Khúc Ca Của Bóng Đêm

Chương 24: Đánh liều

“Đại Công Tước.”

Dave dùng ánh mắt thâm sâu nhìn người trước mắt, gương mặt uy nghiêm trở nên khó coi. Ông chậm chạp xoay viên ngọc trên tay, không mở miệng. Người trước mặt vô cùng thành khẩn, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn. Dave không tin, hồ nghi liếc nhìn vật treo sau lưng người đó. Hạ lệnh cho toàn bộ thuộc hạ ra bên ngoài, ông ung dung nằm ra ghế dài, một tay chà nhẹ lên cằm đầy ý tứ. Tay còn lại nâng lên ly thủy tinh chứa đầy máu tươi, mơ màng nhấp một ngụm lớn rồi nuốt xuống.

Vóc người nhỏ nhắn cúi gập người xuống, hai tay nắm chặt góc áo.

Ông khẽ cười, lắc đầu, đứng lên đi về phía trước.

“Đã muốn tìm cái chết như vậy, ta không cản nữa.”

Lời vừa dứt, ông đưa tay kéo người đó vào ngọn gió mới được tạo ra.

Tiếng lá cây xào xạc như muốn xé rách đợt gió mỏng, hai tai ù đi, không nghe thấy gì. Nhanh như cắt, một con đường dài ngoằn với lối đi chật hẹp hiện ra. Bên đường bắt đầu xuất hiện những tiếng vọng rợn người, mấy tảng đá nằm ngổn ngang bao quanh lối đi nhỏ có nhiều hình thù kì lạ. Nhìn rất giống hình dạng của quái vật.

Một đợt gió rét thổi qua, cuốn chiếc nón áo choàng rơi xuống bên bả vai.

Người nọ hít sâu, nâng tay kéo nón che kín khuôn mặt. Quay sang bên cạnh, Dave đã rời đi từ lâu. Ông có nhiều việc cần giải quyết, không thể tốn thời gian nán lại con đường bám mùi chó sói này. Dinh thự dạo này bận đến mức không một tên thuộc hạ nào còn được hưởng thụ thú vui săn mồi. Chúng đang dần suy kiệt. Đợi qua đợt bận bịu này, ông cần phải mở cửa, thả chúng rong chơi mấy ngày, thỏa thích đi săn.

Khoác trên mình chiếc áo choàng chứa nhiều quyền năng, người nọ chậm rãi di chuyển. Ngoài tiếng bước chân của chính mình, xung quanh còn có những tiếng tru réo đáng sợ dần vang lên. Một vài con sói có bộ lông đen, hàm răng nhọn dính đầy nước dãi, dùng móng vuốt bấu chặt lên tảng đá phía xa. Chúng dõi mắt nhìn theo từng cử động của người bên dưới, hai mắt sáng quắc, thèm thuồng máu thịt.

“Tôi muốn gặp hoàng tử của các người.”

Người nọ dừng chân trước một thân cây lớn, không cởi áo choàng, dõng dạc nói với hai kẻ đang đứng cách đó không xa, làm nhiệm vụ canh phòng. Hai kẻ kia nhíu mày hung hăng tiến đến gần, cánh tay dài chuẩn bị vươn đến kéo tấm áo choàng xuống thì lập tức bị một cổ chướng khí ngăn cản. Chúng thu tay lại, nhìn vết bỏng còn đang sôi sùng sục, không khỏi kinh ngạc. Cả hai cẩn thận dè chừng, bước chân lùi về.

“Ngươi là ai?” Một người trong số bọn chúng lên tiếng.

“Hoàng tử của bọn ta không phải người ngươi có thể gặp.”

Một tên liếc mắt đến chiếc cài trên áo choàng, mắt lóe lên tia sáng.

“Người của dinh thự Hym?”

“Nói, rốt cục ngươi đến đây làm gì?”

Người nọ dường như mất kiên nhẫn, khẽ nhắc: “Gọi hắn ra đây.”

“Đúng là không biết lễ độ.”

Tên thuộc hạ cằn nhằn, quơ nanh vuốt chực nhào đến xé xác người nọ. Hắn còn chưa kịp thực hiện ý định, một bàn tay đặt lên sau vai, kéo hắn dừng lại. Hắn quay sang rồi vội vàng cúi người tôn trọng. Ngay cả tên thuộc hạ còn lại cũng vội lùi ra sau.

Kẻ vừa xuất hiện nheo nheo mắt quan sát người khoác áo choàng, hận không thể túm lấy áo choàng quăng ra xa, xem xem người vừa đến gây sự là thánh nhân phương nào. Những kẻ dám đến lãnh địa của Động sói một thân một mình, phần lớn đều là kẻ có thuật phép cao siêu. Chiếc cài áo đó… là ma cà rồng đến từ dinh thự Hym.

Cũng may hắn xuất hiện đúng lúc, ra tay chặn lại hành động ngông cuồng của tên thuộc hạ không biết tốt xấu. Chỉ cần nhìn chướng khí tỏa ra trên áo choàng thôi đã đoán được ma lực của người phía trước. Nói không chừng, với một cái khoát tay thì người nọ đã có thể lấy mạng toàn bộ những thuộc hạ đang bao vây xung quanh.

Kẻ kia khoanh hai tay trước ngực, giọng nói hòa nhã: “Không thù oán.”

Dinh thự Hym và Động sói trước nay chưa từng giao tranh, hắn nói một câu không thù oán không hề sai. Bọn họ nước sông không phạm nước giếng. Nếu dinh thự Hym thực sự muốn kiếm chuyện, vậy đến nơi ở của hoàng tử làm gì? Họ có thể đến thẳng trung tâm của Động sói, tìm Sói Chúa giao chiến. Không phải nhanh hơn sao!

Người nọ tỏ vẻ không nghe thấy, cao giọng nói: “Gọi hắn ra đây, nói tôi là...”

“Vy, là em thật ư?”

Còn chưa nói hết câu, sau lưng đã truyền đến một giọng nói đầy kinh ngạc.

Diệp Vy cụp mắt, cô biết chủ nhân của giọng nói ấy.

Luân hồ nghi nhìn chiếc áo choàng đang che phủ dáng người trước mắt, từ xa anh đã nghe ra giọng nói của Diệp Vy. Anh không tin được, còn cho rằng mình bị thương nặng quá nên đã loáng thoáng ảo tưởng ra thanh âm của cô. Áo choàng toát ra mùi hương của ma cà rồng có năng lực siêu mạnh, không thể nào là Diệp Vy. Nhưng giọng nói trong trẻo của cô, dù có nghe ngàn lần, anh vẫn nhận ra được.

