Âu Cung Ngụy đi nhanh về phía cô, đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, bàn tay anh bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô.
" Mạn Yên".
" anh thực sự là chồng của tôi sao?". Cố Mạn Yên mở to mắt nhìn anh, lúc nãy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi này của cô.
" anh thực sự là chồng của em, em là người anh yêu nhất trên đời, biết không". Âu Cung Ngụy nghiêm túc nhìn cô, sợ cô sẽ không tin những gì mình nói.
" chồng, chồng, chồng thực đẹp trai nha". Cố Mạn Yên đưa tay ôm lấy cổ anh, có chồng đẹp trai như vậy, cô thực rất thích.
" cẩn thận, em vừa phẫu thuật". Âu Cung Ngụy đưa tay đỡ lấy cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
" chồng, khi nào chúng ta về nhà". mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi, khiến cô rất khó chịu.
" thêm vài ngày nữa, chúng ta mới về nhà được, ngoan, anh ở lại với em".
" được". Cố Mạn Yên vui vẻ gật đầu, cô thực sự rất thích anh.
Cố Mạn Yên bây giờ như một trang giấy trắng, không nhiễm chút bụi trần, nhìn thấy anh liền cảm giác rất thân thuộc, anh lại nói là chồng cô, nên cô lại thích anh, dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, người cô thích, cô yêu cũng chỉ có anh, cô chính là định sẵn mãi mãi là của anh.
Âu Cung Ngụy tuy không muốn nhưng cũng gọi điện báo cho hai người kia, Tần Tuyết Phi vừa hay tin liền kéo theo Cao Chí Mình đến thăm cô.
Tần Tuyết Phi vừa nhìn thấy cô liền chạy nhanh đến muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị Âu Cung Ngụy ngăn lại, anh sợ cô sẽ bị cô ấy làm đau.
" Âu tổng, anh không thể để tôi ôm cô ấy 1 cái sao?". Tần Tuyết Phi tuy tức giận nhưng cũng không dám lớn tiếng với anh.
" cô sẽ làm cô ấy bị thương". anh cũng không nhìn đến người đang cố gắng kiềm chế kia, anh mắt luôn đặt trên người cô.
" chồng, hai người họ là ai vậy". cô đưa mắt quan sát hai người trước mặt, tuy xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc.
" người lạ". Âu Cung Ngụy mặt không cảm xúc trả lời cô, khiến Tần Tuyết Phi thực sự không thể kiềm chế được nữa, tức giận la lên.
" Âu Cung Ngụy, tôi nhịn anh đủ rồi đó".
" vậy cô có thể ra ngoài".
" anh anh...". Tần Tuyết Phi tức giận đến không thể nói, chỉ có thể đưa tay chỉ về phía anh.
Cao Chí Minh nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.
" tôi và cô ấy là bạn em, cô ấy là Tần Tuyết Phi, bạn thân từ nhỏ của em, còn tôi là Cao Chí Minh". nếu cô đã quên hết mọi chuyện trước kia, như vậy hắn sẽ cảm thấy vơi đi được chút gì đó tội lỗi với cô.
" chồng, có thật không". anh là chồng cô, nên cô rất tin tưởng anh.
Âu Cung Ngụy nhìn cô gật đầu, tiện tay vuốt những sợi tóc trước mặt của ra sau, khóe môi kéo lên thêm một đường cong.
" Mạn Yên, mình lo cho cậu chết đi được". Tần Tuyết Phi nhích lại gần cô, đưa tay nắm lấy bàn tay cô.
" mình không sao nữa, mình bây giờ rất khỏe, Tuyết Phi, sau khi xuất viện, cậu dẫn mình đi chơi có được không".
" anh có thể dẫn em đi". Âu Cung Ngụy nghe cô nói như vậy, liền nhanh chóng trả lời.
" nhưng em muốn đi với Tuyết Phi". cô đưa mắt nhìn anh, thấy anh có chút không vui liền vòng tay ôm lấy anh.
" chồng còn phải kiếm tiền nuôi em mà". nếu cô cứ bám lấy anh,anh làm sao kiếm tiền nuôi cô đây.
" Mạn Yên, chồng cậu cũng cần kiếm tiền sao". Tần Tuyết Phi đưa mắt đầy ý cười nhìn cô, cô bị mất trí nhớ nên bị ngốc rồi.
"Tại sao lại không cần kiếm tiền, như vậy làm sao nuôi mình, cậu bị ngốc sao".
" Mạn Yên, chồng em có thể nuôi em, nếu em muốn đi chơi với cô ấy cũng được, nhưng phải nghe lời anh".
" Được nha".
" Đến giờ nghỉ ngơi rồi, hai người có thể về". Anh thẳng thắn đuổi khách.
" Vậy Mạn Yên, bọn mình về trước". Tần Tuyết Phi đưa mắt nuối tiếc nhìn cô, cô ấy thực sự không muốn về.