệm về ba loại giới tính ABO này cậu cũng chả bận tâm lắm.

"Cậu có thể nghĩ vậy là tốt rồi." Không có ai lại muốn mình phân hóa dị dạng cả, nhưng nếu tình huống này xuất hiện, thì làm thế nào để cân bằng lại tâm lý cũng rất quan trọng.

Túng Phồn tiện đà hỏi: "Anh nói với nhà họ Túng thế nào mà bọn họ lại chịu dễ dàng thả tôi ra vậy?"

Phí Hành Phong không giấu diếm, cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu, chuyện này cả mẹ hắn và dì Trình đều biết, Túng Phồn sớm muộn gì cũng biết thôi. Cho nên hắn ăn ngay nói thật, kể lại chuyện mình cùng nhà họ Túng đàm phán cho cậu nghe, còn kể cả cuộc điện thoại nhà họ Hàm gọi đến lúc giữa chừng.

Túng Phồn càng nghe càng cảm thấy thiệt, là Phí Hành Phong phải chịu thiệt, cũng hiểu rõ tại sao lúc đi ra khỏi đó ông già họ Túng kia lại nói mấy lời như vậy, Phí Hành Phong vì sao muốn cầm tay cậu dắt đi. Được rồi, cậu sẽ không nói hành động kia của Phí Hành Phong là "Lưu manh giả danh cán bộ" nữa.

"Anh như vậy không phải là chịu thiệt lớn rồi à? Hợp tác với nhà họ Túng kia thì có khác gì dẫn sói vào nhà đâu?" Cậu chính là không thể chịu được việc mấy người ngu ngốc đó chiếm hời của người khác như vậy, hơn nữa nhìn điệu bộ của ông già họ Túng kia, rõ ràng là muốn bắt chẹt Phí Hành Phong, cậu đâu có đáng để nhà họ Phí đập ra một số tiền lớn, lấp vào cái động không đáy Túng gia?

Phí Hành Phong vẫn bình thản: "Không thiệt, chị gái tôi sẽ tự có cách ứng phó." Nếu không phải đã thương lượng xong với chị gái từ trước, hắn cũng sẽ không tùy tiện làm như vậy.

Túng Phồn nghe thế mới hơi yên tâm một chút: "Trước là cảm thấy anh "Cứu" tôi ra, bây giờ ngẫm lại, anh đây là "Chuộc" tôi ra mới đúng."

Khóe miệng Phí Hành Phong khẽ nhếch lên: "Thực sự là chuộc cậu ra, cậu nên lấy thân báo đáp."

Túng Phồn cười ha ha: "Không ngờ anh cũng biết nói giỡn đấy."

Túng Phồn căn bản không nghĩ là Phí Hành Phong đang nói thật. Cậu chỉ là một nhân vật phụ đến không thể phụ hơn, muốn lấy thân báo đáp cho nam chính ấy hả, bộ không muốn sống nữa à? Với cả không phải nói beta không chịu được alpha à, cậu cũng vậy đó.

Ánh mắt của Phí Hành Phong lúc sáng lúc tối, ngày đó hắn mời Túng Phồn đi ăn ngoại trừ nguyên nhân vì nhà họ Túng muốn bắt Túng Phồn mang về nhà thì cũng là muốn xác nhận lại suy đoán của bản thân. Quả nhiên, hôm đó hắn về nhà thì ngủ ngon giấc hơn nhiều, đúng là tin tức tố của Túng Phồn có tác dụng trấn an đối với hắn, ít nhất thì cũng có ích cho giấc ngủ.

Hắn cũng nói lại chuyện này với mẹ mình, bà hỏi hắn có muốn thử tìm hiểu với Túng Phồn hay không, vừa đúng lúc Túng Phồn cũng cần tìm một người đáng tin, có thể bảo vệ cho cậu ta, nhà họ dù sao cũng là một lựa chọn không tệ, ít nhất với thực lực của nhà họ Túng bây giờ khẳng định là không dám làm gì đắc tội nhà họ Phí. Như vậy Trình Tịnh cũng có thể an tâm quay về bên kia.

Phí Hành Phong không đồng ý ngay, chỉ nói là để xem xét lại một chút, xem tính cách hai người có hợp nhau không, phong cách sống đôi bên thế nào, đây cũng không phải giống như trẻ con chơi đùa với nhau mà nói một câu không hợp đã có thể nghỉ chơi, như vậy đối với Túng Phồn không công bằng mà còn làm ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm giữa mẹ và dì Trình, không cần thiết.

Cho nên hôm nay Túng Phồn có chuyện, mẹ mới liên lạc cho hắn đầu tiên, bảo hắn nghĩ cách. Hắn biết mẹ mình coi trọng Túng Phồn như thế nào, dù sao cậu bây giờ là người duy nhất có thể giúp hắn ngủ ngon giấc, không thể để cậu gặp nguy hiểm gì được.