Anh cau mày, bước nhanh đến chỗ cô, toan đưa tay đẩy chiếc nón to lớn xuống.

Xoẹt.

Chướng khí trên áo choàng phát ra tia sáng cảnh cáo, cổ khí tà quái không tấn công được Luân nhưng khiến anh không thể chạm vào Diệp Vy. Lúc ánh mắt chiếu đến vết bỏng trên tay thuộc hạ của mình, anh khẽ nhếch môi cười. Tuy trên áo choàng không có mùi hương của chúa tể, anh vẫn biết, áo choàng này thuộc về một ma cà rồng đầy quyền năng. Từ bao giờ mà Diệp Vy lại nhận được loại ưu ái như thế?

Bàn tay nhỏ đưa lên, chỉ với một động tác, nón áo choàng đã được đẩy xuống.

Ánh mắt của Luân chuyển từ kinh ngạc sang mừng vui. Biết cô vẫn an toàn, nụ cười nở rộ trên môi. Vì bị thuật phép phản công của gia tộc Mộc Lam đả thương nên anh luôn ở lại chỗ trú của mình để chữa trị. Mấy ngày này trong lòng không ngừng lo lắng cho Diệp Vy, sợ cô sẽ gặp nguy hiểm sau khi dám ra tay với chúa tể của bọn chúng. Hôm nay gặp nhau ở Động sói, anh thực sự bất ngờ. Điều khiến anh càng bất ngờ hơn chính là vị chúa tể đó. Nhiều lần để Diệp Vy tấn công, không đề phòng.

Rốt cục hắn đang nghĩ gì?

Luân thở dài, xem ra anh không thể mặc kệ cho cô ở lại tòa lâu đài kia.

“Em… mang theo cung tên đến đây làm gì?”

Dời mắt đến bộ cung tên Diệp Vy đeo sau lưng, Luân cất giọng hỏi. Anh nghĩ cô mang theo là để tự vệ, nhưng thông qua nét mặt nghiêm túc của Diệp Vy, trong đầu anh lại xuất hiện một đáp án khác. Luân không muốn tin. Một con người nhỏ bé như Diệp Vy, sao có thể can đảm đến mức có thể đánh đổi mạng sống của mình vì chúa tể ma cà rồng? Anh tuyệt đối không tin lý do cô đến Động sói là vì hắn.

“Anh đứng gần thế này, tôi sẽ không dùng cung tên.”

Luân nheo mắt: “Em tìm anh trả thù?”

“Đúng.”

“Vy, em thơ ngây thế!”

“…”

“Để anh nói cho em biết, nếu em có thể sống sót rời khỏi Động sói đã là kỳ tích. Em dại dột tới đây trả thù anh là vì cái gì? Vì vết thương của chúa tể? Vì em cảm thấy tội lỗi khi đã làm hắn ta bị thương? Những kẻ không phải con người đều không cần nhận được sự quan tâm hay thương hại. Em dễ dàng tin tưởng hắn như vậy, sao em có thể nghĩ, một vị chúa tể như hắn, lại tùy tiện chịu bị thương dưới tay em? Vy, nếu không nắm được khả năng sống sót thì hắn sẽ không đứng yên. Em chưa hiểu hết con người của hắn. Những việc hắn làm, tất cả điều có dự tính kỹ lưỡng.”

Diệp Vy khẽ cười, cô nhìn thẳng vào Luân: “Tôi không thấy tội lỗi, tôi nghĩ người nên cảm thấy như vậy là anh mới đúng. Luân, anh là hoàng tử của một bộ tộc, việc hèn hạ như lợi dụng bàn tay của người khác để giết kẻ thù của mình, không phải là chuyện một hoàng tử nên làm. Anh nên tự cảm thấy nhục nhã. Nếu anh đủ mạnh thì sao không tự mình đến lâu đài khiêu chiến với anh ấy? Hay là anh sợ?”

“Này, ăn nói cẩn thận, bọn ta không ngại giết cô đâu.”

Kiệt đứng một bên, nhịn không được chen vào. Mấy ngày liền hắn luôn bên cạnh coi sóc vết thương trên ngực Luân do bị đảo thuật gây ra, hôm nay có vẻ vết thương đã chuyển biến theo hướng tốt lên, hắn không muốn lại phải… Do trên người Diệp Vy khoác áo choàng nhận được từ một ma cà rồng có thuật phép khá mạnh nên Kiệt vẫn chưa ý thức được, cô chỉ là một con người bình thường. Lời nói của cô mang tính mạo phạm hoàng tử của tộc sói, hắn không thể đứng nhìn mà không làm gì.

Luân trừng mắt với Kiệt: “Không có lệnh của ta, không được phép ra tay.”

“Hoàng tử…!”

Kiệt vốn định phản bác, nhưng bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của Luân, hắn đành im lặng đứng yên. Hai mắt gắt gao đặt trên người Diệp Vy, hắn mà thấy cô có ý đồ gây hại cho hoàng tử thì đừng trách. Tộc sói không dễ bị bắt nạt như vậy đâu. Hắn gầm gừ trong cổ họng, dáng vẻ tựa như mãnh thú sắp săn mồi, hai bàn tay siết chặt.

Diệp Vy liếc qua hắn rồi nhìn sang Luân.

Có vẻ cũng giống chó… thậm chí còn gầm gừ hung dữ. Thật là!

Thở dài, Luân hạ giọng nói chuyện với Diệp Vy: “Được rồi, em bình tĩnh đã. Anh sai khi kéo vào chuyện giữa hai gia tộc. Nhưng bây giờ em có thể thoát khỏi hắn ta rồi, không phải nên mừng hay sao? Hay để anh dẫn đường cho em xuống núi?”

“Đến bao giờ anh mới thôi áp đặt người khác theo ý mình chứ? Tôi nhớ từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhờ vả hay cầu xin anh điều gì. Tại sao anh cứ khẳng định tôi muốn theo anh xuống núi? Luân, đừng xen vào chuyện của tôi.”

Luân lắc đầu: “Em đến đây hắn có biết hay không? Vy, em không sợ chết ư? Tuy anh không giết em, nhưng bầy sói của anh có thể sẽ giết em. Tên chúa tể đó không thiếu kẻ thù, chỉ thiếu người thay hắn chịu chết. Một giây sau đó, có thể là em.”

