Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 217

Sắc mặt của Thương Lê nhất thời biến đổi, đây cũng là điều mà bọn họ hoài nghi và lo lắng, không ngờ lại bị Hách Cửu Tiêu tùy tiện hỏi ra như vậy, hắn ha ha cười gượng một tiếng, che giấu sự kinh hãi trong mắt của mình, điềm nhiên khoát y mệ, “Huyết Ma Y nói đùa, lão phu nghe nói ngươi cũng có huyết thống của Vạn Ương, chính là hậu duệ của Yêu Hồ tộc.”

Dừng một chút, Thương Lê mỉm cười, “Yêu Hồ tộc bị cấm túc trên Miên Ngọc Sơn, những người đó đều là tội dân, ngươi khác với bọn họ.” Vẻ mặt của hắn giống như đang ban ân, tựa hồ đem chi chức Thánh Y cho Hách Cửu Tiêu là hắn đã rất nể mặt.

Những ngọn đèn trong Thiên điện không được thắp lên toàn bộ, hơi thoáng u ám, sau khi Thương Lê nói ra những lời này thì liền thấy đôi mắt của Hách Cửu Tiêu đang nhìn hắn trong bóng tối, lãnh ý xung quanh dần dần tăng lên, “Sinh tử có mệnh, muốn ta chữa bệnh cũng được, chữa một người giết một người, hoàng tộc Vạn Ương có bao nhiêu người?”

Có bao nhiêu người đủ để hắn lấy mạng? Câu hỏi lạnh lùng hàm chứa sự giễu cợt, trong đôi mắt bao phủ sương hàn chỉ có vô tình, nụ cười của Thương Lê cương cứng trên mặt, khi Thương Lê nói ra câu kia thì Hách Thiên Thần cũng không hề mỉm cười, “Cho dù hắn đáp ứng thì Thánh Y cũng không phải dễ làm như vậy, không biết ta nói có đúng hay không?”

Giống như Hách Cửu Tiêu đã nói, hoàng tộc Vạn Ương làm sao dễ dàng tin tưởng một người ngoại lai, cho dù có mang huyết thống Yêu Hồ tộc, nhưng Yêu Hộ tộc đã bị chỉ thị là tội dân thì làm sao có thể đạt được tín nhiệm từ vương tộc?

“Việc này sau khi thương nghị với vài vị đại nhân thì đã sớm có kết quả, chỉ cần hắn có thể chứng minh hắn trung tâm đối với Vạn Ương thì sẽ trở thành Thánh Y Vạn Ương.” Mạc Vô Thương mỉm cười, ánh mắt cố tình lướt qua Hách Cửu Tiêu và Thương Lê, nghiễm nhiên là đang muốn xem trò hay. So với người trong hoàng tộc Vạn Ương thì hắn rất rõ ràng, muốn Hách Cửu Tiêu trung tâm với Vạn Ương là một chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Quả nhiên, Hách Cửu Tiêu bắt đầu cười lạnh, sau đó biểu tình của Thương Lê càng lúc càng khó coi, thân là thống lĩnh, ở đây có người nào không nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự, làm sao lại có người dám ở trước mặt hắn cất lên tiếng cười miệt thị như vậy, giận tái mặt, Thương Lê bước tới bước lui trong Thiên điện, vừa định mở miệng nói Hách Cửu Tiêu không biết điều thì ngoài cửa bỗng nhiên có người tiến đến bẩm báo, tựa hồ có chuyện xảy ra.

“Việc này về sau nói tiếp, hôm nay các ngươi ở lại trong cung, nhớ rõ, tuyệt đối không được tùy tiện đi lại, nơi đây có rất nhiều chỗ không phải các ngươi có thể đi vào.” Thương Lê cương mặt, để lại một câu với bọn họ rồi phất y mệ bỏ đi.

Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không để ý lời nói của Thương Lê, hắn trực tiếp bước đến đại môn của Thiên điện, “Dẫn chúng ta đi gặp Vạn Ương Vương.” Bóng dáng cao lớn đứng trước cửa, nghiêng đầu, hắn liếc mắt nhìn Mạc Vô Thương một cái.

