Không Trang B

Chương 39

Phàn Thanh rất muốn nghe giọng nói của Trần Tuân, hắn chạm vào hầu kết của cậu, hỏi một cách ngớ ngẩn: “Em vẫn không thể nói chuyện sao? Em có thể kêu tên của anh không? Chỉ một lần thôi.”

Sắc mặt Trần Tuân có chút không thích hợp, cậu lắc đầu, sau đó có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua Phàn Thanh.

Mặc dù cả thể xác và tinh thần của Phàn Thanh đều đang rất hưng phấn, nhưng lý trí vẫn còn. Phàn Thanh cảm thấy có gì đó bất thường. Nếu cổ họng bị đau, sẽ không đến mức không nói được hai chữ.

Hắn do dự chạm vào hầu kết của Trần Tuân một lần nữa: “Mở miệng ra để anh xem.”

Trần Tuân suy nghĩ một lúc rồi mở miệng. Phàn Thanh lấy điện thoại qua, bật đèn flash và nhìn vào trong. Thấy cổ họng của Trần Tuân không có dấu hiệu sưng đỏ, Phàn Thanh càng thêm kỳ quái.

Lúc này, Trần Tuân bỗng vươn tay ôm lấy hắn, chủ động di chuyển.

Phàn Thanh lập tức nhận ra lần chủ động này không giống như lần trước, Trần Tuân muốn dời đi lực chú ý của hắn.

Cơ thể Phàn Thanh bỗng lạnh xuống.

“Trần Tuân.” Phàn Thanh nắm lấy vai Trần Tuân, “Em nói thật cho anh biết, tại sao em không thể nói chuyện?”

Ánh mắt của Trần Tuân rõ ràng đang hoảng loạn, trái tim của Phàn Thanh càng ngày càng chùn xuống. Nhanh như chớp, Phàn Thanh bỗng nhớ tới cụm từ Trần Mặc đã nhắc tới lúc trước, cái gì mà thất ngữ.

“Em nằm xuống trước đã.” Phàn Thanh không chút nào do dự. Tuy rằng tình trạng hiện tại có hơi khó xử, nhưng Phàn Thanh vẫn nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể của Trần Tuân, hắn cầm lấy điện thoại, tìm kiếm hai chữ “thất ngữ” và sau đó liền nhìn thấy cụm từ Trần Mặc đã nói trong mục tìm kiếm có liên quan.

Rối loạn tâm thần thất ngữ.

Trần Tuân ngồi ở trên giường, nhìn lông mày của Phàn Thanh càng nhăn càng chặt, khuôn mặt của hắn dường như đã đóng băng.

Cậu vươn tay chạm vào vai Phàn Thanh, Phàn Thanh quay đầu lại, đôi mắt anh từ từ đỏ hoe.

“Tại sao em không nói với anh?”

Trần Tuân nói không ra lời, cậu không thể nói.

“Có phải vì anh không? Vì anh làm cho em đau lòng?”

Trần Tuân lắc đầu. Thực ra, cho tới bây giờ, cậu vẫn cảm thấy mình mắc phải một căn bệnh rất buồn cười. Có ai bị kích thích liền không thế nói chuyện chứ. Tư duy của cậu rất rõ ràng, nhưng lại không thể tổ chức được ngôn ngữ của mình.

Phàn Thanh nhìn Trần Tuân thật lâu, cuối cùng tựa như đã sụp đổ.

“Xin lỗi.” Hắn không ngừng xin lỗi, “Xin lỗi.”

Phàn Thanh lúc này mới hiểu rằng cho dù đó chỉ là một sự hiểu lầm, cho dù không ai muốn xảy ra, nhưng nếu tổn thương đã xảy ra, nó đã không thể nào nghịch chuyển.

Phàn Thanh vươn tay về phía Trần Tuân, rồi rút lại, giống như đang cảm thấy mình không xứng đáng chạm vào cậu.

Lúc này, Trần Tuân liền trở nên gấp gáp. Rõ ràng hai người vẫn đang ổn. Rõ ràng chúng ta đang sảng khoái cùng nhau. Tại sao đột nhiên lại như vậy chứ!?

Cậu vội vàng lấy điện thoại gõ gõ mấy chữ rồi đưa cho Phàn Thanh: ‘Đây không phải lỗi của anh, em không có vấn đề gì, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi mà. Có lẽ đây là một bệnh về tâm lý. Hiện tại em rất vui vẻ. Khi em có tâm trạng tốt, em có thể nói chuyện.’

Sự thuyết phục này dường như đã phát huy một chút tác dụng, Phàn Thanh không lùi bước nữa mà tiến lại gần ôm lấy Trần Tuân.

“Anh phải làm cái gì bây giờ?!” Phàn Thanh lần đầu tiên mê mang như vậy, “Phải làm thế nào mới có thể khiến em khỏe lại đây.”