Diệp Vy cau mày: “Có chết cũng là tôi chết, không phải anh, không cần lo.”

“Vì không muốn nhìn thấy em chết nên anh mới…”

“Đừng mang tôi ra tạo thành lý do che đậy cho tội ác của mình.”

“Em…!” Luân căm phẫn gắt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Em đã biết nói lời cay độc rồi đấy! Là bọn chúng dạy cho em? Vy, đừng cố chấp nữa. Em nhìn đi, anh có thể dùng mọi biện pháp để bắt giữ em, nhưng anh đã không làm thế. Còn hắn? Kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào để giam giữ con mồi, có gì đáng để em chú ý đâu chứ.”

Cười lạnh, Diệp Vy chậm rãi lắc đầu: “Các người đều giống nhau.”

Anh khó hiểu hỏi: “Giống nhau?”

Cô nhìn vào không trung, giọng chậm rãi: “Không biết đây là loại số phận gì. Tôi từng muốn đến núi Tiêu Dao, là vì một người bạn. Tôi nghĩ nơi đó rất đẹp, rất ít người sinh sống, sẽ được yên tĩnh. Sau đó mới biết không phải như vậy. Núi Tiêu Dao tuy đẹp, nhưng không hoan nghênh con người, có ít người sinh sống vì không ai dám tới đây, ngoài hơi thở của thần chết thì không còn một âm thanh nào khác.”

“…”

“Có những con người còn đáng sợ hơn cả ma cà rồng. Thay vì đau đầu suy nghĩ về tương lai phía trước, thì đã bị tiếng nói giằng co giữa sự sống và cái chết quấn lấy tâm trí. Chỉ có hai lựa chọn như vậy, dễ chịu hơn nhiều so với nhiều lựa chọn. Hình như tôi đang đi tìm đáp án cho chính mình, hình như cũng không phải...”

Luân mím chặt môi, vươn tay định kéo Diệp Vy vào lòng. Bàn tay anh vừa đưa ra giữa không trung, cô rút dao bạc giấu nhẹm bên hông, chĩa thẳng vào anh. Ánh mắt ngập tràn lòng dũng cảm, nét kiên định trên gương mặt mang theo chút lo lắng mờ nhạt. Dao bạc trong tay Diệp Vy hút lấy ánh sáng của tia nắng trên cao, vầng sáng lành lạnh phản chiếu lại gương mặt không chút lo sợ của Luân. Cán dao được điêu khắc bắt mắt, từng đường nét tỉ mỉ cẩn thận. Dấu ấn riêng của hoàng gia.

Anh thu lại bàn tay, khẽ nhoẻn miệng cười.

Cô nói: “Luân, anh nợ anh ấy.”

“Em muốn trả thù giúp hắn sao, Vy?”

“…”

“Hắn không thể tới cho nên em thay mặt hắn xuất hiện?”

Diệp Vy không đáp, Luân tiến tới thêm một bước, khiến mũi dao đang chĩa thẳng về phía anh chạm đến ngực áo. Anh nghĩ Diệp Vy sẽ lùi bước. Cô không cử động, tay giữ dao vẫn mạnh mẽ siết chặt. Trông thấy gương mặt nghiêm túc của cô, anh không kìm được khẽ cười một tiếng rồi cất giọng: “Vy, ra tay đi. Nếu như vậy khiến em cảm thấy dễ chịu hơn, anh sẽ không phải kháng, cũng không trách em.”

Cô khó hiểu đối diện ánh nhìn trầm lặng của Luân, sau vài giây bất động, cuối cùng Diệp Vy cắn chặt răng, thu tay về. Vào lúc Luân tưởng cô đã thay đổi ý định của mình thì lại thấy Diệp Vy dùng hết sức lực đâm mạnh mũi dao lên ngực phải của anh. Một đường dao đúng lúc thật hoàn hảo. Cô rút dao ra khỏi người anh, vết đâm rất sâu, máu tuôn ra. Động tác của cô dứt khoát, không do dự hay run sợ.

Luân sững người, hai mắt khóa chặt nhân ảnh của Diệp Vy.

Mảng áo trước ngực ướt đẫm, máu nhỏ giọt tí tách trượt xuống da thịt. Trên lưỡi dao cũng dính đầy máu, Diệp Vy không nhìn qua, đem dao bạc đặt vào vỏ. Cô sợ nhìn thấy rồi sẽ không giữ được trạng thái bình tĩnh của mình. Cô đâm Luân một nhát coi như đã trả sạch mọi thù oán giữa hai người. Cũng coi như đã trả lại vết đạn ngày đó lại cho anh. Đây là thứ anh đáng phải nhận lấy. Cô không hề thấy áy náy.

“Luân, không hẹn gặp lại.”

Diệp Vy xoay người rời đi.

Luân chụp lấy tay cô, giọng yếu ớt: “Đợi… đã.”

Diệp Vy đứng yên.

Anh nói: “Em xuống tay quá nhẹ, không phân biệt được tim nằm ở bên nào sao?”

Máu không ngừng chảy ra, chiếc áo trắng dần bị sắc đỏ chiếm đóng. Dưới ánh mắt chứa đầy phẫn nộ của Luân, thuộc hạ của anh không dám động thủ. Chúng nhẫn nhịn nghiến răng, nhìn chằm chằm Diệp Vy. Người phụ nữ này lại dám xuống tay với hoàng tử, còn khiến hoàng tử của chúng không thù hận đáp trả. Khốn thật!

“Anh sai rồi, là tôi cố tình.”

Luân trầm thấp bật cười: “Cố tình cái gì chứ?”

“Tôi không phải đến để giết anh. Anh có thể đánh trả khi tôi tấn công, nhưng vừa rồi anh lựa chọn đứng yên, không phải hay sao? Hôm nay tôi đâm anh một dao là vì anh đã lợi dụng tôi làm hại người khác. Nếu anh muốn báo thù, tôi sẽ không trốn tránh. Luân, các người muốn giết tôi là việc dễ như trở bàn tay. Tôi biết mạng của mình không đáng là bao. Chỉ là, đừng tiếp tục lợi dụng tôi. Như vậy rất đê hèn.”

“Vy, sao em không nói, em đâm anh là vì tên chúa tể đó!”

“…”

“Không phải em trả thù cho bản thân, em là đang giúp hắn đòi lại công bằng.”

