Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 13: Mật mệnh 5

Tôi chỉ kịp nghe tiếng vút thoáng qua tai trái của mình. Là nó. Ám Độ Huyết Sát. Tốc độ của nó nhanh đến mức tôi không còn ngửi được mùi máu tanh, cũng không nhìn thấy hình hài của khối máu. Tôi không biết nó đã hóa thành loại ám khí gì, hướng tấn công có vẻ như là nhằm vào Vệ Môn Thần.

Tôi...

Có một bóng người thình lình đứng chắn trước mặt tôi, tôi nghe người đó kêu hự một tiếng rồi quỵ xuống, tôi cũng bị dính đòn, sườn trái nghe xương cứ xào xạo than khóc. Dù người đó đã ngồi quỳ nhưng vẫn dồn sức đẩy cả tôi và Vệ Môn Thần trượt sang. Cử động của người này rất nhanh, tôi chỉ nhìn được thấp thoáng hành động của y. Y xoay người, cánh tay y hất lên trên thì thoáng biến mất. Qua bóng lưng y, tôi thấy có ánh sáng hoàng hôn hắt qua khe cửa chính, có cả gió sộc vào nhà, thổi tung mái tóc đen cùng mùi rượu nồng nặc từ người này.

Tai tôi bỗng chốc ù đi, và có máu chảy ra từ nó, cơn đau buốt chạy tới tận óc. Không biết vài giây trước đầu tôi đã bị va vào đâu rồi. Mắt cũng dần mờ đi, cái gì trước mắt cũng lèm nhèm. Xem chừng, tôi là đang bị choáng. Việc duy nhất tôi còn chút chút ấn tượng là mình mới vừa chộp được cái bầu khói đen đen từ tay đứa trẻ tộc Tà, rồi tôi bị trượt, thứ đó tuột khỏi tay tôi và bị văng đi. Nó văng vào đâu đó mà hàng loạt tiếng loảng xoảng ghê người vang lên. Mà kệ cái bầu đó đã văng vào đâu, miễn là nó vỡ thì tốt, cái thứ khói độc từ nó ngửi đã muốn nôn.

Mà sao người tôi cứ nghiêng ngả thế này. Trần nhà cũng quay mòng mòng. Tay chân tôi láo quáo toàn vớ phải mảnh sành vỡ. Hình như cái bức tường vò rượu bị đổ rồi.

Tôi lần mò về phía khe cửa, trăm phần trăm là da thịt cũng bị ăn chục phát mảnh sành cứa phải, chẳng có cảm giác đau đớn gì nhưng cứ thấy tay chân ươn ướt, bết dính. Tôi bò lết đến bậu cửa, vừa thò được cái chóp đầu ra ngoài đã bị ai đó túm lấy áo giật lại. Nhưng tích tắc là lưng áo lại nơi lỏng, tôi tiếp tục trườn ra ngoài. Bậu cửa này bằng đá gì mà lạnh toát, lại có mùi thơm thơm, tôi mân mê sờ soạng tí chút rồi đột nhiên bị hẫng, toàn thân nhanh chóng dốc ngược rồi lộn cổ ngã xuống.

Chết! Tôi đang rơi. Ngoài cửa căn nhà là một khoảng không sâu hun hút.

(...)

Có tiếng nước chảy quanh tôi. Mà không, nước đang ngậm lấy tôi thì đúng hơn. Rất mát và ngọt. Tôi nhấm nháp làn nước thơm ngọt, cảm giác như lâu lắm mới được thưởng thức hương vị này. Tôi đang nằm sấp, toàn thân ngập trong nước đến quá nửa, tay chân xoải hết cỡ như nhảy dù, mắt nhắm mắt mở cho nước rửa trôi hết rỉ.

"Có vẻ thảnh thơi quá nhỉ?"

Một tên to gan lên tiếng phá hoại giây phút hạnh phúc hiếm hoi của tôi. Sao bầu không khí này cứ thấy quen quen. Lần đầu tôi bị Ngô Thông tìm thấy cũng giống thế này.

"Khung cảnh này có thấy quen thuộc không?" Gã lại lên tiếng.

