Không Thể Ký Hiệu

Chương 65

23/03/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Túng Phồn lập tức gửi tin nhắn âm thành qua cho mẹ mình: "Mẹ, thế này mà mẹ gọi là nhà kính trồng hoa á?"

Trình Tịnh cười nhắn lại cho cậu: "Đây chỉ là một khoảnh nhỏ thôi, đối với mẹ thì đúng là nhà kính trồng hoa mà."

Túng Phồn kinh ngạc: "Mẹ trồng nhiều hoa như vậy cơ ạ?"

"Hình như mẹ chưa nói với con ở bên đây mẹ kinh doanh hoa tươi nhỉ, chờ khi nào con có thời gian sang bên này, mẹ dẫn con đi xem vườn của mẹ." Giọng điệu Trình Tịnh nghe vô cùng tự hào, rõ ràng là cực kỳ tự tin về chuyện công việc kinh doanh của mình.

"Đỉnh quá đi." Mẹ đúng thật là không nhắc đến chuyện này vơi cậu. Thực ra, bà có công việc, sự nghiệp riêng của mình đúng là không còn gì tốt hơn, không cần biết kiếm tiền nhiều hay ít, độc lập về kinh tế là chuyện vĩnh viễn không thể bỏ qua.

Trình Tịnh cười nói: "Dân số bên này tuy không đông đúc như ở trong nước, nhưng mà đối với hoa tươi, độ yêu thích lại cao hơn nhiều. Vườn của mẹ chủ yếu nhận cung cấp hoa tươi cho các cửa hàng nhỏ. Ngoài ra, thỉnh thoảng cũng nhận đặt hoa trang trí lễ cưới và hội nghị. Có nhiều loại hoa tương đối hiếm thấy, trong nước cũng ít trồng, nếu cần dùng trong các dịp lễ đặc biệt thì đều đặt hàng từ bên đây rồi chở về bằng máy bay, những đơn hàng như vậy lợi nhuận tương đối lớn, cho nên ví tiền của mẹ vẫn khá là dày đấy."

Túng Phồn: "Dượng có ủng hộ công việc của mẹ không?"

Trình Tịnh kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là phải ủng hộ rồi! Không những phải ủng hộ mà còn phải kéo khách cho mẹ nữa ấy chứ."

Túng Phồn vui vẻ, ngày ngày sống hạnh phúc, muốn làm gì cũng có người ủng hộ, đấy mới là điều mà cuộc sống nên có.

"Nếu còn cần dùng hoa cứ nói với mẹ, mẹ sẽ gửi chuyển phát hàng không miễn phí về cho con!" Vóc dáng Trình Tịnh nho nhỏ như vậy thôi nhưng ngữ khí lại đặc biệt phóng khoáng.

Túng Phồn nói: "Được ạ, nhưng mà tạm thời con chưa nghĩ ra có chỗ nào cần dùng."

Trình Tịnh dè bỉu cậu: "Con trai ngốc, chờ khi nào con kết hôn là kiểu gì cũng phải dùng thôi, lúc đó mẹ để lại cho con ba mẫu* trồng hoa hồng, gửi hết về cho con trang trí lễ đường."

*1 mẫu = 10 sào. 1 sào = 360m2 → ba mẫu hoa hồng của mẹ Trịnh là hơn 1hecta đó. (Đây là công thức tính ở miền Bắc nhé, chứ ở miền Nam thì nó còn to nữa á)

Túng Phồn dở khóc dở cười: "Mẹ, tình cảm của con với Hành Phong rất ổn định thật nhưng mà còn chưa tính đến chuyện kết hôn đâu. Anh ấy còn chưa chính thức ra mắt mẹ kia kia, mẹ tính có hơi xa rồi không?"

"Không xa, ông bà chả nói lấy "chồng" phải lấy liền tay là gì? Mẹ để lại cho con trước, không có nhỡ ra lúc cần lại không có, thế thì mất vui."

"Dạ dạ dạ, nếu đến lúc đó thật, con nhất định sẽ nói trước cho mẹ."