“…”

“Vy, hắn khiến em dao động?”

“Anh nghĩ nhiều rồi!”

Gạt tay Luân ra, Diệp Vy vội vàng chạy đi.

Hai tên thuộc hạ của anh thấy vậy bèn đuổi theo, anh quét mắt qua chúng: “Có gan thì thử đuổi theo xem? Nếu để ta biết các ngươi tự ý gây hại cho cô ấy, về sau đừng trách ta độc ác. Chuyện này ta nợ cô ấy, có nợ phải trả, một đạo lý ai cũng hiểu.”

Nói xong câu đó, Luân cảm thấy đầu óc bắt đầu mụ mẫm. Anh đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, quên mất vết thương trên ngực. Đến khi tỉnh táo, anh cúi người nhìn xuống chiếc áo nhớp nháp của mình. Mùi tanh trên người khiến anh cực kì khó chịu làm cho hàng mày anh tuấn chậm chạp chau vào nhau. Trước lúc Luân ngã xuống vì kiệt sức, Kiệt đã nhanh chân lao đến đỡ lấy cơ thể nặng nề của anh.

Luân cố chấp muốn tiến đến gần Diệp Vy, không ngờ ngày càng đẩy cô ra xa anh hơn. Với chút ít kinh nghiệm từng tiếp cận loài người, anh vẫn nghĩ, con người là loài động vật rất dễ bị lay động. Anh cho rằng mình làm việc tốt, giúp đỡ Diệp Vy thoát rỏi cạm bẫy của ma cà rồng ở núi Tiêu Dao. Hóa ra là sai. Việc anh làm chỉ là lợi dụng cô, biến cô thành tay sai của người sói, hãm hại chúa tể ma cà rồng.

Mà Diệp Vy… dường như đã bị mê hoặc rồi!

Chạy một mạch ra làn ranh bên ngoài, Diệp Vy lại tiếp tục dồn sức chạy thêm một đoạn cách xa khu vực của người sói rồi mới bình tĩnh dừng lại. Nhìn cảnh quang của khu rừng phía trước, cô khom người, chống tay lên gối, ra sức thở dốc. Trong lúc hành động, máu liều dâng cao, con người sẽ không biết thế nào là sợ. Đến khi mọi chuyện đã qua, não bộ hoạt động trở lại, nỗi sợ sẽ bắt đầu lộ diện.

Diệp Vy kéo nón áo choàng che kín khuôn mặt, đồng thời dùng lớp áo phía sau bao phủ lấy cung tên. Cô nhìn đôi chân đang run lên của mình rồi cười khổ. Loại chuyện ngu ngốc này chỉ nên làm một lần. Thật ra cô không có gan đi đến Động sói, nhưng khi nhớ đến những vết thương đã gây ra cho Richard, cô lại quyết định phải đi.

Không tìm được Tây Độc hay Bắc Thần, cô đành dùng Huyền Ngọc liên lạc với Đại Công Tước mong Ngài giúp đỡ. Dave nhắc nhở cô đừng dại dột tự ý hành động, vì cô sẽ chết rất thảm dưới móng vuốt của người sói. Diệp Vy rất sợ, ngoài sợ hãi còn có ý chí mãnh liệt muốn chứng minh cho mọi người thấy, rằng cô có thể ở lại núi Tiêu Dao và hết lòng trung thành bên cạnh chúa tể của họ. Lúc nghe Diệp Vy nói như vậy, Dave thoáng lộ ra nét mặt cười cợt, sau đó thì đột nhiên nghiêm trang.

Ông cho cô mượn áo choàng, đưa cô đến Động sói, đó là những việc ông có thể giúp đỡ cho cô. Việc còn lại cô phải tự mình quyết định để chứng tỏ bản thân. Hoặc là thoải mái quay về lâu đài gặp mặt Richard. Hoặc là yên phận bỏ mạng ở Động sói vì sự ngu ngốc của chính mình. Hai kết quả đó, chẳng có loại nào tốt đẹp. Vì nếu Diệp Vy còn mạng quay về, cô đã ngầm gieo mình vào hố bùn của Tiêu Dao.

Nhưng Dave biết ông không còn lựa chọn nào khác, chỉ có như vậy, ông mới nhìn rõ tấm lòng của Diệp Vy. Một con người dám liều mạng vì một ma cà rồng, tình cảm đó còn đáng quý hơn cả mấy kẻ chỉ biết yêu đương nhăng nhít ở thế giới loài người.

Diệp Vy điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó đứng thẳng người.

Tiếng gầm rừ của những con sói ở Động sói khiến người ta rợn tóc gáy, vì là ban ngày nên ánh mắt của chúng vẫn còn màu đen trầm, không phát sáng. Đôi mắt hung hăng của mãnh thú, chứng tỏ chỉ một khắc, chúng sẽ nhào đến cắn xé cơ thể cô thành nhiều mảnh, sau đó chậm rãi thưởng thức thịt sống bằng hàm răng sắc của mình.

Nghĩ đến đó, cả người Diệp Vy lại run.

Áo choàng của Đại Công Tước đúng là ghê gớm, nhờ vậy mà lũ sói chỉ dám đứng xa nhìn cô thèm thuồng mà không tấn công. Nếu trên người không có áo choàng của Ngài, không biết chừng cô đã bị ăn thịt bao nhiêu lần rồi. Gió nhè nhẹ thổi qua cánh rừng lớn, kéo theo tiếng hát của lá cây, rơi xuống làn không khí mát mẻ. Trên cao là những cánh hoa hồng nhạt đã bị gió cuốn đi khỏi nơi làm tổ, nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung rồi rơi lác đác trên mặt đất đầy cỏ dại. Hương thơm ngào ngạt.

Diệp Vy kéo nón áo choàng thấp xuống. Thật không thể lý giải được những sự trùng hợp ngẫu nhiên mang tính chất mất mạng như chơi thường khi xảy ra ở núi Tiêu Dao. Cô đè nén nỗi sợ, đứng bất động như tượng đá. Ha ha ha ha ha, đó tiếng cười khô khốc truyền đến từ tâm can. Diệp Vy nghiến chặt răng, cơ thể dưới lớp áo choàng dày dặn khẽ run lên. Trùng hợp thật nha! Ở đây cũng có thể gặp nhau.

