Không Thể Ký Hiệu

Chương 99: Ngoại truyện 1

30/04/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Liên quan đến suy đoán hai người họ có thể đã đi lấy đăng ký kết hôn, dân mạng rất nhanh đã bàn tán sôi nổi, nhiệt độ thậm chí còn vượt qua cả phim mới của Phí Hành Phong. Cuối cùng vẫn là Phí Hành Phong cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải rùm beng như vậy, mới để phòng làm việc dùng tiền, kéo hotsearch xuống. Bởi vì thực ra hai người họ vẫn chưa đi lấy đăng ký, chỉ là hắn cầu hôn Túng Phồn mà thôi.

Muốn nói đến chuyện cầu hôn này, thì phải kể đến trước khi làm lễ khởi động máy ba ngày.

Trước đó Túng Phồn có nói chờ hai người họ có thời gian, sẽ tiện đường đi lấy đăng ký. Thành ra lời cầu hôn của hắn có hơi muộn. Nhưng mà Phí Hành Phong cảm thấy chuyện quan trọng như vậy, dầu gì cũng phải đầy đủ lệ bộ mới được, muộn cũng không sao, quan trọng là có.

Hắn cũng biết, Túng Phồn không phải người đặc biệt yêu thích mấy cái nghi lễ phô trương, cho nên Phí Hành Phong cầu hôn cũng vô cùng đơn giản.

Hắn mang theo nhẫn đã đặt riêng về nhà, mua hoa tươi cắm vào các lọ trong nhà, sau đó xuống bếp làm một bữa tói thính soạn, thay một bộ âu phục Túng Phồn mới tranh thủ làm xong cho mình, còn đặc biệt xịt một ít nước hoa.

Lúc Túng Phồn về đến nhà, thấy Phí Hành Phong ăn mặc trang trọng như vậy, bèn cười hỏi: "Làm sao thế này? Có chuyện trọng đại gì à?"

Phí Hành Phong cũng không vờ vịt kiếm cớ này kia, hắn biết Túng Phồn thích thẳng thắn trực tiếp, cho nên lập tức kéo tay cậu, quỳ một chân xuống, nói: "Cầu hôn."

Túng Phồn bật cười thành tiếng, cậu chưa từng nghĩ Phí Hành Phong sẽ cầu hôn, hơn nữa trong suy nghĩ của Túng Phồn, cả hai người họ đều là nam giới, không cần bày vẽ mấy chuyện lãng mạn nhỏ như này.Hơn nữa, cậu đã nói sẽ cùng Phí Hành Phong đi lấy chứng nhận, thành ra có cầu hôn hay không thì cũng không quan trọng lắm.

Nhưng mà, nếu Phí Hành Phong đã cất công chuẩn bị, vậy cậu cũng sẽ phối hợp với đối phương một chút, làm một cái bạn trai thấu hiểu lòng người.

Túng Phồn mỉm cười, nhìn Phí Hành Phong, chờ đối phương nói tiếp.

Phí hành Phong hôn lên mu bàn tay Túng Phồn, lấy nhẫn mình đã chuẩn bị lỹ từ trước ra, nói: "Anh hi vọng chúng ta co thể bình an, cùng nhau sống đến bạc đầu, cho dù có tranh cãi, hai ta vẫn sẽ không rời xa, cả đời này anh nguyện chung thủy chỉ có mình em. Vậy nên, chúng ta kết hôn đi?"

"Được." Túng Phồn không chút do dự nhận lời, "Tuy là em không có chuẩn bị gì, nhưng trái tim em đã sẵn sàng rồi, cũng nguyện ý hứa hẹn với anh Phí Hành Phong, sẽ cùng anh ấy hạnh phúc trải qua một đời. Cho nên, anh Phí, anh nhớ phải chịu trách nhiệm với em đấy."

"Được." Phí Hành Phong đáp, sau đó đeo nhẫn lên cho Túng Phồn trước.

Túng Phồn kéo Phí Hành Phong đứng dậy, cũng đeo cho đối phương chiếc nhẫn còn lại, còn chủ động hôn Phí Hành Phong một cái, tựa như vừa nãy người cầu hôn thành công không phải người này mà chính là cậu.

Phí Hành Phong khẽ cười, ôm lấy cậu nói: "Trong chiếc nhẫn này có lưu trữ AND cùng tin tức tố của hai người chúng ta, mà đôi duy nhất trêи thế giới. Trong nhân còn có chip định vị, nếu có lỡ làm rơi mất thì cũng có thể nhờ GPS tìm lại."