Tôi mở choàng mắt. Quen thuộc thì đúng rồi. Qua làn nước phủ quanh, tôi thấy kẻ vừa lên tiếng quả nhiên là Ngô Thông. Trên dải đá lởm chởm, cự ly an toàn với làn nước, Ngô Thông đang ngồi khoanh chân trước mặt tôi, một tay ôm ngực, một tay buông thõng, ánh mắt sắc lạnh thường thấy. Mà không phải hắn cố tình ngồi trước mặt, tại tôi đang nằm sấp thôi.

Trời lúc này đã nhá nhem tối. Chẳng rõ đây là nơi thâm sơn cùng cốc gì. Tôi nằm sấp trên một khe suối nông, lởm chởm đá. Nhưng đá ở đây có bề mặt tương đối tròn và phẳng, màu hơi ngà, nằm lên cứ như đi spa vậy. Bao quanh khe suối là dải đá cùng loại với lòng suối trải dài. Xa hơn chút nữa là cây cối khá dày đặc, mà tôi cũng không bận tâm lắm là cây gì, nước đang ngập nửa mặt tôi đây này. Ngô Thông ngồi im, không nhúc nhích, mặt lạnh te, hắn hỏi:

"Dậy được không?"

Tôi nhăn nhó, cái cổ còn không ngóc lên được, hễ há miệng ra là nước lại tràn vào, trả lời hắn có mấy chữ còn bập bùng, thổi đầy bong bóng. Đâu phải tôi chưa thử gượng dậy, tôi muốn bóp chết Ngô Thông ngay khi vừa nhìn thấy ấy, nhưng cơ thể đã mất hết cảm giác rồi, thành ra vẫn hoàn nằm sấp.

Ngô Thông tiếp: "Nằm thêm chút nữa nhé." rồi lại ngồi im, kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn quả là người gan cùng mình, đó đâu phải một câu hỏi thân tình, là thẳng thừng ra lệnh, hắn quên ai mới là chủ nhân ở đây rồi chăng?

Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua Ngô Thông vẫn cứ ngồi im như khúc gỗ, không thèm kéo tôi lên trên bờ. Hắn có ghét tôi thế nào thì ít ra cũng phải lật ngược tôi lại chứ, cứ để tôi uống nước đến trương phình vậy mà được à. Tôi còn nhiệt tình chửi Ngô Thông là loại phụ nữ vô cảm, đến cả động vật cũng tốt hơn hắn, đương nhiên tất cả những lời lẽ này chỉ xảy ra trong đầu tôi thôi.

Cơ thể tôi có chút khá hơn, những vết sành cứa trên da đang liền lại, cảm giác ngưa ngứa, thật may là không có máu loang lổ ra, tôi thực chẳng muốn làm ô nhiễm suối nước tinh khiết này. Tôi chốc chốc lại ngớp thêm miếng nước, cứ nằm đây qua đêm tôi chắc sẽ thành người cá thật chứ chẳng đùa. Ngước lên mực nước suối trong vắt thấy Ngô Thông vẫn ở đó. Hắn không ăn uống hay tranh thủ chợp mắt, hắn cũng chẳng làm gì khác, liếc sang một lần cũng không, hoàn toàn đúng nghĩa với từ 'tượng'. Tôi nhìn lén hắn mấy lần, sắc mặt bình thường, không giống như bị thương hay đang mắc bệnh, quần áo đã được thay thế bằng tà áo dài gấm màu đen, râu ria đã được cạo sạch, mớ tóc rối đã được xử lý tinh tế bằng dây đay, tuy vẫn lòa xòa nhưng về tổng thể thì hắn ưa nhìn hơn đôi chút. Cơ mà, tôi ra lệnh cho hắn ra ngoài đánh đuổi quái vật, chứ có bảo hắn đi trùng tu nhan sắc bao giờ. Hắn biến mất mấy ngày rồi quay lại với bộ dạng choáng ngợp thế này là muốn tranh vai nam chính chăng?

Bóng tối chậm rãi phủ xuống, không có trăng, nhưng trời quang lắm. Khí sống bao trùm khắp nơi, hít thở nó khiến tôi tỉnh táo hẳn. Chẳng hiểu lũ Trùng Đèn Chuông từ đâu chui ra mà bu quanh người Ngô Thông, soi sáng cả một góc. Ngô Thông yên vị, mắt vẫn mở, vẻ mặt vô cảm, hơi thở đều đều. Tôi chợt nghĩ, có khi nào hắn ngủ mở mắt không. Gã này không hiểu từ đâu rơi xuống nữa, hắn không phải người mà.

"Anh... không... đói... à?" Tôi thì thào.