Cảm nhận hương thơm hổ phách ngày càng đến gần, Diệp Vy hoảng loạn cúi đầu thấp xuống. Đế giày đạp lên lá khô, phát ra âm thanh sột soạt thể hiện những bước chân khỏe khoắn. Đến khi mũi giày của anh xuất hiện trước mắt, cô bất ngờ cúi gập người hành lễ, như cách những thuộc hạ của anh vẫn hay thể hiện ở lâu đài.

Richard lạnh lùng cất giọng: “Đại Công Tước bảo ngươi đến báo tin gì?”

Diệp Vy mở to mắt, anh nghĩ cô là thuộc hạ đến báo tin. Hà hà hà! May thật! Bên dưới lớp áo choàng, cô không ngừng lắc đầu, thay cho câu trả lời. Xong, cô bèn lùi ra sau một bước rồi xoay người. Cô còn chưa kịp bước đi, đã bị âm thanh đàn áp của anh chế ngự. Cả người như bị đóng băng, không khí xung quanh ngày càng lạnh.

“Cho rằng là người của dinh thự thì ta không xuống tay?”

Anh nói gì vậy chứ!!!

Cô khẽ cầu nguyện, mong anh đừng làm thật.

Richard hừ nhẹ: “Ăn cắp cũng tài thật.”

Diệp Vy cắn cắn môi dưới, nhịn không được nhấc chân lên, chạy thẳng.

Anh nheo mắt. Tên thuộc hạ này, chỉ tính tội trộm áo choàng của Đại Công Tước đã đủ khiến hắn lãnh tội chết. Trước mặt anh còn ra vẻ thanh cao, giả vờ làm thuộc hạ của dinh thự Hym. Chưa từng có tên thuộc hạ nào dám sờ đến chiếc áo choàng quý giá của Đại Công Tước. Thuộc hạ của dinh thự luôn luôn xuất hiện chỉ để báo tin, ngoài việc đó, chúng chưa khi nào tới trước mặt anh mà không có lý do.

Richard nhếch khóe miệng lên, bàn tay lạnh ngắt theo đó phát ra tiếng kêu răn rắc đáng sợ. Anh nâng bay đến phía sau hắn. Hai ngón tay mạnh mẽ vươn ra, tạo thành hình vòng cung, bóp mạnh lên chiếc cổ nhỏ bé của hắn, cũng không thèm kéo áo choàng ra. Lực đạo trên ngón tay đủ để khiến xương cổ hắn gãy hẳn.

Diệp Vy vội vàng chụp lấy cánh tay anh, muốn cất giọng nhưng bị anh bóp đến đau điếng, hai mắt ướt đẫm lệ, gương mặt dần đỏ lên. Cô vừa nhận ra, áo choàng của Đại Công Tước đúng là một vũ khí lợi hại. Ngay cả người mạnh như chúa tể cũng không thể nhận ra mùi hương con người, thành công giúp cô… có một vé xuống địa ngục.

Bụp bụp

Cô đập mạnh vào tay anh, điều này như khiến anh tức điên, lại gia tăng lực đạo trên ngón tay, ép cô nghẹt thở tức thì. Richard bình thản duỗi thẳng tay, nhấc kẻ sắp chết lên khỏi mặt đất. Diệp Vy giẫy mạnh chân, dùng chút ý thức còn sót lại đưa tay kéo nón của áo choàng xuống, để lộ gương mặt ra ngoài. Gần như ngay lập tức, Richard vội thả cô xuống đất, vòng tay giữ lấy eo cô, giúp cô đứng vững.

Vừa nãy, anh đã định tiễn cô xuống địa ngục.

“Khụ… khụ… khụ…”

Mẹ nó!

Diệp Vy run rẩy đặt tay lên ngực anh, khó khăn ho vài tiếng. Cổ họng đau rát, có cảm giác như sắp ho ra máu luôn. Trong lòng bất giác chửi một câu, cô không muốn chửi, nhưng không chửi không chịu được. Anh ra tay tàn nhẫn như vậy mà!

Cô thực sự đã suýt chết!

Đây là lần đầu tiên Diệp Vy cảm nhận sâu sắc cái chết gần kề, chỉ cần anh bóp thêm một giây nữa là cô đã đứt thở rồi ngủm luôn. Đồ độc ác. Nếu không phải nhớ ra cần nên kéo nón xuống để anh biết dưới lớp áo choàng kia là ai thì bây giờ cô đã không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi. Cô không thể mở miệng nói chuyện.

Còn tưởng tượng một lúc sau anh sẽ phẫn nộ cầm đầu của cô giơ lên cao.

Thật đáng sợ!

“Con bé ngu ngốc này!”

Richard mắng một câu, bắt Diệp Vy ngước mặt lên, để lộ cái cổ đã bầm tím. Anh giận dữ nhìn cô chằm chằm, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng đặt lên cổ cô xoa xoa vài cái đầy tội lỗi. Thấy gương mặt không còn chút sức sống của Diệp Vy, Richard càng thêm phẫn nộ trừng mắt với cô. Cô đứng yên, để anh xoa lên cổ. Dù sao cũng không còn sức kháng cự, lại chưa thể mở miệng nói chuyện vì cổ họng vẫn còn đau rát.

Qua một lúc, Richard nhẹ nhàng vỗ lên mặt Diệp Vy: “Nói chuyện xem.”

Cô phẫn uất nhìn anh, há miệng định khiển trách độ bất nhân của anh, lời còn chưa kịp tuôn ra đã bị cái đau điếng trong cổ họng xé rách tâm trí. Mắt rưng rưng, cô khó chịu đưa tay xoa cổ. Chưa thể nói chuyện được. Chuyện này mà khiến cô bị câm thì cô sẽ tính sổ với anh luôn. Dù anh là chúa tể hay đại vương cô cũng không sợ!

Richard kiên nhẫn giúp Diệp Vy xoa nhẹ lên cổ, giữ tay cô ở trước ngực.

“Cậu cho em áo choàng?”

Nghe anh hỏi, cô bất mãn gật đầu.

Anh giữ chặt lấy eo cô, giọng nguy hiểm: “Nhìn thấy tôi còn muốn chạy, sợ tôi phát hiện em làm chuyện sai trái hay là sợ tôi biết em lén lút bỏ trốn? Em vừa từ Quỷ Môn Quan trở về đấy! Vy, em chỉ cần bỏ nón xuống chậm một chút, tôi đã có thể mang đầu em về treo ở cửa lâu đài. Đúng là ngu ngốc.”

