Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 231

“Chúng ta bị người đuổi kịp.” Ở cách cổng ngoại thành không xa, Hách Thiên Thần chậm rãi giục ngựa đi trước, Hách Cửu Tiêu cưỡi ngựa rớt lại phía sau một chút, Hách Thiên Thần không quay đầu lại mà chỉ nói với Hách Cửu Tiêu như vậy.

“Không biết là người phương nào, đến nơi ít người thì bọn họ sẽ động thủ.” Tầm mắt của Hách Cửu Tiêu dừng ở một chỗ rẽ, bên cạnh tường thành là bìa rừng, bên trong ước chừng có hơn hai chục hơi thở của một đám người, “Không phải cao thủ, nửa khắc thì có thể giải quyết.”

Nửa khắc thời gian sẽ không làm cho người khác chú ý, sau khi giải quyết địch nhân thì có lẽ vẫn còn có người bám theo, Hách Thiên Thần tính toán kỹ lưỡng trong lòng, bọn họ phải động thủ thật nhanh.

Khi xuyên qua rừng cây, đám người đi theo bọn họ quả nhiên hành động, từ phía sau có năm người vượt qua, cùng lúc có năm người từ hai bên hông bọc vào tập kích, ý đồ bao vây bọn họ để tấn công, “Hách Cửu Tiêu? Hách Thiên Thần?”

Đám người trước tiên xác nhận thân phận của bọn họ, có thể thấy được quả thật là hướng về phía bọn họ mà đến. Năm vạn hoàng kim giải thưởng đối với mỗi một bộ tộc mà nói là một sự cám dỗ phi thường. Hách Thiên Thần không trả lời, cũng không ghìm ngựa lại, phong thái thản nhiên làm cho người ta không đề phòng, sau đó những người này lại thấy Hách Cửu Tiêu giương mắt, đôi mắt yêu dị chậm rãi nhìn bọn họ khiến người ta bất chợt rùng mình.

Khó đối phó! Người đến là Yến Lạc tộc, tên thủ lĩnh vừa thấy khí thế của bọn họ thì liền biết hai người này không phải dễ đối phó, trong lòng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nâng tay lên, những người khác thấy Tộc trưởng phát lệnh thì đều ghìm ngựa lại.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không trả lời đám người đó, cũng không dừng lại, đám người bao vây bỗng nhiên bất động, hai người tựa hồ hoàn toàn không phát hiện hoặc là không để ý, vẫn cứ không nhanh không chậm đi phía trước, giống như lữ khách đến đây để du ngoạn, Yến Lạc tộc nhìn bọn họ dần dần đi xa, không hiểu vì sao Tộc trưởng lại quyết định như thế.

Kỳ thật Tộc trưởng Yến Lạc tộc cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, giống như một loại bản năng sợ hãi, cảm giác được nguy hiểm, vì vậy kiềm lòng không đậu mà làm ra quyết định như thế. Thấy bọn họ chậm rãi đi xa, tộc nhân lại quay sang nhìn mình, hắn bất giác cảm thấy gượng gạo, đành nói một cách lấp liếm, “Chúng ta đã bị phát hiện, lúc này tiến lên sẽ bất lợi đối với chúng ta, cứ để cho bọn họ tưởng rằng chúng ta đã buông tha, đợt một lát nữa khi bọn họ mất đề phòng, chúng ta bất ngờ xuất thủ, chẳng phải là rất tốt hay sao?”

Càng nói càng cảm thấy rất đạo lý, Tộc trưởng Yến Lạc tộc cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, các tộc nhân khác cũng đều gật đầu nghe lệnh. Đoàn người lại đi theo, bảo trì một khoảng cách, hai huynh đệ ở phía trước không biết tình hình phía sau như thế nào, cảm thấy vẫn chưa thể thả lỏng cảnh giác, lúc này tiền phương lại có một đội thương buôn hướng đến nơi này, tốc độ rất nhanh, hình như đang có việc gấp.

