" Tiểu Phi, em đừng có hùa theo con bé chọc Từ Uy". Cao Chí Minh trên người mặc tạp dề, trên còn cầm thêm cái sạn để nấu ăn đi ra theo sau Tần Tuyết Phi. " dì Tuyết Phi cũng đâu có nói sai" Tiểu Mạch le lưỡi nhìn Từ Uy, chạy lại bên cạnh Tần Tuyết Phi, bởi trong nhà này, Tần Tuyết Phi là bên vực cô bé nhất. " Tuyết Phi cậu đừng có chiều hư nó". " Tiểu Mạch rất ngoan". nói xong còn đưa ngón tay cái ra hiệu số một với con bé. Cố Mạn Yên chỉ biết nhìn hai người họ lắc đầu. từ ngày rời đi đến nay cũng đã 5 năm, các người bọn họ cứ sống như vậy, cô cùng con cô sống với nhau rất tốt, con gái cô cũng chưa từng khiến cô phải đau lòng. cô cũng không biết bây giờ anh sống như thế nào, có lẽ anh bây giờ đang rất hạnh phúc bên vợ con của mình, tuy đã 5 năm trôi qua, nhưng khi nghĩ đến vấn đề này, cô đều cảm thấy đau lòng. ~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~ " cậu vẫn định sống như vậy cả đời sao, đã 5 năm rồi, cô ấy bây giờ không chừng cũng đã có gia đình mới, cậu cố chấp như vậy thì được gì chứ". Trần Lưu đau đầu nhìn anh, từ sau khi gặp cô ở bệnh viện từ đó bọn họ đã không gặp được cô nữa, một chút tung tích cũng không có, cô thật sự vì giữ lời hứa mà chấp nhận đau khổ rời đi như vậy sao. " tôi bây giờ không phải sống rất tốt sao". Âu Cung Ngụy đưa mắt nhìn hắn, tuy là nói rất tốt, nhưng làm bạn với anh khi về đêm lại chính là những ly rượu cay nồng. Trần Lưu nhìn anh muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng được, đang không biết nên thế nào liền bị tiếng nói của anh làm bản thân không thể giấu được nữa. " cậu có gì giấu tôi, bây giờ muốn khai thật sao". Âu Cung Ngụy nửa đùa nửa thật nói. " thật ra chuyện này liên quan đến cậu còn có, còn có Y Bối". Trần Lưu khó khăn nói, cậu đã định sau khi tìm gặp cô rồi sẽ nói mọi chuyện cho anh biết, nhưng lại không thể tìm gặp cô. " tại sao còn có cô ấy". nghe đến tên cô, tim Âu Cung Ngụy không tự chủ nhói lên một cái, lồng ngực căng ra. " thực ra Y Bối đã có con với cậu". " tại sao bây giờ cậu mới nói". Âu Cung Ngụy nghe dứt câu nói của hắn, gân xanh trên trán đã nổi đầy, tức giận đập bàn lớn tiếng nói, cô có con với anh, tại sao anh lại không biết, cô như vậy mang con anh trốn đi, tự chịu khổ một mình, cô tại sao cứ khiến anh đau lòng nhiều như vậy chứ. " lúc cậu bị tai nạn tôi cũng mới biết cô ấy có thai, nhưng lại không ngờ cô ấy đợi đến khi thấy cậu đã hồi phục liền rời đi, cũng không nói với ai cả, thấy cậu khổ sở như vậy, cũng không nhắc đến cô ấy nên tôi mới âm thầm tìm cô ấy, đợi khi tìm được rồi mới nói với cậu". những gì hắn nói là thật, từ lúc anh tỉnh dậy đã không nghe anh nhắc đến cô, sau đó không lâu hắn cũng rời đi công tác mấy năm, vừa mới trở về, nghe những người xung quanh anh kể lại, những năm qua anh thực sự không ổn chút nào.