Trần Tuân không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết ôm lại Phàn Thanh và xoa nhẹ vào lưng hắn.

“Phải rồi.” Phàn Thanh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, “Máy thu phát của Kha Tuyền!”

Trần Tuân cả kinh, cũng phản ứng lại. Đây là một giải pháp. Cho dù đó là để giải quyết vấn đề giao tiếp tạm thời hay là hồi phục, nó chắc chắn sẽ giúp ích.

Vì vậy, vào sáng sớm, Kha Tuyền đã bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại từ ông chủ đã nhiều ngày bỏ bê công việc của mình. Không chỉ vậy, ông chủ còn yêu cầu cô cho mượn “thiết bị mạng sống” của mình.

F*!

Nhưng sau khi nghe Phàn Thanh mượn máy thu phát cho Trần Tuân, người vì thất tình liền dẫn đến mất luôn cả giọng nói, Kha Tuyền bỗng nhớ đến cậu Beta thần kinh thông, không may mắn kia, vẫn là đồng ý, lái xe đem máy thu phát đến khách sạn.

“Đeo dụng cụ giám sát này trong nửa giờ để ghi và ràng buộc sóng não, sau đó tải xuống ứng dụng này và cậu có thể sử dụng nó sau khi ràng buộc.” Kha Tuyền tay cầm tay giải thích với hai người.

“Cảm ơn.” Phàn Thanh nói, rồi cầm lấy dụng cụ giám sát và cẩn thận đặt nó lên đầu Trần Tuân.

Kha Tuyền ngáp một cái: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. À đúng rồi, máy thu phát sẽ ghi lại số liệu. Tôi đã mã hóa số liệu của mình. Các anh dùng xong nhớ xóa số liệu của mình rồi trả lại cho tôi. Đừng lưu trữ bất cứ thứ gì tôi không thể nghe.”

Phàn Thanh quay lại nhìn cô: “Yên tâm.”

Kha Tuyền liếc một cái xem thường: “Tôi cũng không muốn nghe đâu. Nghe Yến Ninh nhà tôi mắng còn thoải mái hơn nghe hai ngươi lải nha lải nhải.” Nói xong liền xoay người rời đi. Trần Tuân chỉ có thể cảm kích vẫy vẫy tay với bóng lưng của cô.

Nửa giờ sau, sau khi kết thúc sự ràng buộc, cả hai đều rất khẩn trương. Trần Tuân tập trung sự chú ý của mình, cố gắng truyền đạt cho máy thu phát những gì cậu muốn nói, nhưng thử nhiều lần vẫn chưa thành công.

Cậu có chút chán nản.

Phàn Thanh sờ sờ mặt cậu: “Nắp chai nhỏ, nhìn anh này.”

Trần Tuân ngẩng đầu lên.

“Em biết không?” Phàn Thanh chậm rãi nói, “Anh yêu em.”

Trần Tuân nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu.

Phàn Thanh lại lắc đầu: “Không đúng, lúc này, em phải nói, em cũng yêu anh.”

Trần Tuân theo bản năng muốn mở miệng lần nữa. Nhưng chợt nhận ra điều gì, cậu liếc nhìn điện thoại, rồi cau mày, như thể cả gương mặt đều đang dùng sức.

Phàn Thanh ngẩn người. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng biểu tình của Trần Tuân bây giờ hệt như bị táo bón.

Đột nhiên, một âm thanh giống như giọng nói gốc của Trần Tuân phát ra từ điện thoại.

“Em cũng……”

Phàn Thanh kinh hỉ mà nhìn cậu, Trần Tuân cảm thấy được cổ vũ, càng thêm ra sức.

“Em cũng…… Cũng yêu anh.”

Phàn Thanh ôm mặt Trần Tuân, hôn mãnh liệt.

Trái tim của Trần Tuân cuối cùng cũng an tâm hơn một chút.

Giọng nói của cậu phát ra từ điện thoại:

“Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi.”

Sau đó, Trần Tuân gọi về nhà giải thích chuyện cả đêm không về của mình. Tuy rằng vẫn bị mắng, nhưng cả nhà sau khi nghe thấy giọng nói của Trần Tuân qua máy thu phát đều rất vui mừng.

Trần Tuân nói chuyện điện thoại xong, nhìn về phía Phàn Thanh.

Phàn Thanh không để ý Trần Tuân đang làm gì bên này. Hắn vẫn tiếp tục lướt di động. Trần Tuân thò lại gần và hỏi hắn đang xem gì, liền thấy trên màn hình là các loại quảng cáo bất động sản.

“Buổi chiều chúng ta đi xem hai căn hộ đi.” Phàn Thanh giống như tùy ý nhắc tới, “Anh sẽ chăm sóc em.” Phàn Thanh không ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuân, nhưng Trần Tuân phát hiện ngón tay đang lướt trên màn hình của hắn đã dừng lại, thậm chí còn có chút khẽ run.

“Được a.” Âm thanh điện tử có vẻ vui sướng.