Tiếng xe lộc cộc, chuông ngựa cất lên âm thanh trong trẻo, ngựa lại cất vó chạy vội, làm cát bụi tung bay mịt mù. Hai con ngựa phía trước nghênh diện với đội thương buôn, Tộc trưởng Yến Lạc tộc nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhận ra thời cơ đã đến, vội vàng hét lên, “Động thủ!”

Một tiếng quát to, người của Yến Lạc tộc lập tức nhận lệnh, bám theo từ phía sau, vòng qua hai bên cánh rồi bao vây, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu bị cỗ xe ngựa cản trở, không thể không tạm hoãn tốc độ, vì vậy đành phải xoay người nghênh địch. Yến Lạc tộc đã sớm có chuẩn bị, một chiếc lưới cực đại được tung lên không trung, rồi chụp xuống trên đầu của hai huynh đệ.

Trong tình cảnh như vậy thì muốn tránh cũng tránh không được, một là hai huynh đệ phải xuống ngựa, hai là nhảy qua cỗ xe ngựa ở trước mặt thì mới có thể thoát khỏi thế tấn công, nhưng không ai ngờ, ngay tại lúc này lại xảy ra dị biến.

Chỉ thấy trong rừng xuất hiện hơn hai chục người đang nhào về phía này, mục tiêu không phải hai người đang cưỡi ngựa mà là cỗ xe ngựa kia. Xa phu không để cho xe ngựa dừng lại, mà càng tăng tốc, sắc mặt xám xịt, mồ hôi như trút nước, liên tục quay đầu lại, phía sau cỗ xe ngựa vang lên tiếng bước chân cùng với những tiếng hô quát đang hướng đến nơi này, “Lưu nó lại, nếu không lão tử sẽ lấy mạng của các ngươi!”

“Nhanh….Chạy nhanh lên!” Trong xe ngựa có người thò đầu ra, là một nam nhân tuổi trung niên đang khẩn trương hô to, “Cho ngươi thêm mười lượng bạc, không, thêm năm mươi hai! Đừng để cho bọn họ đuổi kịp!”

Xa phu vừa nghe xong thì hai mắt liền tỏa sáng, hung hăng quất roi, ngựa hí to, cất vó phóng nhanh, đâm loạn xạ vào trận thế của Yến Lạc tộc, chiếc lưới dính vào đỉnh xe ngựa, tiếp tục bị kéo về phía trước. Vạn Ương không có quan đạo, đại lộ cũng không quá bằng phẳng, các thương nhân dẫn theo những đội thương buôn, nếu hàng hóa vận chuyển quá nặng thì thời gian lâu dài sẽ làm cho mặt đường trở nên lồi lõm, xe ngựa không ngừng xóc nảy, gần như muốn nghiêng ngã, lúc này nghe thấy có một giọng nữ kinh hô, “Cha! Phía trước có người của bọn họ! Làm sao bây giờ?” (quan đạo = đường lớn)

Hai chục người đi ra từ trong rừng lại không phải là người của Yến Lạc tộc, mà là mai phục sẵn tại đây để chờ cỗ xe ngựa này đi qua. Một đám để phanh ngực, trên mặt bịt khăn đen, tay cầm khảm đao, nghiễm nhiên là đám cường đạo, bọn họ vừa lao tới thì gặp phải Yến Lạc tộc, thoáng chốc tạo nên một cảnh tượng phi thường hỗn loạn. (khảm đao = dao phay)

Lúc này trên con đường có bốn phương, một phương là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, đối phó với bọn họ là Yến Lạc tộc, phương bên kia là cỗ xe ngựa và đám cường đạo sau xe ngựa. Tình cảnh đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn, ngay cả Hách Thiên Thần cũng không ngờ lại xảy ra tình cảnh như vậy.

Chỉ thấy cỗ xe ngựa tiến đến bên cạnh hai huynh đệ, kéo theo chiếc lưới của Yến Lạc tộc, xa phu thất thanh kêu to, không thể chịu được lực phóng cường đại như vậy, dây thừng bên cạnh càng xe bị đứt, xe ngựa thoát cương, thẳng tắp nhằm về phía tường thành. Đám cường đạo ở phía sau đuổi kịp, thấy nơi đây nhiều người như vậy, tưởng đối phương có tiếp ứng, trong miệng không ngừng chửi rủa, lập tức ra tay động thủ.