Trò chuyện một lúc thì có khách tới sửa quần áo, Túng Phồn nói với Trình Tịnh một tiếng rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, không tán gẫu với bà nữa.

Chạng vạng, Túng Phồn đang nhàm chán lướt điện thoại chờ Phí Hành Phong tới đón thì nhận được cuộc gọi của Diêu Vi Nguyệt.

Cậu với Diêu Vi Nguyệt đã lâu không có liên lạc, bản thân cậu chỉ là một thợ may nhỏ, nếu đối phương không tìm cậu đặt làm quần áo thì kể cả Diêu Vi Nguyệt không khó ở chung, lại có thêm một tầng quan hệ với Phí Thiên, hai người đúng thật là cũng không có đề tài gì chung để tán gẫu.

"Túng Phồn, tôi muốn nhờ cậu làm một bộ lễ phục, không biết cậu có thời gian không?" Ngữ khí của Diêu Vi Nguyệt vô cùng ôn hòa, không có chút làm cao nào, nghe rất thoái mái.

"Cô Diêu muốn bao giờ thì dùng?" Túng Phồn biết trong giới giải trí gọi đối phương một tiếng thầy, cô là để biểu đạt sự tôn trọng của mình, người nghe cũng vui vẻ, cho nên mới gọi như vậy, nếu không Túng Phồn gọi cô một tiếng "Chị" cũng được rồi.

Diêu Vi Nguyệt bật cười, người khác gọi cô là "Cô", phân nửa là vì khách khí, nhưng tiếng "Cô" này của Túng Phồn, Diêu Vi Nguyệt cảm thấy cậu thực sự là có ý tôn trọng, trong lòng nguyện ý dùng danh từ nhân xưng này để gọi cô. Ở trong giới giải trí thời gian dài như vậy, bản lĩnh nghe lời đoán ý tự nhiên không kém, quan trọng là bản lĩnh này của cô luyện cũng phải được đến tám, chín điểm, đương nhiên là có thể nghe ra.

"Có hơi gấp, cuối tháng đã cần dùng rồi. Tôi muốn tham gia một buổi dạ hội, cần đi thảm đỏ, còn phải lên sân khấu hát một bài." Giọng hát của Diêu Vi Nguyệt không tốt lắm, cái này thì cô thừa nhận, nhưng mà dù sao cô cũng là diễn viên, hát không hay thì cũng không ai xoi mói gì.

"Phong cách thì sao?" Túng Phồn hỏi. Thời gian khá eo hẹp, cho nên nếu Diêu Vi Nguyệt muốn kiểu dáng quá đặc biệt thì e là không làm kịp.

Diêu Vi Nguyệt nói: "Tôi không có ý tưởng gì đặc biệt cả, chỉ cần có thể khiến người ta thấy sáng sủa, bắt mắt, lại có không khí năm mới là được. Giá cả không thành vấn đề, không cần tiết kiệm nguyên liệu."

Túng Phồn tạm thời vẫn chưa có ý tưởng nào, nhưng cậu cũng không lập tức từ chối, chỉ nói: "Cô Diêu, cô xem như vậy có được không, ba ngày nữa tôi gửi cho cô xem bản phác thảo thiết kế, cô thương lượng với quản lý, nếu thấy được thì đơn hàng này tôi nhận, còn nếu không được thì cô cứ liên lạc với nhà thiết kế khác xem, đừng để lỡ việc của mình."

Diêu Vi Nguyệt nhanh nhẹn đáp: "Được! Lát nữa tôi gửi địa chỉ email của mình sang cho cậu, phác thảo thiết kế xong cậu cứ trực tiếp gửi vào mail đó là được."

"Được, vậy chờ thiết kế xong tôi sẽ liên lạc lại."

Cúp điện thoại xong, Phí Hành Phong cũng đã tới.

Túng Phồn chào dì Chân một tiếng, sau đó liền hớn hở lên lên xe bạn trai nhà mình.

"Thơm quá vậy." Vừa ngồi vào trong xe, Túng Phồn đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.