Ngô Thông lặng thinh.

"Này, tôi đang hỏi..."

Nói đến đây thì tôi chết lặng. Cái suối lúc chạng vạng tôi đang nghỉ mát đã cạn khô từ đời nào, chỉ còn trơ lại toàn đá là đá. Cả một bãi đá màu hoàng kim. Cộng thêm ánh sáng của Trùng Đèn Chuông hắt xuống thì chúng càng sậm màu hơn, lấp lánh như được mạ vàng, lọt giữa những khe đá nhấp nhô là đống bi sắt từ người tôi. Tôi bật dậy, ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Vết thương trên người tôi đã liền lại hết, đống bi sắt cũng tiêu tán sạch sành sanh, người tôi nhẹ bẫng, linh hoạt và có thể vận khí. Tôi vội hỏi Ngô Thông chuyện gì đã xảy ra. Lúc này hắn mới mở miệng, hắn còn hỏi ngược lại tôi là tôi muốn biết chuyện gì. Tôi cười đểu, rồi nghiến răng ra lệnh. Lúc này tôi mới để ý hắn cứ ôm một cánh tay đã mấy tiếng rồi. Tôi hung hãn kiểm tra hắn. Kì lạ là hắn không phản kháng. Đúng hơn là hắn không thể phản kháng. Bởi cánh tay hắn có Trùng Chi Độc.

Cả hai cánh tay Ngô Thông đều có Trùng Chi Độc. Tại sao thì tôi không rõ, hắn đã chịu đau đớn mấy tiếng mà đến cả cái nhăn mặt cũng không có. Tôi không ngại lấy Trùng Chi Độc ra giúp hắn, hắn tung hoành giang hồ nhiều rồi, bị chút thương tích cũng không đến mức không chịu được, nhưng tôi mắc mớ gì mà phải giúp hắn.

*Lý Nhật Du*

Trong đầu tôi thì nghĩ vậy nhưng tay đã tự giác rút ngay con dao găm của Ngô Thông từ đời nào. Tôi tự chế nhạo, không muốn thừa nhận mình bị hội chứng 'thân xác không đồng nhất với não bộ' một chút nào.

Ngô Thông nhíu mày:

"Không cần làm vậy, cô sẽ bị trúng độc."

Hắn không thể rụt tay lại để kháng cự tôi.

"Anh biết là tôi sẽ chẳng chết bởi thứ này." Tôi hờ hững đáp, cúi mặt nhìn mạch tượng, không cho Ngô Thông một cơ hội khước từ, dù bằng ánh mắt hay biểu cảm chống đối. Tay tôi nhuốm mồ hôi vẫn mạnh bạo dò tìm vị trí của con Trùng Chi Độc. Ngô Thông khẽ rùng mình, thân nhiệt tăng lên, tim đập hỗn loạn, phản ứng nhạy cảm này của hắn khiến tôi thấy buồn cười, hắn như vậy là bởi không quen bị nữ nhân động chạm.

Bắt được vị trí con trùng rồi tôi rạch một đường dứt khoát, nhanh chóng thò ngón tay vào tóm cổ nó, lôi ra ngoài. Trùng Chi Độc vừa thấy thịt người là lập tức đớp lấy, miệng nó chắc chắn là sự kết hợp cả tá lưỡi dao xoắn cộng máy khoan chứ chẳng vừa. Loài trùng gặm nhấm này cắn đau khủng khiếp, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước mà tôi vẫn bị giật nảy lên. Nói là độc của Trùng Chi Độc không gây hại đến tôi là mấy nhưng con trùng này to gấp ba con trùng trong người Vương tử, lượng độc vì thế cũng nhiều hơn, chưa được năm giây tay tôi đã tê rần. Tôi tăng tốc lấy con thứ hai ra. Lần này thì tay tôi tê hẳn, như cái giẻ vắt tạm vào bả vai, cũng bởi vậy mà đường rạch thứ hai trên tay Ngô Thông bị ngoác to và sâu hơn. Trong lòng có chút áy náy, nhưng nghĩ mình cũng thảm không kém gì hắn, lại là đang xả thân cứu hắn, nên như này cũng không có gì là quá đáng, rốt cuộc bản mặt tôi vẫn dửng dưng. Lôi được hai con trùng ra thì tôi thở phào, quẳng chúng sang một bên. Chúng to hơn tôi tưởng, nhất là cái miệng dị hợm của chúng, nhìn thấy gớm.

