Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 236

Hách Thiên Thần bị trúng một đao, mất máu quá nhiều, hơn nữa lúc trước vận lực quá độ, làm cho hắn nội ngoại thương cùng nhau bùng nổ, vì vậy mới bị bất tỉnh. Hách Cửu Tiêu chữa thương cho hắn, ngoại trừ vì mất máu nên Hách Thiên Thần mệt mỏi, thì những thứ khác cũng không gây trở ngại quá lớn, lúc này mê man là vì kiệt sức.

Hách Cửu Tiêu hiểu được điểm này, nhưng vẫn lo lắng, không hề chợp mắt, vẫn cứ nhìn Hách Thiên Thần như vậy, giống như sợ Hách Thiên Thần không tỉnh lại.

Bóng người ngồi bên giường thủy chung vẫn bất động, thời gian chậm chạp trôi qua, từ đêm khuya đến ban ngày, Hách Cửu Tiêu cứ nhìn hắn như vậy, cho đến khi tay của Hách Thiên Thần bắt đầu khẽ giật.

“Băng Thiền đâu?” Giọng nói khàn khàn, Hách Thiên Thần vẫn chưa thấy rõ trước mắt, nhưng hắn biết người đang ôm hắn chính là Hách Cửu Tiêu.

Hắn không hỏi mình đang ở nơi nào, không hỏi thương thế ra sao, chỉ hỏi Băng Thiền, Hách Cửu Tiêu đập một quyền xuống thành giường, sợ làm đau Hách Thiên Thần, không dám ôm chặt hắn mà chỉ gầm nhẹ, “Ngươi chỉ biết Băng Thiền, nếu thứ này làm cho ngươi gặp chuyện bất trắc, ngươi không sợ là ta sẽ khổ sở hay sao? Không sợ ta đau lòng, lo lắng cho ngươi hay sao?”

“Nếu ta không lo cho Băng Thiền, khi ngươi xảy ra chuyện thì ta sẽ khổ sở, lòng ta sẽ đau, sẽ lo lắng cho ngươi…” Vừa cười vừa nói câu này, Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, sau lưng đau nhức giống như bị hỏa thiêu làm cho hắn thanh tỉnh, hắn phát hiện mình đang nằm trên người Hách Cửu Tiêu, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu nằm dưới thân hắn cũng không tốt là bao, cơ hồ có thể nói là tiều tụy.

“Nếu không phải ngươi bị thương thì hiện tại ta sẽ hôn ngươi cho đến khi ngươi không thể nói ra những lời như vậy mới thôi.” Hách Cửu Tiêu hung hăng nói, vẻ mặt của hắn tiều tụy nhưng thần sắc lại yên ổn hơn rất nhiều.

Đưa tay cầm lấy chén nước bên cạnh, hắn uống một ngụm, ấn đầu của Hách Thiên Thần xuống, chờ đến khi Hách Thiên Thần uống xong, Hách Cửu Tiêu khẽ hôn lên bờ môi ẩm ướt của Hách Thiên Thần, lúc này mới thật sự yên lòng.

“Ngươi thế nào?” Hách Thiên Thần thấy sắc mặt của hắn không tốt, hỏi một cách lo lắng, đang muốn ngồi dậy thì tác động vào vết thương, hít sâu một hơi, lại bị Hách Cửu Tiêu ngăn chặn, “Đừng nhúc nhích, vết thương của ngươi quá sâu, không thể cử động, nằm yên cho ta.” Mặc dù giọng nói lạnh như băng nhưng ngữ điệu lại bất giác dịu dàng, Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng chạm vào nơi không có vết thương trên lưng của hắn, “Lạnh hay không?”

Hắn thủy chung không dám chạm vào lưng của Hách Thiên Thần, vết thương kia đối với hắn quả thật rất kinh khủng, hắn không biết Hách Thiên Thần lúc này cảm thấy đau đớn như thế nào, cho Hách Thiên Thần uống thuốc, nhưng không phải để giảm bớt đau đớn, dùng thuốc giảm đau đối với tình trạng hiện tại của Hách Thiên Thần không có lợi.

Trên lưng đau rát, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Không lạnh.” Ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng của mình, y phục ở phía sau bị xé mở, trên phần bị nứt ra đều là máu, lại nhìn lên thân thể của hai người bọn họ, toàn thân của Hách Cửu Tiêu và hắn đều dính máu

“Ngươi cũng bị thương.” Hắn nhớ rõ cánh tay và bả vai của Hách Cửu Tiêu đều có vết thương, “Thoa thuốc.” Hắn hít sâu một hơi, lạnh giọng lên tiếng, bất chấp Hách Cửu Tiêu ngăn cản, hắn xê dịch thân thể đến bên cạnh rồi nằm trên giường, “Ta ở đây quan sát, ngươi tự thoa dược cho mình, ngay lập tức.”