Phàn Thanh quay đầu lại, nhìn Trần Tuân một cách cẩn thận: “Em đồng ý?”

“Em tìm không thấy lý do cự tuyệt, chúng ta không phải đã hòa giải rồi sao?”

“Nhưng mà, người bình thường khi trở lại nơi họ đã bị thương tổn, đều sẽ lưu lại đường lui.”

“Có một câu nói như thế này, ‘cho dù ngã ở bất cứ đâu, tôi sẽ tự đứng lên từ chính nơi tôi vấp ngã,’ em cũng vậy. Hơn nữa em muốn sống cùng anh, rất rất muốn.”

Phàn Thanh không nói gì, ánh mắt nhìn Trần Tuân chớp động, phảng phất như những ngôi sao mọc lên vào ban ngày, hắn nắm cằm Trần Tuân, ôn nhu hôn nhẹ lên môi cậu.

“Đúng rồi,” Trần Tuân liếm liếm môi, “Căn hộ kia thì sao?”

Phàn Thanh dừng một chút: “Trước đó anh đã phân phó sang tên nhà cho Nhạc Tiểu Hành, nhưng mà hiện tại không cần nữa, đã giao cho người môi giới bán.”

“Chậc chậc chậc,” Trần Tuân vuốt đầu Phàn Thanh, “A Thanh tội nghiệp, theo những gì anh nói với em, thiếu chút nữa là anh bị người khác cưỡng gian rồi, vậy mà còn phải cho không tiền cho người ta a.”

Phàn Thanh lắc lắc đầu, trừng mắt lườm Trần Tuân, tiếp tục xem quảng cáo, thuận miệng nhắc tới: “Em và con vẹt nhà anh chắc cùng một mạch não, đừng dùng cái loại từ cưỡng gian này trên người anh.”

“Nha, Alpha không thể bị cưỡng gian, anh đây là phân biệt giới tính, anh hiểu không? Anh phải nhìn thẳng vào việc chính mình đã bị xâm hại. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, con vẹt nhà anh còn giỏi hơn một người mù luật như anh đó.”

“Câm miệng.”

Trần Tuân ngoan ngoãn kéo khóa kéo miệng lại, nhưng điện thoại vẫn truyền ra thanh âm: “Em câm miệng nè, câm miệng nè, anh nhìn xem em hảo hảo câm miệng nè.”

Phàn Thanh mỉm cười bất lực.

Trần Tuân ghé vào bên cạnh Phàn Thanh nhìn quảng cáo một lúc, bỗng nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, vậy rốt cuộc cả hai người có phát sinh quan hệ không? Anh không thể nghe con vẹt của anh nói cưỡng gian chưa thành liền tin tưởng là cưỡng gian chưa thành được. Nếu anh thật sự bị cưỡng gian nhưng không đánh dấu thì làm sao bây giờ?”

Trần Tuân càng nghĩ càng sốt ruột, vỗ đầu một cái: “Em bị thiểu năng trí tuệ sao? Anh dùng lời một con vẹt làm chứng em liền tin!”

Phàn Thanh kéo tay Trần Tuân xuống, nắm lấy cổ tay cậu nói: “Chuyện này, anh đã làm bảo em trai của em làm thí nghiệm, cậu ấy sẽ chứng minh sự trong sạch của anh.”

***

Cùng lúc đó, Doãn Thừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đối mặt với anh ta là một bộ xương nghiêng đầu như thể đang nở một nụ cười nhạo báng.

Doãn Thừa sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức bật dậy. Chiếc giường dây ọp ẹp bên dưới anh ta dường như sắp sụp đổ. Doãn Thừa nhìn xung quanh trong nỗi kinh hoàng, phát hiện ra đây là một phòng thí nghiệm, mà bộ xương bên cạnh giường chỉ là một mô hình.

Doãn Thừa nhớ tới trước khi mình hôn mê, Trần Mặc đã mời anh ta ra ngoài uống cà phê. Doãn Thừa nghĩ rằng tiến sĩ y học mặc đồng phục trắng này cuối cùng cũng thông suốt, có thể dành một khoảng thời gian tuyệt vời cùng mình, liền háo hức không thôi, nhưng không ngờ rằng rốt cuộc anh ta lại bị đánh thuốc mê.

Người này đưa hắn tới phòng thí nghiệm để làm gì?

Doãn Thừa đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được một tiếng ngân nga trầm thấp, anh ta theo thanh âm nhìn lại, mới phát hiện đằng sau một đống dụng cụ, Trần Mặc đang cúi đầu ngồi ở chỗ kia.

Doãn Thừa liếc mắt một cái liền thấy được đôi tai đỏ bừng của Trần Mặc.

Ngay sau đó, anh ta cũng cảm giác được một đợt khô nóng không bình thường từ dưới bụng dâng lên.

Đây mẹ nó là…… Phòng thí nghiệm.avi?