Ngô Thông mặt đầy đề phòng, rồi tự xé áo băng vết thương trên hai cánh tay mình lại. Gã này thật đáng sợ, nãy giờ, hắn một tiếng kêu than cũng không có, mồ hôi chẳng nhỏ lấy một giọt, sắc mặt vô cùng tỉnh táo, hắn chỉ có chút bối rối khi bị tôi đụng chạm da thịt. Hắn chợt nói: "Tôi đã tưởng cô sẽ làm thế."

Tôi sững sờ mất vài giây, sau nhìn máu Ngô Thông trên tay mình thì như hiểu ra mà tự lùi lại. Ngô Thông đang nhắc tới việc tôi đã từng moi tim hắn và Thái tử.

"Không cần phải lùi xa thế," Ngô Thông lạnh lùng, vẻ mặt hằn học "dù tôi rất muốn tận mắt xem cô làm cách nào gây ra vết sẹo trên ngực tôi, nhưng mà... sẽ không có lần thứ hai cho cô kịp ra tay với tôi đâu."

Cái vẻ mặt uy hiếp này của Ngô Thông thực khiến tôi muốn choảng nhau với hắn. Tôi không cho phép mình sợ hãi hắn, dù thế nào đi nữa, bởi hắn là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

Ngô Thông gượng đứng dậy, đi về phía cái lán nhỏ cạnh gốc cây gai leo cuộn thành một bó to đùng, đám Trùng Đèn Chuông lập tức bay theo hắn. Ngô Thông chậm rãi cúi người xuống, nhìn chăm chăm vào trong lán rồi thở dài. Trong lán có ai đó đang nằm, tôi không thấy rõ, nhưng cái cách đối xử rất cẩn trọng của Ngô Thông ấy thì chỉ với hai người. Ngô Thông kính cẩn dâng nước cho người đó uống, tư thế nửa quỳ nửa ngồi. Hắn lắc đầu khi được người trong lán hỏi về hai cánh tay đang cuốn vải. Vẻ mặt hắn thoáng chốc trầm ngâm, rồi hắn dùng cả hai tay đỡ lấy bàn tay của người trong lán, hạ thấp đầu xuống dưới tầm tay người đó mà im lặng.

Tôi ngây người khi nghĩ rằng người trong lán là Anh Nhi. Chỉ với Anh Nhi, Ngô Thông mới đối xử vừa kính trọng vừa nâng niu lại hết mực ân cần như thế. Nhưng Anh Nhi chết rồi, chính mắt tôi đã nhìn thấy. Anh Nhi không thể nào xuất hiện ở đây. Anh Nhi đã chọn ở bên Quận chúa suốt đời suốt kiếp.

Mắt tôi ngân ngấn nước, tôi vội lau đi mà lòng đau như cắt. Tôi không muốn nghĩ tới Anh Nhi, thời điểm này thì càng không nên, bởi chỉ nghĩ đến anh là tôi không kiềm chế được bản thân. Bằng cách nào đó, tôi luôn cố gắng xóa sạch những việc, những người khiến mình đau đớn tưởng chết đi sống lại.

Xét kỹ hành vi của Ngô Thông thì có chút khác biệt, bởi với người này, hắn giữ một khoảng cách vô hình nhưng rất rõ ràng. Khoảng cách tuyệt đối mà Ngô Thông luôn tự đặt ra để giới hạn bản thân, tình cảm và cách đối xử của hắn, đó là địa vị. Chỉ riêng với Anh Nhi, Ngô Thông mới bước qua ranh giới ấy. Người trong lán không phải Anh Nhi, nhưng có nằm mơ tôi cũng không nghĩ lại là người đó.

Ngô Thông qua chỗ tôi, hạ giọng:

"Ngài ấy cho gọi cô."

Tôi hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng phải theo hắn. Tim đập chân run nhưng vẫn ra cái vẻ ta đây. Đến lán rồi thì suýt ngất khi nhìn thấy Thái tử trong lán. Mà không phải, là Thái tử của ba mươi năm nữa. Tôi không tài nào tin nổi những gì mình đang nhìn thấy, người trong lán là Nam Vương, cha đẻ của Thái tử bằng xương bằng thịt. Tôi hoang mang nhìn sang Ngô Thông, hắn ra hiệu cho tôi quỳ xuống, rồi vẻ mặt nhanh chóng chuyển sang đe dọa khi tôi ngây phỗng quá lâu. Nam Vương mỉm cười, khẽ vẩy tay nói không cần đa lễ, ông bảo tôi cứ bình thường đi. Tôi càng ngây người. Nam Vương sai Ngô Thông lấy đồ ăn cho tôi rồi bảo tôi cứ ngồi đâu tùy thích. Xét về mặt nào đó thì gương mặt Nam Vương y hệt Thái tử, nhưng dễ chịu hơn nhiều.