Mạc Vô Thương tựa hồ cũng không đem những lời của Thương Lê để trong lòng, bước lên phía trước, khuôn mặt không có một chút nếp nhăn càng có vẻ trắng bệch dưới ban đêm, như là u hồn, cước bộ không tiếng động, hắn đi phía trước dẫn đường, “Chỗ ở của Vương rất bí ẩn, trừ phi được hắn đáp ứng thì không ai có thể tiến vào, đến lúc đó các ngươi có vấn đề gì thì tự mình hỏi hắn là được.”

Ba người hành tẩu trong hoàng cung, xuyên qua vài tòa cung lâu, sau một lúc thì Mạc Vô Thương dừng lại cước bộ, “Chính là nơi này.” Hắn chỉ vào một cung điện, bên trong im ắng, chỉ có một gian phòng có đèn đuốc, “Vương ở nơi này chờ các ngươi.”

“Ngươi không đi vào?” Hách Thiên Thần đứng sau lưng Mạc Vô Thương, quan sát một chút, tâm sinh cảnh giác, bỗng nhiên mỉm cười, “Mới vừa rồi Thương đại nhân từng nói, có một vài nơi mà chúng ta không thể tùy tiện đi lại, không biết nơi này có được tính vào đó hay không.” Hắn nhìn sang bên cạnh, “Cửu Tiêu, nếu chúng ta đi vào như vậy thì sẽ thế nào?”

“E rằng sẽ có người đột nhiên chặn lại, xem chúng ta là thích khách.” Hách Cửu Tiêu chậm rãi trả lời, lạnh lùng tràn đầy sát ý. (vợ hỏi chồng đáp ăn rơ)

Mạc Vô Thương nghe ra ý tứ của bọn họ, là đang hoài nghi hắn, như cười như không, hắn phe phẩy chiếc quạt lông kim trong tay, “Nếu các ngươi dám theo ta vào cung, chứng tỏ các ngươi cũng muốn gặp Vương của ta, như thế nào, chẳng lẽ không dám đi vào?”

Nếu Vạn Ương Vương trúng độc, quả thật bệnh nặng trên giường, hắn vội vã muốn gặp Hách Cửu Tiêu cũng không phải không có đạo lý, còn các đại thần vội vàng tuyển chọn Thánh Y cũng đã chứng tỏ đều đó. Nhưng….

Hách Thiên Thần không thể nói rõ cảm giác trong lòng như thế nào, Mạc Vô Thương cũng không phải là người mà bọn họ có thể tin tưởng, đi theo Mạc Vô Thương quả thật là vì muốn gặp Vạn Ương Vương, nhưng nếu hắn bị người khống chế như lời đồn đãi, mà lúc này bọn họ lại có thể dễ dàng gặp được hắn như vậy thì chắc chắn có điều kỳ quái.

“Đúng, tại hạ lá gan quả thật chưa đủ lớn, ở đây tĩnh mịch, cũng không thấy ánh sáng, thật sự khiến người ta sợ hãi, không bằng thỉnh Mạc Cung chủ dẫn đường.” Lời nói của Hách Thiên Thần như một trò đùa chưa từng có trong thiên hạ, Đàn Y công tử chẳng lẽ lại biết sợ? Nhưng hắn nói chuyện rất thành thật, làm cho người ta không thể xem đó như trò đùa.

Ít nhất Mạc Vô Thương không thể.

Lúc này hắn phát hiện, kể từ khi ở trong thư phòng của Hùng Tích An thì hai huynh đệ rất phối hợp với hắn, bất quá là vì bọn họ đang ở Ngao Kiêu tộc, trên đường đi vẫn nói chuyện với hắn, kỳ thật không phải bọn họ không đề phòng, mà là bọn họ luôn ở sau lưng hắn, chưa bao giờ cho hắn đi phía sau.