Diệp Vy lắc đầu phủ nhận. Xong lại nhớ đến những lời anh vừa nói, tuy có chút khó nghe nhưng đều là sự thật cả. Ai thì cô không biết, nhưng anh thì có thể sẽ treo đầu cô ở cửa lâu đài thật đấy! Kèm theo một dòng chữ “Chết vì ngu ngốc”! Trong lòng chợt buồn bã, cô bỗng xụ mặt ủ rũ. Đồ đàn ông tàn độc không có trái tim. Với lực đạo vừa rồi, Diệp Vy vô cùng biết ơn anh vì những lần trừng trị trước đây. Xem ra anh đã vô cùng vô cùng vô cùng nhẹ nhàng với cô, là cô không biết điều.

Richard nhìn cô đầy ý tứ, ánh mắt sâu như mực nước biển: “Thành thật.”

Cô tiếp tục lắc đầu.

Nói, cô dám một mình đến Động sói, anh tin không?

Nói, cô đã đâm hoàng tử của chúng, anh tin không?

Nói, cô là vì muốn chứng tỏ thực lực, anh tin không?

Chắc chắn anh sẽ mắng cô ngu ngốc!

* * *

Về đến phòng ngủ, Richard không nhanh không chậm thả cô xuống. Nhân lúc Diệp Vy lơ là, anh cười nhạt rồi kéo mạnh áo choàng của cô ra khỏi người, để lộ ra bộ cung tên cô mang theo sau lưng. Muốn cho cô thể diện cũng khó, anh đã nhịn đến mức này đã là quá nhân nhượng với cô. Không lột trần sự thật không được. Mang theo loại cung tên của anh bên người, rõ ràng ra ngoài không phải để tập luyện.

Trước cái nhìn quỷ dữ của anh, Diệp Vy lo lắng tháo bộ cung tên ra.

“Anh… đợi em giải thích.”

Cô khó khăn cất giọng, cái đau rát ở cổ đã giảm đi, nhưng mỗi lần nuốt nước bọt lại cảm thấy như đang nuốt phải đá tảng. Không biết là do cổ họng đã thật sự hết đau hay là do đang sợ anh nên mới nói ra miệng được. Cô đặt cung tên lên kệ, hướng mắt đến anh. Tìm cách giải thích khiến anh dễ dàng hài lòng và chịu thỏa hiệp.

“Em đến chỗ Đại Công Tước tập luyện, không tìm được cung tên của Bắc Vương nên mới mượn tạm cung của anh. Em sẽ trả nó về chỗ cũ, anh đừng tức giận. Thật ra em cũng chưa dùng cung tên này đâu, chỉ mang theo bên người thôi. Em biết anh chưa đồng ý nên sẽ không tùy tiện dùng nó. Vẫn là… anh đừng… tức giận.”

“Vy.”

Nghe anh gọi, cô sợ sệt chớp mắt.

Anh trầm giọng: “Cung tên đó là của mẹ tôi.”

Diệp Vy há miệng, không tự chủ, ngoái đầu nhìn qua cung tên.

“Cho tôi mượn dao bạc của em.”

Richard đi đến, chìa tay ra trước mặt Diệp Vy. Ban nãy còn mang áo choàng trên người thì anh không biết, nhưng bây giờ anh đã ngửi được mùi tanh của máu. Đó không phải máu người, cũng không phải máu của ma cà rồng. Ánh mắt của anh dần tối đen, con ngươi u ám toát ra tia nhiệt độ cực hạn. Là máu của người sói, hơn nữa còn là loại máu thuộc về một kẻ nào đó có thuật phép không tệ.

Anh quét mắt khắp người Diệp Vy, nếu nhìn thấy bất kỳ vết thương nào thì anh đã không đợi cô giải thích qua loa mà đã trực tiếp đem cô quăng xuống biển cho hả giận rồi. Biết không để mình bị thương, vẫn còn chút thông minh. Nhưng so với việc Diệp Vy đã đủ khả năng bảo vệ chính mình thì anh tin vào việc tộc người sói không dám gây hại cho cô nhiều hơn. Rõ ràng tên hoàng tử đó có ý với Diệp Vy nhà anh.

“Vy, tôi tin em biết độ nguy hiểm của người sói.”

“Anh đừng nóng giận.”

“Em đã đi đâu?”

“Em đến Động sói.” Diệp Vy biết không trốn khỏi, nhỏ giọng khai báo. Nhìn thấy anh sải chân bước lại gần, cô vô thức lùi về sát giường ngủ, vội vàng nói tiếp: “Em đi cùng Đại Công Tước đến đó. Em không để mình rơi vào nguy hiểm. Chuyện này anh có thể tin em. Richard, em không muốn cho anh biết lý do. Anh đừng tra hỏi nữa được không? Em tuyệt đối sẽ không bao giờ đến Động sói thêm nữa.”

Richard chẳng nói chẳng rằng, kéo Diệp Vy lại rồi đoạt lấy dao bạc trên người của cô trong nháy mắt. Anh lấy dao bạc ra khỏi vỏ, nhíu mày nhìn vết máu đã đông lại trên lưỡi dao. Ước lượng lượng máu trên dao bạc, Richard khẳng định đây là một vết đâm dứt khoát có chứa hận ý. Anh đưa mắt đến Diệp Vy.

Cô nói: “Em không giết anh ta, chỉ đâm một nhát lên ngực, anh ta không chết đâu.”

Richard trầm mặc, dời mắt sang lưỡi dao đỏ.

Diệp Vy không biết anh đang nghĩ gì, cúi mặt tiếp tục nói: “Richard, anh có thể không tin. Nhưng đây là hành động đã được tính toán. Em có suy nghĩ và quyết định của mình. Luân làm hại anh, em… em… anh ta đã lợi dụng em. Em trả lại một nhát dao cho anh ta không phải muốn ra oai với anh. Là… thật ra… Richard, em muốn chứng minh cho anh và thuộc hạ của anh thấy, không phải do em hại anh.”

Anh để dao bạc vào vỏ: “Vy, tôi không nên đưa em dao bạc.”

“Anh tin em đi, em không giống cô gái kia, em sẽ không phản bội anh.”

