Không Yêu

Chương 1

Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê

Dịch: Duật Lam

Phương Thành Tự hiểu rõ Diệp Lan không yêu y hơn bất cứ ai.

Nhưng việc này thì có sao đâu? Phương Thành Tự y và Diệp Lan là bạn đời hợp pháp, đây là một sự thật rành rành, không ai có thể thay đổi. Kể cả Phương Thành Tự y là một thằng đàn ông dáng dấp bé nhỏ, vẻ ngoài phổ thông, kể cả y đứng cạnh Diệp Lan cao lớn anh tuấn trông như một trò cười, thì y vẫn phải đứng đó.

Hoạt động Diệp Lan tổ chức nhất định Phương Thành Tự phải có mặt, tiệc tùng Diệp Lan tham gia cũng nhất định có Phương Thành Tự đi cùng, đến cả Diệp Lan tham gia phỏng vấn tuyên truyền thì Phương Thành Tự y cũng vẫn xuất hiện như thường.

Phương Thành Tự chính là muốn những kẻ coi thường y biết rằng, cho dù y là một thằng đàn ông thế kia đi nữa, y cũng là thằng đàn ông của chủ tịch tập đoàn Diệp thị Diệp Lan.

Cho dù ngàn lời mắng chửi đổ ập lên đầu thì có sao? Lại thêm ánh nhìn khinh thường bén nhọn như dao cũng có hề gì? Kể cả Diệp Lan ghét bỏ coi như vô hình cũng làm sao chứ?

Chỉ cần Phương Thành Tự y vui vẻ, y liền bám lấy Diệp Lan không buông. Đây là đặc quyền ông cụ nhà họ Diệp Diệp Thịnh cho y, cuộc hôn nhân này do Diệp Thịnh gật đầu cho phép, chỉ cần Diệp Lan nuối tiếc không muốn để ông nội hắn ta tức chết, hắn ta và Phương Thành Tự đành phải là chồng chồng.

Nhà lớn họ Diệp.

Phương Thành Tự mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam đậm đợi trong phòng khách, y ngồi trên chiếc sofa da thật màu đen, trong lòng ôm gối đầu, cứ lẳng lặng ngồi đó đợi như thế, thi thoảng nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần mười một giờ rồi, Diệp Lan vẫn chưa về nhà.

Phương Thành Tự không gấp, cứ im lặng chờ như thế, kim phút lại quay được nửa vòng, gần mười hai giờ, cuối cùng y cũng nghe thấy tiếng xe chạy bên ngoài biệt thự.

Tiếp đó, cửa mở ra, Diệp Lan sải chân bước vào, tóc hắn ta hơi rối, vài sợi rủ xuống bên mai, cổ áo để mở mấy cúc, lộ ra hầu kết đẹp đẽ. Phương Thành Tự say đắm nhìn hắn ta, cảm thấy Diệp Lan đúng là gợi cảm lại nổi loạn.

Đáng tiếc, gương mặt gợi cảm ấy lúc này chẳng có biểu cảm gì, nhìn thấy Phương Thành Tự đang ngồi đợi mình ở sofa, nét mặt Diệp Lan hơi thay đổi, mặt tràn đầy ghét bỏ.

Phương Thành Tự chăm chú nhìn hắn ta suốt, khi y nhìn thấy sự ghét bỏ trên mặt Diệp Lan, trong lòng nhói lại, ánh mắt vụt qua nét đau buồn nhưng tan biến ngay sau đó. Y mở lời, có chút oán giận Diệp Lan: “Hôm nay anh về nhà muộn, vì sao đây?”

“Tiệc rượu.” Diệp Lan nhàn nhạt nói, đến cả cái liếc mắt cũng không dành cho Phương Thành Tự, vừa trả lời vừa đi lên tầng.

“Anh sẽ không tham gia tiệc rượu về muộn như thế,” Phương Thành Tự bất mãn: “Em còn đang đợi anh ở nhà, anh nên về sớm với em.”

“Mời cậu chú ý thời gian một chút,” giọng Diệp Lan lạnh dần, chỉ vào đồng hồ trên tường: “Mười hai giờ đêm về nhà, tôi thậm chí còn về trước mười lăm phút. Phương Thành Tự, cậu đừng quên rằng trên hợp đồng đã viết rõ ràng.”

Phương Thành Tự mím chặt môi, tầm nhìn ghim chặt lấy bóng lưng Diệp Lan, y hé miệng, khóe mắt hơi đỏ, chỉ tiếc rằng Diệp Lan không nhìn thấy, cũng chẳng muốn nhìn.

“Nhưng anh là chồng của em.” Phương Thành Tự kìm nén sống mũi cay cay, gắng sức dùng giọng điệu bình tĩnh: “Anh có nghĩa vụ ở cạnh em.”

“Vậy à?” Diệp Lan chế giễu: “Nhưng tôi không thích chơi trò gia đình, cũng không có hứng thú diễn kịch với cậu, Phương Thành Tự, cậu nên chuẩn bị cho tốt.”

Dứt lời, Diệp Lan cất bước về phòng, cả quãng đường không quay đầu lấy một lần.

Kim giờ và kim phút đồng thời dừng ở số 12, Phương Thành Tự ngả ra ghế sofa, nghe thấy tiếng tim mình đang đập từng nhịp.

Tích tắc.

Tựa như tiếng thời gian đếm ngược.

00:01

Phương Thành Tự đứng dậy, chống vào sofa, chầm chầm bước về phía cầu thang. Y đi rất chậm, bước từng bước nhỏ, khi đi đến tầng hai y nghe thấy tiếng cửa mở truyền đến từ phía bên trái, Diệp Thịnh ông nội Diệp Lan khoác áo, tay chống gậy đứng trước cửa lẳng lặng nhìn Phương Thành Tự.

Phương Thành Tự cũng nhìn thấy ông, y cười tươi tắn: “Ông nội.”

Diệp Thịnh cười nhìn y, nhìn thấy mu bàn tay vì dùng quá nhiều lực để chống đỡ mà lộ rõ gân xanh, ánh mắt tràn ngập vẻ đau lòng, hỏi y: “Có đáng không chứ?”

Phương Thành Tự đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, lưng lại đứng rất thẳng, y nói: “Đáng ạ.”