Mạc Vô Thương sinh ra trong hoàng tộc lại trà trộn vào giang hồ, đã từng trải qua bao nhiêu chuyện, đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc, nghe Hách Thiên Thần nói như vậy, tựa hồ vừa bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, “Đúng rồi, là ta không phải, nếu hai vị là khách, quả thật phải đưa các ngươi đi vào, miễn cho Vương Thượng trách tội.” Hắn đi về phía trước vài bước, “Nhị vị, thỉnh.”

Mạc Vô Thương đi trước, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn như cũ, đi sau lưng hắn, trong cung điện này có rất ít người, đèn đuốc đều thổi tắt, chỉ có vài ngọn đèn ở tại hành lang phía trong cùng.

Đi vào bên trong, người dần dần nhiều hơn, có thị vệ, có cung nữ, một đám với vẻ mặt không có biểu tình đang đứng yên tại chỗ, nhìn thấy bọn họ đến đây nhưng tựa như không thấy bất luận điều gì, bọn họ chỉ nhìn lệnh bài trong tay Mạc Vô Thương, chỉ nhận thức lệnh bài không tiếp thu người, sau khi xem xét lệnh bài, xác nhận không có lầm lẫn thì mới cho qua.

“Bây giờ thì Đàn Y công tử có thể yên tâm được chưa?” Câu hỏi của Mạc Vô Thương có một chút giễu cợt, điềm nhiên bước đi phía trước, Hách Thiên Thần ở sau lưng, chậm rãi mỉm cười, “Trời tối, có người dẫn đường thì mới thuận tiện, nếu không có lệnh bài của Mạc Cung chủ, thì e rằng những cao thủ ở đây sẽ không dễ dàng cho chúng ta đi vào như vậy.”

Mạc Vô Thương có thể nghe ra trong lời nói của hắn có ý tứ, mỉm cười thu lại lệnh bài, “Trước khi các ngươi tiến vào thì ta sẽ giao lệnh bài cho các ngươi, nhị vị tuyệt đối đừng hiểu lầm.”

Vẻ mặt cứng ngắc của cung nữ và thị vệ, khi nhìn thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không hề chớp mắt, nếu thật sự là cung nữ và thị vệ tầm thường thì tuyệt đối sẽ không thể làm được như vậy, hơi thở của bọn họ trầm tĩnh, giống như không hề tồn tại, hai huynh đệ bọn họ đều rất quen thuộc đối với cảm giác này.

Chỉ có những người trải qua huấn luyện đặc thù thì mới có khả năng làm được. Thủ hạ của bọn họ cũng có nhiều người như thế.

Trong lời nói của Mạc Vô Thương rốt cục có bao nhiêu phần thật, có bao nhiêu phần giả thì bây giờ không ai có thể xác định, trong lúc nói chuyện, bọn họ đã xuyên qua mấy dãy hành lang ngoằn ngoèo, đi đến trước một cánh cửa.

“Đến đây là được, ta đã phái người đi thông báo, Vương Thượng ở bên trong chờ các ngươi đã lâu.” Mạc Vô Thương nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra, hắn khom người bước vào, “Đi theo ta.”

Xuyên qua vài song cửa, ánh sáng bên trong rất mờ nhạt, nhưng quả thật có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường, trướng mạn hơi thoáng rộng mở, lộ ra hình dáng của người nọ, Hách Thiên Thần tính đi vào thì bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt, lúc này Hách Cửu Tiêu đã khóa lại cửa phòng.

Đi vào bên trong, trước mắt lại sáng lên một chút, nhưng so với bên ngoài vẫn tối hơn, chỉ thấy gian phòng được chia thành ba phần, bên ngoài bài trí đủ vật dụng tinh xảo, phía trên lan can có treo trướng mạn màu nâu đỏ, hai bên giá treo bằng bạc được chạm trổ hoa văn, ở bên trong còn có án thư đặt mấy quyển sách, còn có một lò thuốc, nơi nơi đều được bố trí rất hoa lệ.

Tận cùng bên trong là một chiếc giường, từ ngoài cửa vọng vào thì có thể nhìn thấy một thân hình nằm giữa chăn đệm, Mạc Vô Thương đứng cạnh cửa, ra hiệu cho hai người đi vào, Hách Thiên Thần bỗng nhiên dừng lại, “Mạc Cung chủ, ngươi nói rằng sẽ dẫn chúng ta đi gặp Vạn Ương Vương.”