Hách Cửu Tiêu chính là loại người không hề bận tâm đến thương thế của bản thân, lúc này không cần phải nói thì cũng biết Hách Cửu Tiêu nhất định chỉ lo chữa trị cho hắn mà hoàn toàn phớt lờ vế tthương của mình. Hách Thiên Thần giận tái mặt, kiên quyết muốn Hách Cửu Tiêu phải nghe theo lời hắn.

“Ta không sao.” Hách Thiên Thần đã tỉnh, lúc này Hách Cửu Tiêu mới an tâm, thoát hạ ngoại bào, bắt đầu rịt thuốc lên vết thương.

Hách Thiên Thần thấy túi gấm trong lòng của hắn, bảo hắn mang lại bên giường, rồi lấy ra Băng Thiền, quả nhiên vẫn hoàn hảo không bị hư tổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi, “Đây là ở đâu?”

Hắn quan sát xung quanh, gian phòng được bố trí rất đơn giản, nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia nắng ban mai len lỏi giữa sắc trời mịt mờ, xem ra cũng không lạ mắt, “Còn ở Vạn Ương?” Hắn nhớ lúc mình bất tỉnh thì vẫn ở trên chiến trường.

“Là địa giới Trung Nguyên, còn có một người không nên ở đây.” Khi Hách Cửu Tiêu nói lên những lời này thì ánh mắt lại nhìn ra ngoài, hắn biết Sở Thanh Hàn liên tục đến trước cửa, Hách Thiên Thần thấy biểu tình của hắn thì trở nên trầm ngâm, như có một chút đăm chiêu mà nhìn Băng Thiền trên tay, “Là Sở Thanh Hàn?”

“Làm sao lại biết là hắn?” Hách Cửu Tiêu thoát hạ y phục, trước lồng ngực rộng lớn vẫn còn dính máu, hắn phát hiện Hách Thiên Thần rất nhanh liền đoán được là Sở Thanh Hàn, “Vì sao ta vừa mới nói thì ngươi đã biết là hắn?”

“Bởi vì mỗi lần nhắc đến hắn thì ngươi sẽ có biểu tình như vậy.” Chậm rãi ngồi dậy, Hách Thiên Thần cười Hách Cửu Tiêu, “Nếu ngươi không có sắc mặt như vậy thì e rằng ta sẽ không biết nhanh như thế, không được nói linh tinh là ta lại nghĩ đến hắn, cho dù là nghĩ thì cũng chỉ vì thứ này.”

Hắn giơ lên Băng Thiền trong tay, “Tâm linh tương thông, hai cái Băng Thiền mặc dù tách xa nhau cũng sẽ có ngày đoàn tụ, nay quả nhiên đã đoàn tụ, chỉ tiếc một cái đã vỡ, nếu Lương Ỷ La biết hài tử của nàng đã là nhị hoàng tử Đại Viêm thì không biết có còn muốn hắn trở về hay không.”

Nghe đến cái tên Sở Thanh Hàn thì biểu tình của Hách Cửu Tiêu rất khó chịu, “Chờ vết thương của ngươi ổn một chút thì chúng ta đi về trước.” Nhìn Hách Thiên Thần đứng dậy, hắn sợ Hách Thiên Thần tác động vết thương trên lưng nên vội vàng đi ra phía sau nhìn một chút, “Mấy ngày này không nên cử động mạnh, khi ngủ cũng không nên đụng vào vết thương.”

Hách Thiên Thần tỏ vẻ hiểu rõ, Hách Cửu Tiêu muốn hắn ngủ tiếp, nhưng biết Hách Thiên Thần với một thân dính máu sẽ không thể an giấc, vì vậy Hách Cửu Tiêu liền phân phó người đi chuẩn bị nước ấm, người bên ngoài canh giữ một đêm vội vàng nhận lệnh, đương nhiên cũng bẩm báo tình hình nơi này cho nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn.

Đây là trạm kiểm soát giữa giao giới tại biên ải của Đại Viêm và Vạn Ương, có tường thành cao ngất, tướng sĩ Đại Viêm đóng quân ở nơi này đa số đều thuộc về An Lăng Vương Sở Lôi, bên ngoài bảo trì hòa thuận với nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn, đương nhiên sẽ nghe lệnh, nhưng nếu có chuyện quan trọng thì nhất định sẽ được truyền về hoàng thành.

Vì vậy khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trở về Trung Nguyên, Hách Thiên Thần bị trọng thương là chuyện đầu tiên được xác nhận, lập tức có khoái mã cấp báo cho Sở Lôi, Sở Lôi biết thì Vân Khanh cũng biết, liền nói cho Hoa Nam Ẩn. Hoa Nam Ẩn biết tin thì Thiên Cơ Các làm sao lại không biết, từ trên xuống dưới nghe thấy tin tức đều thập phần lo lắng, Tử Diễm lập tức phải người đi tiếp ứng.

