“Lý nào lại vậy.!” Cố Bình siết chặt nắm tay, tức giận đại sự vốn thành lại bại, uất ức không chịu thua.
Giận quá hoá cuồng, Thái tử giành lấy chén dược liệu đã được chuẩn bị từ trước, tiến tới chỗ Đế vương, giữ chặt khuôn miệng của ông, ý đồ đút hết bát dược.
Cố đế thế nào cũng không ngờ được đích tử thân sinh mà ông hết lòng bồi dưỡng phút cuối cùng, chính là người muốn giết hại mình, tâm đau như cắt, quặn thắt tim gan.
“PHẬP” thanh âm mũi tên xé gió lao đến, xuyên thủng trái tim Thái tử Cố Bình, người ngã xuống tại chỗ chết không nhắm mắt.
Phản quân tán loạn, như rắn mất đầu, kẻ buông tay chịu trói, tên sợ tội tự sát, náo loạn cả triều đình.
Kình Dương chỉ huy đại đội tinh binh khí thế ngất trời, bước đi uy chấn, phong thái quân vương, nhìn thấy hoàng đế cũng không hành lễ.
“Nhi thần cứu giá chậm trễ.” Dù là lời xưng tội nhưng cực kỳ qua loa, thái độ hững hờ.
“Ngươi thắng rồi! Ha ha! Cố Dương, ngươi thắng rồi!” Hoàng đế dù đang cười nhưng nước mắt rơi không ngừng, “độc tử”, kẻ đang đứng trước mặt ông đích thị là “độc tử”, “độc” của ác độc vô tình, “độc” của duy độc cuối cùng.
Kẻ ác độc sống đến cuối cùng, chiến thắng nhân sinh, vinh quang vô hạn.
“Ta.. từ lâu đã không biết hai từ “thua cuộc”.” Kình Dương cảm thấy trận chiến này hết sức nhạt nhẽo, hay vì đối thủ của hắn không phải là “Yến Kỳ”? Bất chợt lại nhớ đến tử địch, chẳng qua chỉ là người quá cố, hà cớ gì cứ chấp niệm không buông?
Một chiêu “mượn đao giết người” này đích thực cao minh, xoay Thái tử từ quyền cao uy vọng xuống thành kẻ phản đồ giết cha thí huynh.
Nên nói thế nhân vô tình hay lòng người đa đoan? Quyền lực tất lớn hay tình cảm cạn nông?
Đế vương sau một đêm binh biến liền tinh thần suy kiệt, sức khoẻ mai một, bất đắc dĩ thoái vị nhường ngôi cho Cửu hoàng tử Cố Dương khiến cả kinh thành rúng động, xoay chuyển.
Kình Dương tính toán mãi cũng không ra, như thể có thế lực nào đang âm thầm ở sau lưng giúp đỡ hắn thôn tính thiên hạ.
“Cố Dương!” Giọng nói ôn nhu, thánh thiện của Đường Vũ bất giác kéo lại sự suy nghĩ sâu xa cùa Kình Dương, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên rạng rỡ đến tinh khôi.
“Chúc mừng ngươi giành được vương quyền!” Đường Vũ vui vẻ đến cười tít mắt, nếu phía sau lưng có thể mọc ra chiếc đuôi, ắt hẳn phe phẩy không ngừng.
Kình Dương mỉm cười bình thản: “Đều nhờ Đường Thập hoàng tử tương trợ, nếu không có ngươi cho mượn binh phù, ta cũng không dám chắc trận chiến này dễ dàng giành thắng lợi như vậy!”
Người trước mặt chính là quý nhân truyền kiếp của hắn, có đôi lúc hắn không tin cậu là A Vũ bên hắn không bỏ không rời, nhưng từng việc cậu làm, từng lời cậu nói, từng suy nghĩ vì lý tưởng, tương lai của hắn, hoàn toàn giống hệt A Vũ trước kia.
“A Vũ, vào lễ đăng cơ, ta muốn sắc phong ngươi làm Hoàng hậu, suốt đời suốt kiếp, vĩnh bất phân ly!” Kình Dương vẻ mặt thâm tình hướng Đường Vũ bày tỏ chân tâm, khiến người sau mặt mày ửng đỏ, trái tim đập loạn.
“A..ân..” Đường Vũ vui mừng như mở cờ trong bụng, cậu cảm thấy mình chính là tu trăm kiếp mới chiếm được tình yêu của Kình Dương.
Có người vui cũng có người buồn, có tương hợp thì ắt có ly tan.
“Người đâu, mau cho ta vào gặp phụ thân!” Lâm Hiên mặt mày tái nhợt, đứng dưới cái giá lạnh ngày đông khiến y tay chân đông cứng.
Nhìn đến mẫu thân khóc nấc không ngừng, Lâm Hiên dụng sức xô đẩy cấm vệ quân, muốn xông vào bên trong đại lao tìm kiếm phụ thân.
Bất thình lình bị một ngoại lực xô ngã, trầy da chảy máu, Lâm Hiên ngước nhìn chỉ thấy tên thủ vệ nhếch mép khinh thường: “Ngươi nghĩ mình còn là Hiên thế tử kêu mưa gọi gió hay sao? Hiện tại chẳng khác nào chó nhà có tang, còn không biết thân biết phận?”
Lâm Hiên dù bị nhục nhã vẫn không bỏ cuộc, y tiếp tục đứng ngoài cửa kêu vọng vào, cầu xin được gặp mặt phụ thân Lâm Trừng.
“Cho y vào đi!” Tiếng nói từ tính rõ ràng mạch lạc, cả nhóm thị vệ đang canh gác lập tức hành lễ với người xuất hiện.
Lâm Hiên quay lại nhìn, liền biết đây là Tần thống lĩnh, thuộc hạ trung thành dưới trướng của Kình Dương.
“Đa tạ thống lĩnh!” Dứt câu liền đỡ mẫu thân loạng choạng bước vào trong, tìm gặp phụ thân của mình.
“Ta không muốn thấy mặt ngươi.” Lâm Trừng vừa nhìn đến Lâm Hiên liền câu đầu tiên phát ra như thế.
“Phụ thân.. nhi tử bất hiếu.” Lâm Hiên quỳ xuống, dập đầu thật to, nghe đến Lâm mẫu còn xót ruột, hốt hoảng.
Nhi tử bà khó nhọc mang thai chín tháng mười ngày, sao nỡ để y tổn thương sợi lông sợi tóc nào, liền đỡ người đứng dậy: “Tiểu Hiên ngoan, phụ thân chỉ là nhất thời tức giận, sẽ không trách con.”
Lâm Hiên lắc đầu nhìn bà, rồi quay sang hướng phụ thân chẳng hề ban cho y cái liếc mắt nào từ lúc y xuất hiện.
“Phụ thân, người vĩnh viễn là phụ thân đại nhân vĩ đại nhất của Lâm Hiên, không chỉ là kiêu ngạo của hài nhi, còn là tự hào của hài nhi. Người còn nhất định là Tướng quân anh dũng nhất Cố triều, được người đời kính nể. Nhi tử sẽ không để người bị thế nhân xem thường!” Lâm Hiên từng lời nói ra nhẹ nhàng bình thản, có sự trân trọng kính nể, có những trải lòng thật tâm, còn có kiên cường quả quyết, như thể lời y nói ra chính là sấm văn, chân lý.
Trong khoảnh khắc nào đó, Lâm Trừng đột nhiên phát giác, nhi tử của ông dường như trưởng thành tự bao giờ.