Có lẽ đây vẫn chưa tính là tình cảnh hỗn loạn nhất mà Hách Thiên Thần từng chứng kiến, nhưng tránh không được nên có một chút dở khóc dở cười, lúc này đối phương động thủ với bọn họ không phải vì giành giải thưởng, thậm chí cũng không biết thân phận của bọn họ. Đồng thời đám người Yến Lạc tộc cũng lâm vào tình cảnh giống bọn họ, không thể không chống đỡ đám tặc tử đang tấn công.

“Mụ nội nó! Không có mắt hả? Không thấy Yến Lạc tộc của chúng ta đang giúp đỡ truy nã trọng phạm hay sao, các ngươi đám tiểu mao tặc còn không mau cút xéo?” Thủ hạ của Tộc trưởng Yến Lạc tộc hét to trong đám hỗn loạn, nhưng đối phương có tai như điếc, đã vào rừng làm lâm tặc thì còn quản cái gì là tộc hay là không tộc, có người cãi lại, “Ông nội nó! Lão tử muốn xem hàng, các ngươi định hớt tay trên hay sao?”

Đám phỉ tặc đều là bọn người cao to thô lỗ, lại không có học thức, căn bản không biết cái gì là truy nã trọng phạm, càng không biết nơi này có hai người còn đáng giá hơn so với số hàng hóa mà bọn họ coi trọng. Bọn họ chỉ biết có người phá hư chuyện tốt của bọn họ, còn bị người ta nói là tiểu mao tặc!

“Phi–” Khạc ra một ngụm đờm, tên lão đại cầm đầu đứng đợi trong rừng một lúc lâu, đã sớm ngột ngạt khó chịu, lúc này không còn bận tâm tình hình như thế nào, trừng lớn đôi mắt như hai quả chuông đồng, chiếc khoen tròn bên tai lấp lánh, “Các huynh đệ, lên!” Bọn họ đông người, không sợ bị thất thế.

Phía sau cỗ xe ngựa có hơn một chục người truy kích, trong rừng còn có hơn hai chục người, gần bốn chục người hét to ầm ĩ, đủ loại binh khí kỳ quái giáng xuống đám người đang nghênh diện. Yến Lạc tộc chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy, Tộc trưởng thở hổn hển, giọng nói bắt đầu bất ổn, chỉ có thể dốc sức đối đầu với đám phỉ tặc ở trước mặt.

Trong hỗn chiến, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giết vài người, sau đó lặng lẽ lui đến vách tường thành, cỗ xe ngựa đụng vào rồi lật ngã ở nơi đó, xa phu với vẻ mặt khẩn cầu đang ẩn nấp phía sau một tảng đá, tiếc thương cho ngân lượng nên không dám bỏ đi, thấy hai người bọn họ tiếp cận, hắn sợ tới mức thụt lui vài bước, “Hảo hán đừng giết ta! Trên người của ta không có gì hết….Những thứ đáng giá đều ở nơi đó…”

Hắn đưa tay chỉ về phía cỗ xe ngựa bị lật đổ, trong xe vang lên một tiếng yêu kiều, “Hảo cho ngươi Vương Tứ! Ta và cha của ta cũng không bạc đãi ngươi!” Mắng một câu, chỉ thấy một nữ tử với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn từ bên trong đi ra, trên mặt trên người đều lấm lem cát bụi, thập phần chật vật, biết là có người tiếp cận, sợ là đạo tặc, nàng vội vàng đẩy cỗ xe ngựa bị lật đổ, đáng tiếc sức lực quá yếu, cỗ xe không hề nhúc nhích.

“Cha!” Nàng gấp đến mức hô to, trong xe không đáp lại, không khỏi sốt ruột, lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng, nàng thậm chí không dám ngẩng đầu, trong lúc cúi đầu chỉ nhìn thấy một đôi trường ngõa sạch sẽ tiến vào trong tầm mắt của nàng, một giọng nói rất êm tai chậm rãi vang lên, “Hắn không sao, ta nghe được hơi thở của hắn.”