Richard sững người, đáy mắt chợt dậy sóng. Những chuyện này nếu không có người kể thì làm sao Diệp Vy biết được? Rốt cục anh không biết mình nuôi thuộc hạ bao lâu nay để làm gì. Cô luôn miệng nói không phản bội anh. Anh tin. Nhưng chỉ tin thôi thì chưa đủ, Diệp Vy có phản bội anh hay không, tương lai còn rất dài.

Diệp Vy tưởng anh không tin cô, bèn kéo lấy tay anh: “Richard, em nói thật đó.”

Anh thâm trầm ngắm cô, giọng sâu xa khó lường: “Vy, em nói xem, ngoài việc chứng minh sự trong sạch của em, em dám một thân một mình chạy đến Động sói tìm hoàng tử của chúng trả thù là còn vì nguyên nhân gì khác không?”

“Em… muốn nói cho hắn, mình không phải người dễ bị sai khiến.”

“Còn có?”

“Em muốn trả thù, đòi lại công bằng, chứng minh em trung thành với anh.”

Richard lắc đầu, dùng tay nâng cằm Diệp Vy: “Tôi chưa từng nói em giống với bất kỳ ai, cũng chưa từng nói muốn em phải trung thành với tôi, càng chưa từng nói phải đòi lại công bằng từ bọn người sói. Vy, tôi là người có thù tất báo. Em chưa thấy tôi hành động, không có nghĩa là tôi sẽ không ra tay với chúng. Một con người bình thường như em đến đó đòi lại công bằng cho tôi? Rất can đảm. Bé con, em nói thử xem, mặt mũi của tôi còn không? Ngôi vị chúa tể này, còn có thể ngồi không?”

“Em…”

Cô trả thù Luân vì những chuyện anh ta đã gây ra, là sai sao?

Diệp Vy ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh tanh của Richard, không biết nói gì. Lúc đến Động sói tìm Luân, trong đầu cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cũng không nhớ khi đó đã nghĩ những gì, nhưng điều đó lại cho cô dũng khí tiến lên phía trước. Cô cúi gầm mặt xuống, hai tay thả lỏng, không dám chạm vào người anh. Qua một lúc lâu, cô mới lí nhí nói: “Em sai rồi, anh muốn phạt thế nào thì phạt thế ấy.”

Anh nâng cao tông giọng, dạy dỗ: “Nếu hắn không có cảm tình với em và không ngầm hạ lệnh cho thuộc hạ của hắn, em nghĩ bây giờ tôi sẽ đi đâu để nhặt xác của em đây? Động sói là địa bàn của chúng, em cho rằng thoát khỏi sẽ an toàn? Ngoài kia còn có rất nhiều thuộc hạ của tôi không biết mặt em, em nói xem, nếu em đụng mặt một trong số chúng, kết quả sẽ thế nào? Tôi đối xử đặc biệt với em, không có nghĩa thuộc hạ của tôi cũng như vậy. Em bị thương vẫn không sợ chết. Là em đang chứng minh mạng em lớn hay em muốn nói ở đây không một ai dám giết em?”

Cô vội lắc đầu, bước tới gần anh, giọng gấp gáp: “Em không có nghĩ như vậy!”

Richard nhấc chân tránh xa Diệp Vy, giọng lãnh khốc: “Đi đi.”

Cô nghi hoặc nhìn anh.

Anh không tránh ánh nhìn của cô, lặp lại lời nói: “Đi khỏi núi Tiêu Dao.”

Diệp Vy sững người, hai mắt mở to đầy kinh ngạc.

Anh vẫn nhìn cô, giọng đầy cay nghiệt: “Nếu còn không đi, tôi sẽ đổi ý. Đợi đến khi trời tối, sai thuộc hạ mang em ra ngoài làm mồi cho những ma cà rồng đang đi săn hoặc cho bọn chó sói đang muốn ngấu nghiến em. Tôi không có kiên nhẫn đâu.”

“Anh… đừng như vậy…”

“Cút ra ngoài.”

Richard bất ngờ gầm lên, Diệp Vy hốt hoảng lùi về sau. Rõ ràng là anh đang mở đường chạy trốn giúp cô, nhưng cô lại không thể nào bỏ đi. Trước đó rất muốn chạy khỏi ngọn núi này, rất muốn tránh xa ma cà rồng. Nhưng bây giờ, hình như ham muốn đó đã không còn mãnh liệt nữa. Nó… lặn xuống đáy biển từ lâu rồi. Thay vào đó là mong muốn được ở lại. Ở lại Tiêu Dao. Một mong muốn tàn nhẫn biết bao!

“Richard…”

“Cút.”

Diệp Vy bị âm thanh dọa người của anh làm cho giật mình, đôi mắt dần đỏ. Cô bất lực nhìn anh hồi lâu, sau đó xoay người. Thêm một lúc, cô lại xoay người trở lại. Vì sao không đủ can đảm để bước đi? Cửa ở ngay phía trước, vài bước nữa là có thể có được tự do. Vì sao không đi? Hốc mắt trở nên đỏ hoe, Diệp Vy lo lắng nhìn anh rồi khẽ nhích tới một bước. Không đợi anh lên tiếng, cô lập tức cất giọng ủy khuất.

“Em không biết, em thật sự không nghĩ như vậy sẽ khiến anh mất mặt. Em nhớ hết tất cả mọi chuyện, em biết nếu khóc anh sẽ xóa kí ức của em, vậy nên em kìm nén để không nháo loạn trước mặt anh. Richard, không biết từ bao giờ, nhìn thấy anh bị thương, em rất đau lòng. Anh là chúa tể thì làm sao có thể dễ chết như vậy, nhưng em không hề nghĩ đến bản thân anh là chúa tể, em chỉ biết anh cũng bị thương chảy máu. Em đã sợ, em sợ anh sẽ chết. Vì vậy em phải đi gặp Luân, bảo anh ta đừng lợi dụng em. Em suy nghĩ nông cạn, ngoài việc đó, em không nghĩ được gì khác...”

Richard nhíu mày trầm mặc. Hóa ra là như vậy. Diệp Vy biết anh cảm thấy như thế nào khi trông thấy cô nức nở khóc nấc lên hay làm loạn trước mặt anh, điều này giải thích lý do cô bé con nhớ hết mọi chuyện mà vẫn ngấm ngầm tỏ ra bình thường. Anh không tán thành hành vi này của cô. Nhưng những gì cô vừa nói, anh nghe không sót một chữ. Chính những con chữ đó khiến lòng anh lại khẽ dao động vì cô.