Ngô Thông loáng cái đã kiếm được vài thứ hay ho cho tôi, nhưng, ngoài món thịt ra tôi không có hứng thú với thứ gì khác. Ngô Thông ngàn vạn lần muốn chửi tôi nhưng cuối cùng phải lặng lẽ đi thịt con thú nhỏ, bắc đống lửa bên ngoài lán, rồi nướng thịt cho tôi ăn. Hắn được việc thật, chỉ loáng cái đã xong. Tôi vội vàng cắn xé, ngoạm lấy đồ ăn, mặc cho Nam Vương nhìn tôi đầy kinh ngạc. Ông lại cười, bảo tôi không cần để ý gì cả, cứ từ từ ăn thôi.

Ấn tượng về Nam Vương lúc này khác hoàn toàn với lần tôi gặp ở Nam Thành. Dù sao tôi cũng hơn ông ta mấy chục tuổi, giữ lễ là không nên, nhưng cũng không thể tùy tiện mà thất lễ, tôi cố gắng giữ chừng mực hết sức có thể.

Đang ăn dở thì có vài bóng người vụt nhảy qua bụi cây làm tôi giật mình. Ngô Thông lập tức đứng sát vào tôi, quay người tôi về phía con suối đã cạn nước, hắn bảo tôi cứ tiếp tục ăn đi. Tôi ngoan ngoãn ngoạm thêm một miếng to, không nhìn đi đâu hết, chỉ chăm chăm nhìn vào cái đùi lừng lững sát mặt mình. Ngô Thông thoáng đỏ mặt khi tôi cứ nhìn vào đùi hắn với ánh mắt thèm thuồng, hắn làu bàu tôi là loại con gái thiếu đứng đắn. Tôi cười gian, tuy hắn nghĩ một hướng tôi nghĩ một hướng, nhưng tình huống thì rất thú vị và ăn nhập. Tôi thì thào nói nếu chỗ thịt này không đủ ăn thì tôi sẽ xử lý hắn, cách thức giống như việc tôi đã gây ra vết sẹo trên ngực hắn dạo trước, rồi tôi lại ngoạm một miếng thịt thật to để minh họa. Ngô Thông trừng mắt, nói tôi cứ thử xem, rồi hắn ấn đầu tôi vào miếng thịt. Tôi không thể ngừng cười. Ngô Thông chưa bao giờ lại dễ cho tôi ức hiếp thế này.

Mấy bóng đen xuất hiện trước lán, nhìn thấy Nam Vương là đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Bọn họ nhí nháo thông báo về chiến sự ngoại Thành Cọc Đầu cho Nam Vương. Nam Vương có hỏi mấy câu, bọn họ đều đáp lại đầy cung kính. Hồi lâu thì bọn họ cúi chào, đứng dậy và nhanh chóng biến mất giống như lúc xuất hiện. Tôi chẳng bận tâm đến bất cứ thông tin nào mấy người đó vừa bẩm báo. Tôi chỉ nghe chuyện liên quan đến Thái tử mà thôi. Họ nói Thái tử đang bị thương nặng, nắm giữ một đạo quân khoảng hơn nghìn người cắm chốt phía Tây ngoại thành Cọc Đầu, sáng mai sẽ tấn công vào thành, hiện chưa có động tĩnh gì, bên cạnh Thái tử lúc này có đội quân của Phạm Tướng Quân thành Tây Sương và Tượng Binh của Bạch Nguyên Vương.

Tôi chợt nghĩ, trong thời gian vắng mặt, không biết Thái tử đã để ai giả danh cậu ta trông coi quân doanh. Mấy người này báo cáo như vậy thì có nghĩa Thái tử đã an toàn trở về rồi. Không biết chuyện gì đã xảy ra tại Nhà Lớn, bằng cách nào mà cả bọn thoát khỏi kết giới của Tây Sương Vương?