Lòng Lộ Tiểu Vũ mềm nhũn, tuy năm ấy Trầm Thiên Ảnh đã bỏ cậu lại khi cậu cần người thân nhất, nhưng cậu vẫn không thể tàn nhẫn bỏ rơi người anh trai khổ sở tuyệt vọng này được.Lộ Tiểu Vũ trở về phòng thí nghiệm thu dọn đồ đạc, quay về ký túc xá sắp xếp đồ dùng cá nhân và quần áo vào túi, xách hành lý đến siêu thị mua ít đồ ăn chín. Cậu quyết định lần sau sẽ tới mua gạo, dầu, gia vị các loại, sau này tự mình nấu ăn vẫn tốt hơn.Trở về nhà Trầm Thiên Ảnh, Lộ Tiểu Vũ tay xách hành lý gian nan đóng cửa, thấy cún bự Trầm Thiên Ảnh đang xem ti vi, điều khiển từ xa đặt bên cạnh móng cún, chỉ cần anh động động ngón tay là có thể chuyển kênh. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, song không châm lửa.Nghe thấy Lộ Tiểu Vũ về, Trầm Thiên Ảnh đứng dậy ưu nhã nhảy xuống sofa, đưa điếu thuốc tới trước mặt Lộ Tiểu Vũ, lắc lắc đầu.Lộ Tiểu Vũ buông hành lý, đi tìm bật lửa châm thuốc cho anh.Thực ra Lộ Tiểu Vũ cảm thấy hơi ngại khi phải ở một mình với Trầm Thiên Ảnh, cậu không biết xưng hô với người anh trai trước mặt thế nào. Hôm qua thì cậu có thể thoải mái gọi anh là ‘cún bự’, còn lúc này thì không biết phải gọi tiếng ‘anh trai’ thế nào. Không phải do giờ Trầm Thiên Ảnh đang trong thân xác của một chú chó, mà là hai người nào có tình cảm gì. Hình tượng người anh trai mà Lộ Tiểu Vũ từng ảo tưởng, đã sớm bị Trầm Thiên Ảnh lạnh lùng vô tình đập nát.Châm thuốc cho Trầm Thiên Ảnh xong, Lộ Tiểu Vũ hơi thất thần, ngọn lửa không cẩn thận bén tới lông chó. Lộ Tiểu Vũ vội vàng thổi tắt lửa, nhưng nhúm lông vẫn bị lửa cháy mất một chút.Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng nhìn sắc mặt Trầm Thiên Ảnh, nhưng giờ khuôn mặt này của anh cũng không biểu hiện ra được bao nhiêu cảm xúc. Trầm Thiên Ảnh nâng móng cào cào mép, rồi như không có chuyện gì quay về sofa nằm sấp.Lộ Tiểu Vũ đặt hành lý vào phòng cho khách, sau đó xách túi đồ ăn vào phòng bếp. Vừa đi cậu vừa nói, “Em mua thức ăn chín và cơm về, buổi trưa mình ăn tạm. Chiều em sẽ đến siêu thị mua gạo, tối nấu cơm.”Trầm Thiên Ảnh không đáp lại.Lộ Tiểu Vũ nghĩ, cũng không trông chờ anh ấy sẽ như cún thật sủa ‘Gâu gâu’, thế nên cậu liền tự mình nói chuyện không chờ anh trả lời.Tới khi ngồi trước bàn ăn, Trầm Thiên Ảnh ngồi trên ghế nhìn bát đũa trước mặt, đơ người.Lộ Tiểu Vũ xới hai bát cơm, không biết làm sao nhìn Trầm Thiên Ảnh. Cậu để ý thấy Trầm Thiên Ảnh trộm nâng móng, rồi lại thả xuống, mặt cứng nhắc không nhúc nhích.Lộ Tiểu Vũ đoán có lẽ anh ngại, giả bộ lấy lý do xem ti vi, bưng bát vào phòng khách.Cậu mở ti vi, chợt nghe phòng ăn vang lên tiếng ‘Lạch cạch’, vội vàng quay vào, thấy Trầm Thiên Ảnh ghé lên bàn, đôi đũa rơi xuống đất.Lộ Tiểu Vũ đi tới, đặt bát xuống, ngồi xổm xuống nhặt đũa đặt trước mặt anh, ai ngờ Trầm Thiên Ảnh lại nâng móng hất đũa xuống. Lộ Tiểu Vũ giờ mới biết anh giận, vội an ủi, “Anh đừng vội, cứ bình tĩnh, thực ra không cần dùng đũa cũng được….”Nói tới đây, Trầm Thiên Ảnh dứt khoát nhảy xuống bàn bỏ đi.Lộ Tiểu Vũ không có cách nào, đứng trước bàn ăn suy nghĩ một hồi, vào phòng bếp lấy thìa, cầm bát chạy theo anh.Trầm Thiên Ảnh ghé trên sofa không nhìn cậu.Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, dùng thìa xúc cơm đưa đến bên miệng Trầm Thiên Ảnh, “Để em đút cho anh.”Cậu không rõ có phải anh vừa đảo mắt khinh thường cậu hay không, rồi lại thấy Trầm Thiên Ảnh há miệng. Cậu vội vàng đưa cơm vào miệng anh, giờ mới thở phào nhẹ nhõm.