Diệp Vy tiếp tục nói: “Anh từng nói em ở lại không phải tự nguyện, Richard, em nói cho anh biết, anh sai rồi. Bây giờ em ở lại là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Không phải anh giam giữ em nữa, cũng không phải anh ép buộc em nữa. Ừm… em định nói mình không sợ chết, nhưng như vậy thì dối lòng quá. Thật ra em sợ chết. Luân đã nói anh không thiếu kẻ thù, chỉ thiếu người chịu chết thay anh. Em tin rồi.”

“…”

“Em tin có rất nhiều thuộc hạ sẵn sàng hi sinh vì anh, bao gồm cả em.”

Giây tiếp theo, Diệp Vy đưa tay kéo mạnh người Richard xuống, sau đó kiễng chân lên, đặt môi mình lên môi anh. Kĩ thuật hôn là gì? Diệp Vy không biết. Cô chỉ đơn giản dùng môi chạm nhẹ lên môi anh một cái, dời mặt ra, rồi lại nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi anh thêm một lần. Sau đó mỉm cười. Ánh mắt ngập tràn nhu tình.

Richard dùng một tay giữ chặt eo Diệp Vy, tay còn lại áp đảo sau cổ bắt cô ngửa đầu đón nhận anh. Nụ hôn lần này kéo dài triền miên, thô bạo gấp bội. Dù là dịu dàng hay phẫn nộ thì đều như thế. Anh hôn cô thật sâu, khiến cô không thể tìm được chỗ trống để hít thở. Mặc cho người trong ngực hô hấp khó khăn, dùng tay liên tục đẩy vào người anh thì anh vẫn hôn không ngừng nghỉ. Anh tham lam muốn ép chặt Diệp Vy vào lòng, đem hai thân thể hòa thành một, mãi mãi bên nhau đến tận cùng.

Hai người ngã xuống giường lớn, quần áo không còn nghiêm chỉnh.

Diệp Vy há miệng thở dốc, gương mặt đờ đẫn.

Bàn tay to lớn của Richard vuốt lên mặt cô, hai mắt anh bỗng nhiên sâu lắng.

“Vy.”

“…”

Diệp Vy mơ màng nhìn anh, sau đó dùng tay mình chạm vào tay anh, khóe miệng bất giác nở nụ cười đơn thuần. Mùi hương của anh, muốn giữ lại thật lâu, thật lâu, thật lâu. Cô đã nghiện hương thơm hổ phách trên người anh, không dứt ra được. Ánh mắt người đàn ông bên trên chứa đầy dịu dàng, một gương mặt chỉ để lộ khi ở trước cô, không cho bất kỳ một ai khác trông thấy. Diệp Vy hài lòng. Anh là của cô.

Anh cúi người thưởng thức hương vị trên cơ thể mịn màng của cô. Trên từng mảnh da thịt anh lướt qua, đều cố tình lưu lại một dấu vết mờ ám. Richard trườn lên, để Diệp Vy nằm nghiêng đầu, anh chậm rãi rê đầu lưỡi lên tai cô. Hơi nóng từ miệng anh động lại trên tai làm Diệp Vy nhịn không được, khẽ phát ra một âm thanh nho nhỏ mang đầy tính kích thích. Người cô mềm nhũn. Anh cười nhẹ, dời nụ hôn xuống cổ cô. Xuống dần. Xuống dần. Xuống dần. Sau đó anh tiến lên, chậm rãi hôn lên mặt cô, rồi đến mắt, rồi đến chóp mũi, rồi đến cái miệng nhỏ đang kìm nén tiếng kêu.

Richard rất biết cách khiêu khích, anh khiến Diệp Vy không ngừng cắn môi, không ngừng cử động thân thể, tựa như muốn được anh chạm vào nhiều hơn. Cô sợ mình sẽ bật ra thanh âm nào đó kỳ cục làm anh bật cười. Dù khó chịu hay thoải mái cũng chỉ kiên cường im lặng, môi mím chặt. Cái mát lạnh truyền tới da thịt, ngón tay anh mân mê chà nhẹ từng thớ thịt trên người Diệp Vy. Chầm chậm chuyển đến nơi tế nhị. Anh hôn lên môi cô, để đầu lưỡi chơi đùa trong khoang miệng của cô hồi lâu.

“Ưm…”

Diệp Vy vội đưa tay che miệng, muốn tránh khỏi anh nhưng bị bắt lại nhanh chóng.

Richard trầm thấp khẽ cười một tiếng, thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ.”

Tiếp đến, ngón tay bắt đầu nghịch ngợm liên hồi.

Anh dùng một ngón, hai ngón… Đến lúc anh chuẩn bị cho thêm một ngón tay chạm vào nơi-nào-đó-của-mình thì Diệp Vy lập tức bắt lấy cánh tay anh, do dự lắc đầu nhưng vẫn mím chặt môi. Richard ngẩng đầu, không nói tiếng nào, tiến thêm một ngón tay vào bên trong. Cô hoảng hốt, muốn kháng cự, anh liền chặn lại. Anh dùng răng cắn nhẹ vào cổ Diệp Vy, thu hút lực chú ý của cô. Bàn tay nhàn rỗi còn lại đặt trên ngực Diệp Vy, nhẹ nhàng xoa nắn rồi chơi đùa. Tiếp đến, anh cúi người, đặt miệng lên bầu ngực căng tròn mềm mại, dùng răng khoáy động cơ thể của cô.

Sau đó anh tùy ý cử động ngón tay.

Cô run người đón nhận lực đạo của anh, hơi thở trở nên dồn dập.

Một lúc sau, Diệp Vy bắt lấy tay anh, ra sức lắc đầu kháng cự. Như hiểu được ý muốn của cô, Richard dời nụ hôn lên môi cô. Những ngón tay của anh không ngừng chuyển động, Diệp Vy tưởng chừng sắp ngất đến nơi. Trước mắt mờ ảo một vùng, cô đón nhận cái hôn cuồng nhiệt của anh rồi khẽ kêu lên một tiếng. Âm thanh bị đè nén do anh vẫn dùng môi chặn trên miệng cô làm cho bầu không khí càng thêm mị hoặc.

“A... ”

Bầu không khí dày đặc hương vị sắc dục.

Khoảnh khắc tiếp theo, Richard đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Diệp Vy mơ hồ nhìn vào anh, mắt chứa đầy sương mù.

Hai mắt dần trở lại bình thường, Richard không nói một lời, đứng phắt dậy, rời đi.