Túng Phồn kéo câu chuyện về lại chủ đề chính: "Vậy nhà họ Hàm bên kia thì là sao, sao đột nhiên lại không muốn kết thông gia với nhà họ Túng nữa? Bởi vì chuyện phân hóa của tôi truyền ra à?" Lúc Túng Sĩ Lương nhận điện thoại của nhà kia ở trong phòng cậu, rõ ràng là vẫn còn đang thương lượng, làm thế nào dẹp yên tin tức lần này, chắc không đến nỗi là mới qua mấy phút đã đổi ý rồi chứ?"

Phí Hành Phong tùy ý nói: "Chị gái tôi có hỏi thăm được chuyện hợp tác giữa hai nhà Túng – Hàm, lúc tôi đi chị ấy đã đang liên lạc với bên đó rồi, uy hϊế͙p͙ hay dùng lợi ích dụ dỗ nhà họ Hàm thì không biết."

"Chị gái anh quan hệ rộng vậy sao?" Vừa nghe đã biết là người có năng lực làm việc rồi, nhưng mà mười chương đầu truyện, chị gái của Phí Hành Phong cũng không có xuất hiện, cậu thậm chí còn không biết người này có chị gái.

"Cậu chưa từng gặp chị ấy sao?" Chị gái hắn ra ngoài tham dự tiệc rượu xã giao nhiều hơn hắn nhiều.

Túng Phồn không chút nao núng trả lời: "Chưa từng nói chuyện với nhau, đều là mấy truyền thuyết được nghe mọi người nói lại thôi."

Cậu nào có được nghe qua cái truyền thuyết gì, chỉ là nhắm mắt nói bừa thôi, dù sao kiểu ba phải thế nào cũng đúng này nghe vào tai cũng không khiến người ta nảy sinh nghi ngờ gì. Thêm vào chuyện Túng Phồn cùng Phí Hành Phong trong quyển truyện gốc cũng không có giao lưu gì với nhau, đương nhiên là không lý nào nguyên chủ lại có quan hệ tốt với chị gái của anh ta được.

Quả nhiên Phí Hành Phong không hề nghi ngờ gì, nói: "Vậy cậu cứ tin mấy truyền thuyết đó là được."

Có thể nói cậu cứ tin vào mấy truyền thuyết đó thì hẳn chị Phí này cũng không phải nhân vật đơn giản, như vậy Túng Phồn càng yên tâm, ít nhất nhà họ Túng nhất định không thể chiếm lợi từ chỗ của cô được.

Xe chạy thẳng đến dưới căn hộ của Túng Phồn, lúc này chỉ còn Trình Tịnh và Mạc Y đang ở đây, Phí Thiên sau khi liên hệ với bên nhà họ Hàm xong đã trở về trước rồi, sáng mai cô còn có một cuộc họp quan trọng cần phải tham dự sớm.

"Mẹ!" Túng Phồn vừa vào đến cửa đã gọi.

Trình Tịnh nhìn thấy cậu bình an trở về, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy Túng Phồn: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Túng Phồn vỗ vỗ lưng Trình Tịnh, an ủi bà: "Con không sao, mẹ đừng lo lẳng. Con ở nhà họ mới kịp ăn hết một bát mì, anh Phí đã tới đưa con ra rồi."

Lời này của cậu nói cũng không sai.

Trình Tịnh lau mắt, bà buông Túng Phồn ra rồi nói với Phí Hành Phong: "Cám ơn cháu, cả chị Mạc nữa, đã quấy rầy hai người cả một tối rồi."

Túng Phồn ngoan ngoãn gọi một tiếng "Dì Mạc" xong cũng nói cảm ơn với bà.

Mạc Y thấy cậu trở về an toàn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Trở về là tốt rồi, giữa chúng ta còn khách khí làm gì chứ. Chờ Tiểu Phồn có lương thì để thẳng bé mời Hành Phong một bữa, xem như cám ơn là được rồi."

Lúc Mạc Y nói chuyện còn đánh mắt ra hiệu với Phí Hành Phong một cái —— Con trai, mẹ đã giúp con có cơ hội để hẹn hò riêng rồi đó, có được nữa hay không thì còn phải xem vào bản lĩnh của con.

Phí Hành Phong: "..." Hắn chỉ muốn nói là, nếu hắn muốn hẹn Túng Phồn ra ngoài thì lúc nào cũng được hết, chỉ cần một cốc trà sữa là đã lừa được người ta đi ra rồi. Đây cũng là kinh nghiệm hắn rút ra từ mấy lần gặp gỡ với Túng Phồn.

"Mời có một bữa cơm thôi thì đúng là cháu được lời rồi." Túng Phồn cười nói.

