" Mạn yên, Mạn Yên, bác sĩ, bác sĩ". Cố Mạn Yên sức khỏe không tốt cộng thêm việc mang thai nên không thể cầm cự được liền ngã xuống cũng may Tần Tuyết Phi đỡ được cô. sau khi bác sĩ kiểm tra cho cô xong liền quay sang Tần Tuyết Phi còn có Cao Chí Minh căn dặn. " sức khỏe cô Cố không được tốt, mọi người cần chú ý hơn, tránh ảnh hưởng đến thai nhi". " vâng, chúng tôi sẽ chú ý". bác sĩ vừa khuất sau cánh cửa liền có người khác bước vào. " vừa rồi nói thai nhi là thế nào, cô ấy có thai". Tần Lưu. " ở đây cũng chỉ có tôi và cậu ấy là phụ nữ, không phải cậu ấy, chẳng lẽ tôi". trong lúc này Tần Tuyết Phi đáng lẽ ra không nên có thái độ như thế, nhưng cô vẫn không kiềm được thái độ chán ghét đối với Tần Lưu, nếu hắn không có thái độ chán ghét Cố Mạn Yên khi ở bên Âu Cung Ngụy, cô đã không dùng thái độ này để đáp trả hắn. "Cung Ngụy đã biết chưa". " nếu anh ta biết, sẽ để yên cho cậu ấy sao". Cao Chí Minh thấy cô càng lúc càng không khách khí, liền lên tiếng ý muốn căn ngăn. " nếu cậu đến đây thăm cô ấy, bây giờ cô ấy đã không sao, cậu có thể trở về chăm sóc anh ta được rồi". ý là muốn ngăn cản, nhưng ý câu nói vẫn là muốn đuổi hắn đi, thái độ càng rõ ràng hơn câu nói của Tần Tuyết Phi. " Ngụy, Cung Ngụy, đừng đừng mà, á". Trần Lưu chuẩn bị rời đi liền bị tiếng nói của cô làm đứng lại. " Mạn Yên Mạn Yên, cậu tỉnh rồi, cậu thấy trong người thế nào, có chỗ nào không thoải mái không" " Cung Ngụy, Cung Ngụy anh ấy anh ấy đâu rồi, tôi muốn gặp anh ấy". mặc kệ sự lo lắng của hai người bọn họ, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ nhớ đến anh. " cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ đang trong phòng chăm sóc đặc biệt". nhìn thấy cô đau khổ vì anh như vậy, thật khiến Trần Lưu đau lòng, cuối cùng hắn đúng hay sai khi cố gắng chia rẽ hai người họ đây. " tôi muốn đến nhìn anh ấy một chút, chỉ một chút thôi, xin anh đó, làm ơn cho tôi đến nhìn anh ấy có được không". cô nhìn hắn van xin, cô biết hắn nhất định sẽ không đồng ý, nhưng hắn lại đồng ý, khiến cô thực sự bất ngờ. " được, nhưng cô không được kích động, kẻo ảnh hưởng đến đứa bé". " được, tôi hứa với anh, sau này tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mắt anh ấy nữa". có lẽ vì quá lo lắng cho anh, nên cô không hề phát hiện có gì không đúng trong câu nói của Trần Lưu. Cố Mạn Yên được sự giúp đỡ của Tần Tuyết Phi, Cao Chí Minh nên mới có thể đứng vững khi nhìn thấy anh, cơ thể anh bây giờ đều băng bó khắp người, chỉ còn mỗi khuôn mặt là không đụng đến, nhưng trên mặt anh vẫn có vết thương do va chạm để lại, bao nhiêu vết thương trên người anh, tất cả đều giống như có bao nhiêu con dao đâm vào người cô, cực kì đau đớn.