Phí Hành Phong chỉ về phía ghế sau: "Xế chiều nhận phỏng vấn của tạp chí, nhân viên công vụ có chuẩn bị hoa nên anh bèn mang về."

Trong nhà họ thỉnh thoảng cũng sẽ cắm một bình hoa tươi để trang trí phòng, nhưng phần lớn đều là của dì giúp việc mang tới. Phí Hành Phong nhớ đến lúc ngồi trong nhà kính trồng hoa ở biệt thự nghe Túng Phồn nói trong nhà có cây cảnh, hoa lá bầu không khí cũng tươi mới hơn nên mới nghĩ đến chuyện mang bó hoa này về, chứ không thì hắn đã để lại công ty rồi.

"Tốt quá." Hoa được bó lại rất đẹp, loại hoa phối cùng cũng thích hợp, chỉ có điều có lẽ do chủng loại hữu hạn cho nên không thấy loại hoa nào lạ mắt. Nhìn bó hoa được cắm tỉ mỉ khéo léo, linh cảm trong đầu Túng Phồn đột nhiên lóe lên, chỉ là bây giờ nó chỉ mới là ý tưởng, đợi về nhà còn phải suy nghĩ cẩn thận lại xem có khả thi không đã.

Nghĩ đến việc Diêu Vi Nguyệt nói sẽ tham gia dạ hội cuối năm với mình, Túng Phồn quay qua hỏi xem Phí Hành Phong có nhận được lời mời tham dự hay không, nếu cần, cậu cũng có thể nhanh chóng làm gấp cho Phí Hành Phong một bộ đồ tây. Lễ phục của nam so với của nữ thì kiểu dáng luôn đơn giản hơn nhiều.

"Có nhận được lời mời, nhưng mà anh từ chối rồi." Phí Hành Phong nói, "Đây là giao thừa đầu tiên chúng ta ở với nhau, anh muốn hai đứa mình đón năm mới cùng nhau hơn. Với lại, thời gian này anh đang muốn chọn một kịch bản phim mới, không muốn phân tâm làm việc khác."

Thay vì tham gia một buổi dạ hội tất niên, để làm người hâm mộ vui vẻ, sau đó lại phải chờ đợi lâu thật là lâu thì thà làm cái gì thực tế hơn, chuẩn bị thật kỹ, sau đó sớm ra thông báo nhận công tác mới, lại đưa tin tức về bộ phim sắp tham gia, hắn tin fan của hắn càng thích xem phần sau hơn.

Túng Phồn gật đầu, không vội vàng, như vậy cũng không có gì không tốt cả. Hơn nữa Phí Hành Phong để tâm đến chuyện đón giao thừa lần đầu tiên với mình như vậy, trong lòng Túng Phồn cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.

*

Hôm Tống Hưởng trở về là một ngày thời tiết đẹp hiếm có trong mùa đông. Máy bay của Tống Hưởng gần trưa sẽ hạ cánh, về nhà cũng vừa kịp ăn bữa trưa.

Túng Phồn gọi mấy hộp tôn hùm đất, còn gọi thêm cả mì trộn và thịt xiên nướng nữa, ở căn hộ của mẹ làm tiệc chào đón Tống Hưởng trở về. Dì Chân không tham gia với hai người bọn họ, để cho hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau, buổi tối bà đã chuẩn bị một bàn thức ăn rồi, đợi đến tối rồi nhà họ mới vừa ăn vừa trò chuyện sau.

Nhìn thấy tôm hùm nhỏ mình thương nhớ đã lâu, Tống Hưởng vội vội vàng vàng rửa tay rồi bóc một hộp ra trước, mới ngửi mùi thôi mà đã cảm động muốn khóc luôn.

"Anh Phồn, vậy em ăn luôn nhá!" Tống Hưởng ngồi xuống, đeo bao tay lên sau đó bắt đầu ăn, cũng không thèm giả vờ khách sáo với Túng Phồn.

Túng Phồn cười nói: "Cậu từ từ thôi xem nào, cẩn thận ăn hỏng bụng đấy."