“Vương ngay tại bên trong, vì sao các ngươi không đi?” Ánh mắt của Mạc Vô Thương chợt lóe lên, mỉm cười nhìn bọn họ, biểu tình có một chút biến hóa kỳ lạ lui ra rất nhanh, làn da trắng ngần khiến cho người ta có một cảm giác ma mỵ quỷ bí.

Nếu thật sự là Vạn Ương Vương thì tại sao Mạc Vô Thương đi vào mà không thỉnh an? Hách Cửu Tiêu bước đến phía trước, tung ra một chưởng sắc bén, dưới chân của Mạc Vô Thương bỗng nhiên nhảy lên, thân hình lui về phía sau, “Hách Cửu Tiêu, ngươi muốn làm gì? Đừng quên đây là nơi nào!”

“Mạc Cung chủ.” Hách Thiên Thần chặn đứng đường lui của Mạc Vô Thương, “Người trong đó thật sự là Vạn Ương Vương?” Hắn ngăn cản đường đi của Mạc Vô Thương nên Mạc Vô Thương chỉ có thể tiến về phía trước, chiếc quạt lông kim phát ra tiếng va chạm của kim loại, như là những thanh nhuyễn đao hợp lại, lấp lánh ánh vàng rực rỡ, tiếng vang kia dường như có thể quấy rối thần trí của người ta.

Thiên Mộng Ma Cung sở dĩ bị xưng là ma đạo, chính là vì công phu tập luyện của Mạc Vô Thương và thủ hạ đều là những loại võ công không phải tầm thường, hắn dùng nữ tử để luyện công, tất cả công pháp đều là làm rối loạn lòng người, cộng với việc sử dụng dược vật nên uy lực vô cùng lớn, khi giao chiến thì chỉ trong chớp mắt sẽ làm cho đối thủ sinh ra hoảng hốt.

Một cái chớp mắt có vẻ rất ngắn, nhưng đối với một cao thủ mà nói thì chỉ một cái chớp mắt cũng đã quá đủ để giết người.

Chiếc quạt lông chấn động, phát ra tiếng vang vèo vèo, cổ tay của Mạc Vô Thương nhanh chóng lật úp trở lại, tập kích về hướng Hách Thiên Thần, những mũi nhọn kim vũ cùng với một sợi kim tuyến đụng vào nhau, Giao Tàm ti!

Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần đã xuất ra, chưởng lực của Hách Cửu Tiêu cũng đã tiếp cận, Mạc Vô Thương cho dù muốn giết người thì cũng không phải chuyện đơn giản. Khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liên thủ thì ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ, cho dù Ôn Thiết Vũ hồi sinh thì cũng chưa chắc có thể chế ngự bọn họ, huống chi là Mạc Vô Thương?

Mạc Vô Thương không ngờ bọn họ lại nhìn thấu âm mưu của hắn nhanh như vậy, lúc này hắn rốt cục không thu tay lại, cũng không còn che giấu, lộ ra vẻ mặt đầy sát khí, “Hôm nay các ngươi đừng hòng bước ra khỏi hoàng cung!”

Nếu Mạc Vô Thương là vì trả thù cho Thập Nhị Xá Nữ của hắn, thì không cần phải phí nhiều công sức như vậy. Trong lòng của Hách Thiên Thần chợt xẹt qua một suy nghĩ, nhắc đến Thập Nhị Xá Nữ, bỗng nhiên nhớ đến Thanh Đại Lâu, Yên Chi Lâm, lại nhìn nét mặt của Mạc Vô Thương, dưới ánh đèn mờ ảo hiển lộ khí chất cao quý, giống như đã từng quen biết….

“Vệ Vô Ưu?”

Nghe hắn hô lên tên này, vẻ mặt tàn khốc của Mạc Vô Thương càng trở nên sắc đậm, “Chính ngươi đã giết con của ta, Hách Thiên Thần!”