Nguy rồi, trên người bọn ho không có mang tiền.Có người vừa rồi vội vã lên xe chỉ tìm ra một đồng tiền."Tài xế." Người phụ nữ tóc xoăn đang bế con, chị ấy có chút không dám nhìn vết máu trên đất."Chiếc nhẫn này của tôi, cô xem có thể để chúng tôi lên xe hay không?" Chị ấy gỡ nhẫn cưới xuống, đó là chiếc nhẫn mà cô đã đeo gần mười năm."Nếu như quả thật không được." Chị ấy cắn răng: "Cô để cho con của tôi lên xe được không? Nó mới chỉ ba tuổi, nó mới tới thế giới này ba năm. ""Nó còn chưa được nhìn thấy cái gì, nó! "Người phụ nữ vừa nói nước mắt vừa lã chã rơi xuống, đứa trẻ trong ngực chị ấy giơ cái tay nhỏ muốn lau nước mắt cho chị ấy: "Mẹ! "Bạch Ngọc Câu nhìn một chút liền khóc lên: "Hu hu hu oa oa oa oa!""Thật là quá đáng! Lại đánh bài tình cảm!"Cô cắn môi dưới: "Được rồi, các người lên xe hết đi, hu hu hu!""Đến lúc đó cho dù tôi có bị cách chức, cả đời này cũng không thể lái xe, tôi cũng đồng ý!"Mặc dù mọi người có chút không hiểu mạch não của cô, nhưng mà chỉ cần cô bằng lòng mang theo bọn họ sống tiếp.Lời cô nói có ý gì cũng không quan trọng.Lúc mọi người lên xe đều nghĩ hết cách đưa thứ đáng tiền nhất trên người mình cho cô: "Cảm ơn cô."Mặc dù tiếng hát của cô khó nghe như vậy, nhưng vẫn là cảm ơn cô.Cảm ơn cô chịu tới cứu chúng ta, chịu mang theo những đứa con ghẻ như chúng ta.Bọn họ biết, nếu cô gái trước mặt này đã có thể lái xe ở trên trời, còn có thể giết nhiều tang thi như vậy, tất nhiên là cô rất lợi hại.Nếu như không có bọn họ, có lẽ cô sẽ càng thoải mái.Đợi sau khi mọi người đều lên xe, Phục Sa đi duy trì trật tự.Tang Tinh đi qua khóc nói: "Lão đại! Thật cảm động! Em biết lão đại chính là người tốt tốt nhất cả thế giới này!""Em không có thứ gì cả, hay là em đem bản thân mình cho chị được không?"Bạch Ngọc Câu: "! "Hệ thống Thánh mẫu: "Ha ha ha ha ha ha! Kí chủ vậy mà lại gặp được đối thủ khó chơi rồi!"Hệ thống Tu tiên: "Lần đầu tiên nhìn thấy kí chủ trầm mặc."Hệ thống Mỹ thực: "Hì hì, ta sẽ ghi lại!"Hệ thống Thánh mẫu: "Chia sẻ cho ta một phần!"Hệ thống Tu tiên: "+1!"Trong tầng hầm u ám, trong ngực của Tịch Hưng ôm một người phụ nữ có nụ cười cứng ngắc trên mặt."Hưng ca ~ có thể cho em một miếng bánh mì ăn một chút không? Em có chút đói."Chúc Tĩnh chịu đựng chán ghét lại dùng âm thanh mềm mại nói, tay của cô ta bị Tịch Hưng vân vê không ngừng ngắm nghía.Tịch Hưng ôm lấy eo cô ta bóp một cái: "Được."Chúc Tĩnh muốn ói, nhưng cô ta vẫn lập tức sáp đến: "Cảm ơn Hưng ca."Nhưng mà Tịch Hưng lại không lập tức căn dặn thuộc hạ lấy thức ăn cho cô ta.Ngược lại là giơ tay của cô ta lên, ngón tay chỉ vào ông lão gầy gò như khúc xương ở trong góc, lời nói tà ác của anh ta liền ở bên tai."Cô nhìn thấy người đó rồi chứ?".