Bình thường đang ăn thanh đạm quen, tự nhiên lại ăn món đầy dầu mỡ lại còn cay xé họng kiểu này rất dễ phải đi gặp anh Tào Tháo.

Tống Hưởng không thèm ngẩng đầu lên, vừa nhai vừa lúng búng nói: "Yên tâm, em tin tưởng vào dạ dày của em!"

Túng Phồn không thèm quản cậu ta nữa, người tham ăn đương nhiên nhìn thấy đồ ngon là không thể kiềm nổi, có bị Tào Tháo rượt cũng không thể ngăn họ ăn. Nhà hàng này là nhà mà bình thường cậu hay gọi đồ, chưa lần nào ăn xong mà bị đau bụng cả, thức ăn chế biến cũng đảm bảo vệ sinh, không cần quá lo lắng.

Túng Phồn ăn mì, bữa chính cậu vẫn thích ăn cái gì chắc bụng trước hơn, tôm hùm đất các kiểu chỉ tính là món vặt sau bữa ăn thôi.

"Công ty cho cậu nghỉ mấy ngày?" Túng Phồn hỏi.

"Em không được nghỉ."

"Vô nhân đạo vậy?" Đây không giống phong cách của Phí Hành Phong.

"Không phải." Tống Hưởng lắc đầu một cái, "Em nghe nói sếp có thể bắt đầu nhận kịch bản rồi nên muốn nhanh nhanh về làm trợ lý cho anh ấy, nhân lúc phim em quay còn chưa phát sóng thì vào đoàn làm phim với sếp."

Cùng Phí Hành Phong tiến vào đoàn phim, xem Phí Hành Phong đóng chính là mơ ước của Tống Hưởng. Cậu ta biết chờ phim mình quay phát sóng, đối với bên ngoài cậu chính là một diễn viên trong công ty, không có khả năng tiếp tục làm công việc trợ lý như trước nữa, cho nên chỉ có thể nhân lúc này tranh thủ cùng Phí Hành Phong vào đoàn, đánh một dấu chấm tròn viên mãn cho đời trợ lý của mình.

"Có cần liều mạng thế không?" Túng Phồn không hiểu tâm tình của Tống Hưởng lắm, dù sao hai người họ công việc khác nhau, mục tiêu đương nhiên cũng không giống nhau.

Tống Hưởng cười nói: "Cùng sếp đi đóng phim có thể học được rất nhiều điều. Giờ tật xấu dễ căng thẳng mất bình tĩnh của em đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần trau dồi thêm kinh nghiệm, học hỏi từ các tiền bối nhiều hơn thôi."

Túng Phồn gật đầu: "Có lòng cầu tiến như vậy là tốt, nhưng mà cậu cũng phải để ý đến sức khỏe của bản thân, nghỉ ngơi mấy ngày thì Hành Phong cũng không chạy mất được, không sao đâu."

Tống Hưởng cảm khái nói: "Tâm trạng em giờ đang phức tạp lắm. Một mặt thì mong bộ phim em đóng phát sóng, như vậy em mới chân chính đúng vào hàng ngũ diễn viên. Mặc khác thì lại muốn nó chậm một chút rồi hãy chiếu, để em có nhiều thời gian theo sếp học hỏi hơn. Với lại sợ là không chờ em chuyển chức, sếp đã tìm trợ lý mới cho mình rồi, nghĩ đến cái này, trong lòng em vẫn thấy có hơi đố kỵ."

Túng Phồn nở nụ cười, Tống Hưởng ít nhiều gì vẫn còn chút tâm tính thiếu niên, nhưng mà cậu ta để ý đến chức vị "Trợ lý của Phí Hành Phong" này như vậy cũng không phải chuyện gì xấu.

"Anh nói nhỡ mà trợ lý mới vũ lực không tốt, không biết đánh nhau, không bảo vệ được cho sếp thì biết làm sao giờ?"