"Lợi hại vậy luôn?" Cái này ngược lại đúng là thực sự đặc biệt, rất nhiều đôi yêu nhau vì bất cẩn làm mất nhẫn mà cảm thấy âu sầu, giờ có chip định vị, ít nhất cũng còn hi vọng có thể tìm lại được, càng khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn.

"Đây là sản phẩm mới ra mắt của một thương hiệu trang sức chị anh đầu tư, thương hiệu này có kỹ thuật riêng để có thể lưu trữ AND và Tin tức tố vào trong đá quý. Còn hệ thống định vị này là bọn họ mới nghiên cứu ra, hơn nữa chip định vị được gắn cả trêи nhẫn và trêи đá. Cho nên dù có người tháo viên đá ra đem đi nơi khác thì vẫn có thể thông qua định vị tìm được cả hai."

"Chị gái thực sự rất có mắt đầu tư." Nhẫn như vậy ai là không thích chứ? Dù sao, không cần biết là đắt hay rẻ, đây đối với tình cảm của hai người đều có ý nghĩa kỷ niệm. Coi như chỉ mua về cho bản thân làm trang sức thì cũng không ai muốn làm mất cả, có thể tìm về bao giờ cũng tốt hơn.

"Trêи phương diện kinh doanh đầu tư, anh không thể sánh với chị ấy được." Phí Hành Phong cười khẽ, " Nhưng mà trong chuyện chọn người, thì anh giỏi hơn chị ấy cả trăm lần." Dù gì chăng nữa hắn cũng đã thoát phận FA rồi, còn tìm được người tốt như Túng Phồn, chỉ còn thiếu mỗi một tờ giấy chứng nhận nữa thôi, mà chị hắn đến người thích còn chưa có kia kìa.

Túng Phồn cũng cười theo, lời khen này, cậu nhận.

Hai người thắp nến lên, cùng nhau ăn bữa tối, muộn một chút lại cùng nhau tắm rửa, chìm vào buổi tối đầy ý nghĩa kỷ niệm này.

*

Show thời trang của Geoff kết thúc, sản phẩm liên doanh cùng Túng Phồn vừa mở bán online tức thì thành hottrend, hơn nữa hai người họ lại cùng mặc nó trong buổi lễ khởi động máy, cho nên số lượng sản phẩm nhận order trước lập tức bán hết veo.

Ngài Geoff cũng không định sản xuất thêm nữa, dù sao chờ cửa hàng khai trương, cũng có thể bán thêm một đợt nữa. Chờ số lượng sản phẩm lần này bán hết, sang năng có thể làm tái bản để kỷ niệm, như vậy vừa giữa được giá trị sản phẩm, vừa giữa vững quy cách tiêu chuẩn của thương hiệu. Mặt khác, doanh số bán hàng tốt như vậy, cũng mở rộng thị trường kinh doanh cho Túng Phồn, quả thực là một mũi tên trúng mấy con chim.

Đúng như Geoff đã dự doán, sau khi toàn bộ hàng bán online và offline soldout, lời mới hợp tác gửi đến Túng Phồn cũng nhiều như tuyết mùa đông vậy, tiếng tăm của Đường Á, Tống Hưởng và Rose Color đều theo đó mà tăng vọt. Nhãn hiệu Star & Maple cũng được nhiều người biết đến hơn, từ lễ phục thảm đỏ đến trang phục hàng hiệu dùng hàng này, cái gì cũng có, hơn nữa quy cách lại cao, có thể để giới trẻ mới đi làm lấy làm nhãn hiệu tiêu chuẩn, cũng là hàng hiệu giá cả bình dân mà những người làm công ăn lương có mức thu nhập trung bình có thể sử dụng.

Đơn hàng của Túng Phồn đã kín đến tận sang năm, chỉ chừa lại một ít thời gian để làm quần áo cho Phí Hành Phong, cái này là nhất định phải chừa ra. Nếu có người khác muốn chen ngang thì cũng chỉ có thể chen vào thời gian dành cho Phí Hành Phong thôi.

Đối với khối lượng công việc sắp xếp đến kín lịch này của mình, Túng Phồn cảm thấy vô cùng vui vẻ, cậu không sợ bận, chỉ sợ rảnh rỗi quá mà thôi. Sau khi tự mình ra làm riêng, việc có đơn hàng hay không đã trở nên vô cùng quan trọng, có đơn hàng, phòng làm việc có thể tiếp tục hoạt động, không có, vậy thì toàn bộ nhân viên đều phải phơi lưới hết.

Dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó, nếu cuối tuần Phí Hành Phong có cảnh quay, Túng Phồn sẽ sang bên đoàn phim ở hai ngày. Bởi vì còn phải đi đi lại lại nhiều, nên Túng Phồn trực tiếp để một cái laptop cùng bàn vẽ trong phòng Phí Hành Phong luôn, lúc người này bận quay phim, cậu sẽ ngồi trong phòng vẽ một chốc, chờ người này về, hai người sẽ sắp xếp làm những chuyện khác.

Đãi ngộ của đoàn phim dành cho Phí Hành Phong không tệ chút nào, một phòng giường đôi lớn, Túng Phồn qua ở cùng cũng thuận tiện.

Nhưng mà không phải lần nào Túng Phồn cũng ngoan ngoãn ở trong phòng vừa làm việc vừa chờ Phí Hành Phong, bởi vì trong đoàn phim còn có Tống Hưởng và Diêu Vi Nguyệt nữa.

Diêu Vi Nguyệt thì còn nói được, hai người tuy đều là omega nhưng nam nữ vẫn có khác biệt, không đến nỗi cả ngày đều dính lấy nhau, nhiều lắm cũng chỉ cùng nhàu đi ăn một một bữa, hoặc là Diêu Vi Nguyệt mua được đồ ngọt ngon miệng, mời Túng Phồn qua phòng cô cùng uống trà chiều thôi.

Nhưng mà Tống Hưởng thì không giống như thế, cậu ta với Túng Phồn đã quá quen thân, đến độ chả thèm để ý gì, bản thân Tống Hưởng lại là beta, đối với Phí Hành Phong mà nói thì không tồn tại bất cứ khả năng uy hϊế͙p͙ nào, cho nên Túng Phồn chạy đi tìm cậu ta ăn cơm, uống trà sữa, chơi game các kiểu, hắn cũng không tìm ra lý do nào để Túng Phồn đừng đi được cả, trái lại còn phải thêm tiền quà vặt cho cậu, để cậu mua đồ ăn.

Ví dụ như hôm nay, Tống Hưởng cả ngày đều không có cảnh quay, Túng Phồn bèn gọi luôn Đường Á tới, thêm người đại diện của Tóng Hưởng nữa, bốn người bốn chân, quây vào làm một bàn mạt chược, lại còn chơi ăn tiền. Động đến chơi ăn tiền, bốn người so với ai cũng keo kiệt hơn, nhưng họ lại thích thế, nói chơi vậy mới vui, thế là một ván 50 xu, chơi còn kẹt xỉ hơn cả mấy bà mấy thím trong khu tập thể cũ. Bốn người thu nhập một năm không tính thấp, chơi một ván có chừng đấy, nói ra ngoài cũng thấy ngượng mồm.

Nhưng Túng Phồn lại thấy rất kiêu ngạo, lúc chạng vạng, còn cầm mười tệ mình thắng được đi siêu thị gần đấy mua hai que kem mang về phòng.

"Tèn ten! Chiến lợi phẩm hôm nay!" Túng Phồn vung vẩy hai que kem trước mặt Phí Hành Phong, nhường cho hắn chọn trước.

Phí Hành Phong cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không ăn loại kem que bình thường như vậy, nhưng hắn không đành lòng đả kϊƈɦ Túng Phồn, cười cười cầm lấy que vị vani, để que hương dâu lại cho cậu, nói: "Cho vào tủ lạnh trước đi đã, sắp ăn tối rồi."

"Được." Túng Phồn hớn hở nhét hai que kem vào trong tủ lạnh, sau đó bắt đầu nói liên miên là hôm nay số mình may như thế nào.

Phí Hành Phong chợt cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ của người lớn khi phải nghĩ ra lời khen ngợi mấy bạn nhỏ học mẫu giáo, có nhiều lúc bạn nhỏ cảm thấy mình tài giỏi không chịu được, mà nghe vào tai người lớn, thực lòng chỉ muốn nói một câu "Có vậy thôi hả" nhưng vẫn phải ra vẻ vô cùng kinh ngạc, tha thiết chân thành nới với bạn nhỏ "Bé giỏi quá".

Được rồi, hắn vẫn nên rèn luyện thêm khả năng diễn xuất, chờ lúc đến tuổi làm ba, hắn cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm rồi.

Với lại, dù sao Túng Phồn cũng là bạn trai hắn, cũng cần được cưng chiều, hắn lúc nào cũng dành cho cậu 100% sự cổ vũ!