Âm thanh từ phía trên truyền đến, vừa ôn hòa vừa thản nhiên, lại phi thường dễ nghe, nhịn không được mà ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người đang hơi cúi đầu nhìn nàng, ánh mặt trời ở ngay phía sau lưng, làm hiện lên một vòng sáng ấm áp ở ngay trên đầu, rõ ràng gần ngay trước mắt mà lại khiến người ta cảm thấy giống như hắn đến từ nơi chân trời, là hạ xuống từ thiên thượng xa xôi, du dương như mộ cổ thần chung. (mộ cổ thần chung = trống sớm chuông chiều)

Bất giác cảm thấy bình an, nàng muốn đứng lên, nhưng dưới chân lại đau đớn, không khỏi ngã về phía sau, vừa lúc dựa vào người bên cạnh, nàng ngửi được một mùi hương thảo dược cực nhạt, đôi tay kia tựa hồ đỡ nàng dậy, còn chưa đứng vững thì người có thể dựa vào lại đột nhiên lui ra, đồng thời một âm thanh lạnh lùng khiến người ta run sợ bất chợt vang lên, chỉ có một chữ, “Đi.” (bốc mùi quá)

Hách Cửu Tiêu giật lại tay của Hách Thiên Thần, phía bên kia Yến Lạc tộc đang giao chiến với đám cường đạo, không ngừng chửi rủa, có người thấy bọn họ bên này, đang định tiến đến, Hách Cửu Tiêu xem như không thấy, chỉ lôi kéo Hách Thiên Thần lên ngựa, trước khi buông tay thì nói nhỏ một câu, “Ngươi chạm vào nàng.”

Hách Thiên Thần không đáp, nhưng không lập tức rời đi, phía sau vang lên tiếng kêu của nữ tử, “Đợi một chút…”

Trong đôi mắt hơi thu liễm như xẹt qua một chút gì đó, hắn quay đầu ngựa, “Cô nương có việc gì?” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu khẽ động, như có một chút đăm chiêu nhìn hắn.

Lúc này nàng kia mới thấy rõ bộ dáng của hắn, không khỏi ngây người, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bên cạnh hắn thì nàng lại phi thường sợ hãi. Nàng cùng cha tới lui giữa tái ngoại và Trung Nguyên, nàng đã gặp qua không ít người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hai người giống như vậy….

Khi nàng ngốc lăng thì có người tỉnh ngộ, nhìn thấy trong xe ngựa lộ ra một cái rương, lại nhìn thấy nàng kia, người nọ kinh hỉ kêu to, “Lão đại, ta thấy nó rồi, còn có tiểu mỹ nhân mà ngươi muốn nữa!”

“Van cầu các ngươi cứu ta và cha của ta!” Nàng bừng tỉnh, chạy đến năn nỉ, Hách Thiên Thần không trả lời, lúc này đám cường đạo đã phân ra mấy người cầm đao vọt đến.

Vó ngựa hướng vào đầu người nọ đạp xuống, Giao Tàm ti lóng lánh trong tay Hách Thiên Thần, “Cửu Tiêu–”

Cơ hồ là đồng thời một tiếng nổ vang lên, uy thế âm u lạnh lẽo ùn ùn kéo đến cùng chưởng phong bạo liệt, Hách Cửu Tiêu nhảy lên từ lưng ngựa, quanh mình vô luận là Yến Lạc tộc hay là cường đạo thì đều cảm giác được khí thế khiến người ta kinh sợ, động tác trong tay không khỏi dừng lại. Ngay trong lúc đình trệ thì phía chân trời xẹt qua một luồng kim quang, một chiếc lưới lớn từ trên xe ngựa bị ném lên, đám người bên trong hỗn chiến ngửa đầu nhìn thấy, đang muốn tránh né, nhưng Hách Thiên Thần xuất thủ thì làm sao có khả năng cho bọn họ dễ dàng trốn thoát, chiếc lưới chụp xuống như đang bắt cá, ước chừng có hai ba chục người đều thành cá trong lưới.