Túng Phồn đưa cho cậu ta một xiên thịt nướng: "Cậu bây giờ đùng có để ý mấy thứ vô dụng này làm gì, Hành Phong chẳng lẽ không thể tự mình đánh à?"

Lúc cậu tới nhà họ Phí, nói chuyện phiếm với dì Mạc thì biết được rất nhiều chuyện khi còn bé của Phí Hành Phong, tỷ dụ như là: Phí Hành phong từ bé đã thích âm nhạc, vẫn theo học nhạc cụ tới tận lúc lớn, mà võ thuật phòng thân cũng không bỏ bê, cho nên cơ bản là không cần lo lắng đến an toàn của hắn.

"Nói thì nói thế, nhưng mà trong lòng em vẫn không yên tâm." Tống Hưởng một bên than thở, một bên thì vẫn nhanh nhẹn bóc sạch hộp tôm hùm đất.

Túng Phồn đúng là không biết nói gì với cậu ta bây giờ mới tốt: "Cậu làm trợ lý cũng chỉ là tạm thời thôi, ý của công ty vẫn là muốn bồi dưỡng cậu thành diễn viên, giờ mà cậu nói mấy lời này với Hành Phong là kiểu gì cũng bị ăn đánh đó."

"Em khổ tâm quá mà." Tống Hưởng than ngắn thở dài, chỉ đành chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình.

Sau khi tan làm, Túng Phồn lái xe về nhà, trêи đường thì nhắn cho Phí Hành Phong một tin, nói mình đang trêи đường về rồi, mà mãi vẫn không thấy Phí Hành Phong nhắn lại. Túng Phồn có hơi khó hiểu, nhưng cậu cũng không gọi điện qua, chỉ nghĩ mấy hôm nay Phí Hành Phong đang phải tăng ca, cậu nấu cái gì nhẹ nhẹ dễ ăn như mì miến thôi, dù sao buổi trưa ăn cũng đủ chất rồi, tối làm món gì thanh đạm chút cũng được.

Mở cửa ra, trong mắt không phải phòng khách rộng rãi như mọi khi mà chính là một cánh cửa được đóng kín khác. Cánh cửa này không giống cái bình thường mà chính là dùng vật liệu đặc thù để làm, giúp ngăn cách tin tức tố phát tán ra bên ngoài.

Trong lòng Túng Phồn đánh "Thịch" một cái, cậu nhanh chóng đóng cửa ngoài, rồi lách vào cửa ngăn, sau đó một lần nữa đóng kín nó.

Trong nhà đều là mùi tuyết, là mùi tin tức tố của Phí Hành Phong, khiến Túng Phồn nhớ đến cảnh tượng hôm hai người cùng nhau đắp người tuyết trong sân, cậu vô cùng yêu thích hương vị này, đồng thời cũng lo lắng cho Phí Hành Phong không thôi.

Đạp rớt giày, Túng Phồn vội vàng đi tìm Phí Hành Phong.

Cậu không tốn công tốn sức gì mấy đã thấy người đang ngồi bệt dưới thảm trải chỗ ghế sofa, đầu cúi thấp, không thèm liếc Túng Phồn lấy một cái.

Túng Phồn không chắc lắm tình huống bây giờ là thế nào, cậu đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Phí Hành Phong, nhẹ giọng hỏi: "Anh sao vậy?"

Phí Hành Phong ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Túng Phồn vài giây, giống như đang cố xác định xem có đúng thật là cậu không, sau đó mới vươn tay ôm chặt cậu vào trong lòng. Túng Phồn bị người này ôm ghì đến độ thở cũng thấy khó, còn đang nghĩ nên gọi cho Phan Huyền một cuộc xem tình huống bây giờ là sao thì trước mắt đã loáng lên một cái, cậu bị Phí Hành Phong đè lên trêи thảm, hô hấp của đối phương phả kên trêи gáy cậu nóng hổi. Chỉ một chốc sau, cảm giác đau đớn đã chiếm hết mọi giác quan của Túng Phồn —— Đệch, Phí Hành Phong cắn cậu!

______________________