Túng Phồn càng này càng biết nói chuyện, ấn tượng của Mạc Y với cậu cũng càng ngày càng tốt: "Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, bọn dì đi về trước đây. A Tịnh, chị với Hành Phong tiện đường đưa em về khách sạn luôn nhé."

Túng Phồn biết mẹ mình lo lắng thấp thỏm cả một tốt rồi, nên không đợi bà mở miệng, cậu đã nói trước: "Dì Mạc, tối nay để mẹ cháu ở lại đây là được rồi, cháu sợ bà ấy về khách sạn vẫn chưa hết sợ, cả đêm lại mất ngủ."

Mạc Y mỉm cười, rời khỏi nhà họ Túng rồi, Túng Phồn đúng là biết suy nghĩ cho người khác hơn hẳn: "Vậy được, để hôm khác chúng ta lại gặp mặt vậy."

Tiễn hai người về xong, Túng Phồn lại thúc giục mẹ mình mau đi tắm rửa, xong cầm một cái áo phông cùng quần thể thao sạch mà bản thân chưa dùng qua đưa cho bà làm đồ ngủ, dùng tạm vậy một đêm trước đã.

Lần lượt tắm rửa xong, hai người lại ngồi lên sofa nói chuyện, Túng Phồn kể lại chuyện lúc cậu ở nhà họ Túng hồi tối cho mẹ nghe. Tuy nói đây là một chuyện vô cùng khó chịu, thậm chí khiến người ta không muốn nhớ lại một chút nào, nhưng nghe con trai nói liên miên mãi không dứt miệng, Trình Tịnh mới có thể xác nhận Túng Phồn đã thực sự an toàn trở về, lúc này nhịp tim mới bình thường trở lại.

Nói một hồi Túng Phồn cũng đã hơi buồn ngủ rồi, Trình Tịnh lại đột nhiên nói: "Thực ra nếu con muốn chọn đối tượng kết hôn thì mẹ thấy Hành Phong cũng là một lựa chọn tốt, sau này nhà họ Túng chắc chắn sẽ không dám tìm con gây phiền phức nữa."

Cơn buồn ngủ của Túng Phồn thiếu chút nữa bị dọa cho không còn tí gì, cậu dở khóc dở cười nói: "Không được đâu mẹ. Không nói bọn con vốn dĩ không có tình cảm gì với nhau, anh ta đường đường là cậu hai nhà họ Phí, còn là ngôi sao nổi tiếng nữa, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tiền có tiền, có thể nói là muốn cái gì thì có cái đó, không nói có bao nhiêu người trong giới đang nhắm vào anh ta chỉ riêng hội fan của người này thôi cũng đủ dọa con chết khϊế͙p͙ rồi, con mà dán lên không chừng bọn họ sẽ xé xác con ra ấy chứ? Cứ để con sống yên ổn thế này là được rồi."

Nói cậu là người xuyên sách tới với Trình Tịnh, bà sao có thể tin được, chẳng thà viện lý do hội fan của người kia ra nghe còn đáng tin hơn. Với lại, chênh lệch giữa cậu và Phí Hành Phong không phải nhỏ, căn bản là không hề xứng đôi, chuyện này cứ quên đi là hơn.

Trình Tịnh có lẽ cũng nghĩ như vậy, cho nên sau đó không nói thêm gì nữa.

Buổi tối, Trình Tịnh ngủ giường ở trong phòng, Túng Phồn thì ngủ ngoài sofa phòng khách. Không biết có phải tác dụng của thuốc mê còn chưa hết hay không, hay là do mệt mỏi cả một tốt mà Túng Phồn ngủ một giấc rất sâu, hôm sau tỉnh lại tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Thấy vẫn còn sớm nên Túng Phồn cứ nằm lười trêи ghế không dậy. Cậu vốn thích bám giường nên đây cũng chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, trong đầu còn đang mải nghĩ xem chờ mẹ tình thì lại dẫn bà đi xuống dưới ăn sáng, xong rồi hai người có thể tới xem triển lãm tranh thêu của tiểu khu nữa, để bà thư giãn đầu óc một chút luôn.

Lấy điện thoại của mình lại, Túng Phồn nằm lật xem mấy tin tức mới cùng với hotsearch trêи mạng, vừa mở bảng hotsearch ra Túng Phồn đã thấy một cái tên quen thuộc ở bên trêи —— #Liêu_Bảo_Song_và_Ngô_Sắt_lén_lút_gặp_gỡ#, #Liêu_Bảo_Song_Tuột_Khóa_Váy#.

Trong lòng Túng Phồn như có một ngàn chữ "Đệch" vừa quét qua, không nói cái khác, chỉ riêng việc hôm qua cậu vừa mới chia rẽ nội bộ đối phương xong, Liêu Bảo Song đã góp sức làm ra cái tin tức thật thật giả giả này, quá dữ luôn? Lẽ nào miệng cậu từng được khai quang [1] hả?!