Khuynh Dương

Quyển 1 - Chương 20

Trình Cẩn ủ rũ suy tư, tâm tình trăn trở, kẻ hầu người hạ đứng đằng xa rỉ tai nhau lời to tiếng nhỏ: “Cô có thấy dạo gần đây thiếu gia cứ nhìn trời thở dài không?”

Hầu gái Giáp lập tức gật đầu: “Đặc biệt là mỗi khi chăm sóc thiếu phu nhân.”

Vệ sĩ Ất tức thì bổ sung: “Có hôm sau khi lau mình cho thiếu phu nhân, thiếu gia liền về phòng tắm để hạ hỏa cả đêm.” 

Lời vừa dứt, liền đón nhận ánh mắt như đạn bắn ra từ bốn phía: “Sao ngươi rành quá vậy?” 

Vệ sĩ Ất mặt không biến sắc đáp: “Dĩ nhiên! Ta rình cả đêm mà…”

Trình Cẩn thơ thẩn ngây người không biết mình đã trở thành đề tài chính trong cuộc bàn tán của nhóm thị hầu.

Y chỉ là đang không rõ, vì cớ gì mà thái độ của Hoắc Dương dành cho mình thay đổi một trăm tám mươi độ, như thể bị chuốc bùa mê thuốc lú, nếu ở tu chân giới, chắc chắn là bị đoạt xá rồi.

Vì cớ gì mà trước đây mỗi khi đút hắn ăn, bất kể cơm cháo, phản xạ đầu tiên của hắn ta chắc chắn sẽ phun hết vào mặt y. Hiện tại lại ăn đến say sưa ngon lành, cơ hàm khó cử động vẫn mỉm cười mãn nguyện. 

Chưa hết, lúc Trình Cẩn y nói lời đay nghiến, dày vò, hắn ta như nghe hài nghe hát, còn dùng ánh mắt trìu mến nhìn y, chất chứa tình cảm mặn nồng.

Đáng sợ nhất là khi y cởi đồ, lau người, tắm rửa cho hắn, đậu móa, tên bại liệt bán thân bất động đó thế mà dám “cương” trước mặt y! 

Qua đó mới thấy, kích thước của hắn còn to hơn của y, lý nào lại vậy? Lão thiên gia, công lý ở đâu chứ? Rõ ràng Trình Cẩn y mới là “tướng công” nha!

Trình thiếu gia hết thở dài lại chuyển sang thở ngắn, chẳng hay biết tự lúc y bắt đầu nhíu mày ủ dột, sau lưng y đã xuất hiện thêm một người.

“Tiểu Cẩn. Em đang nghĩ gì mà tập trung quá vậy?” Thanh âm người tới đột nhiên vang lên bên tai, dọa Trình Cẩn muốn ngất xỉu tại chỗ.

Trình Cẩn:!!! Đệch mợ, anh có tin tui báo cảnh sát bắt anh không? Người hù người sẽ gây chết người đó. 

“Hoắc đại thiếu, ngọn gió nào thổi anh tới Trình gia vậy?” Trình Cẩn trong lòng phun tào nhưng vẻ mặt lại hờ hững, chẳng hề nhìn anh, nâng ly trà trên tay nhẹ nhàng nhấm nháp.

“Đã lâu không gặp, anh chính là có điểm nhớ em.” Hoắc Đình thái độ rầu rĩ khi thấy người đối diện phớt lờ mình, từ bao giờ, thiếu niên lúc nào cũng theo đuôi mình ‘chặt không đứt, bứt không rời’ đã không còn đặt anh vào vị trí cao nhất nữa.

Trình Cẩn cười nhạt chẳng đoái hoài tới anh ta, dự định kêu người tiễn khách lại bị lời tiếp theo của Hoắc Đình làm cả kinh: “Đến lúc nên khiến đứa em trai Hoắc Dương này của anh biến mất vĩnh viễn rồi, Hoắc thị, không cần đến hai người trị vì.” 

“Anh điên rồi!” Trình Cẩn tức giận đứng lên, nắm lấy cổ áo của Hoắc Đình, ánh mắt căm phẫn trừng hắn.

“Ha ha, điên sao? Còn không vì hắn ép buộc, thứ nghiệt chủng ti tiện, mẹ hắn hại chết mẹ anh, tên con hoang mà dám mơ ước tranh giành Hoắc thị với anh sai? Hắn ta sống tới giờ này, còn không phải vì anh ra sức ngăn cản bác cả. Có điều, nhìn em đối tốt với hắn ta, anh thực sự đau lòng.” Hoắc Đình từ cuồng ngạo, phẫn nộ liền chuyển sang ôn nhu, ân cần khiến Trình Cẩn cảm tưởng đang đối thoại với tên đa nhân cách.

“Giữa chúng ta không còn gì can hệ.” Trình Cẩn chẳng bận tâm thả cổ áo đang giữ trong tay ra, xoay lưng về phía hắn, đối diện với ánh dương rực rỡ đầy mê hoặc.

“Nếu ngày đó, anh sớm nhận ra tình cảm dành cho em, nếu sớm hơn một bước, anh ngăn cản cuộc hôn nhân của em cùng Hoắc Dương, vậy chúng ta, sẽ có kết cục hạnh phúc hơn đúng không?” Hoắc Đình siết chặt nắm tay, nhớ về đoạn quá khứ u mê, ngu ngốc, oán hận bản thân không đáp lại tấm chân tình của Trình Cẩn sớm hơn.

Trình Cẩn vẫn chăm chăm dõi theo ánh mặt trời, chỉ để lại cho anh một bóng lưng xa vợi: “Trong cõi đời, sẽ không tồn tại hai từ ‘nếu như’.”

Nói xong liền đi lên lầu vào phòng nghỉ ngơi, bỏ lại Hoắc Đình bi thương ngã ngồi xuống ghế, anh.. đã đánh mất người thanh niên đó rồi sao? 

Trình Cẩn phong thái đi tới phòng ngủ của Hoắc Dương, lại bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn “chỗ đó” của hắn, Trình Cẩn:!!! lỡ tay mở cửa phòng rồi, giờ y đóng lại giả vờ chưa từng tiến vào, liệu có bất thường không?

Nhân sinh đúng là không ngừng thử thách, trêu chọc mọi người, y vốn đau mắt vì nhìn thẳng vào mặt trời tỏa sáng, ánh nắng chói đến muốn đuôi luôn, so ra lại thua kém người kia đang tự ngắm “trụ”, quả là đem người so với người, không tài nào so sánh nổi.