Gần nhất với nơi này chính là thành Hiền Dương, từ Lương Châu đến Hiền Dương mất một khoảng thời gian, đương nhiên sẽ không thể nhanh chóng tiến đến, lúc này Hách Thiên Thần bởi vì vết thương sau lưng nên không thể rời đi mà ở lại nơi này. Mấy ngày qua Sở Thanh Hàn không xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng thật ra vẫn phân phó hạ nhân tiếp đãi bọn họ như thượng khách.

Trận chiến giữa Vạn Ương và Đại Viêm lần đó tính ra nhân số tổng cộng cũng mấy ngàn người, cũng là lần giao chiến mà nhân số thương vong nhiều nhất, ngày thường bất quá chỉ có một chút xung đột, thăm dò lẫn nhau, lần này là do Sở Thanh Hàn ra lệnh, thật sự hạ sát thủ, Hách Thiên Thần không biết có phải Sở Thanh Hàn không muốn mọi người biết hắn và Hùng Tích An âm thầm cấu kết nên cố ý làm như thế hay không, hoặc là muốn nhân cơ hội này để tổn hại binh lực của Ngao Kiêu tộc, có lẽ nguyên nhân đều là cả hai.

Nói như vậy, một khi Ngao Kiêu tộc mất đi giá trị lợi dụng thì với bản tính của Sở Thanh Hàn, hắn sẽ xử lý Vạn Ương như thế nào thì đáp án đã quá rõ ràng. Nhưng vấn đề là hắn chưa biết trong người của hắn còn có huyết thống Vạn Ương.

“Vết thương trên lưng của ta sắp lành lặn, chỉ cần điều dưỡng là ổn, bảo bọn họ chuẩn bị một chút, chúng ta khởi hành.” Trong phòng, lúc này đã mặc trở về bộ thanh y ban đầu, Hách Thiên Thần ngồi trên ghế, tự mình rót một tách trà, mái tóc đen huyền được cột chỉnh tề, ‘bọn họ’ mà hắn nói với Hách Cửu Tiêu chính là Nại Lạc và Nam Vô.

Ngày đó khi xâm nhập vào cửa thành, người của Nại Lạc và Nam Vô chưa nhận được mệnh lệnh nên không dám tự tiện rời đi, luôn ở dưới thành chờ đợi, Hách Cửu Tiêu vì vết thương của Hách Thiên Thần nên hoàn toàn không bận tâm đến bọn họ, mấy chục người cứ canh giữ ở bên ngoài, khiến tướng sĩ Đại Viêm không ngừng ghé mắt và cảnh giác.

Sát thủ lộ mặt ra ngoài quá lâu sẽ bất lợi, Hách Thiên Thần hạ lệnh cho bọn họ tản đi, bất quá đó đã là ngày thứ hai. Vì thế tất cả mọi người đã biết thân phận của bọn họ, cũng biết vì sao bọn họ lại bị người của Vạn Ương truy bắt, cái chết của Vạn Ương Vương đối với Đại Viêm là một việc rất có lợi, tướng sĩ nơi này thậm chí còn vui sướng khi nghe thấy tin như thế.

Hai người bọn họ ở đây cơ hồ được xem là anh hùng.

“Ngày mai khởi hành?” Hách Cửu Tiêu không hề có ý kiến đối với quyết định này của Hách Thiên Thần, nếu không bận tâm vết thương của hắn, thì Hách Cửu Tiêu đã sớm dẫn hắn ly khai khỏi nơi này.

“Ân, ngày mai.” Khi Hách Thiên Thần trả lời thì nhìn đến túi gấm, “Trước tiên lấy băng tuyết trên Linh Tê Băng Thiền xuống, Băng Thiền này là tín vật của Lương Ỷ La, chung quy cũng phải giao cho Sở Thanh Hàn, về phần sau này hắn muốn làm thế nào thì cũng không quan hệ đến chúng ta.”

“Ngươi tính nói thế nào với hắn?” Hách Cửu Tiêu lấy Băng Thiền từ bên trong ra, một tầng băng tuyết trong suốt lấp lánh trên đôi cánh mỏng manh, hắn đặt nó trên tay, dùng kim nạo xuống một chút, rồi đặt vào Trì Diệp Trân Lung, trong Trì Diệp Trân Lung có viên huyền băng mà lúc trước bọn họ lấy được từ dưới băng hồ ở Thanh Đại Lâu, vì vậy không sợ phần tuyết này sẽ bị tan chảy, sau khi nạo xong phần tuyết trên đôi cánh, hắn khép lại Trì Diệp Trân Lung, Hách Thiên Thần tiếp nhận Băng Thiền rồi nhìn một chút.

“Bao nhiêu đó tuyết có đủ hay không?” Tuy rằng chỉ là thuốc dẫn, nhưng phần tuyết mịn sau khi bị nạo xuống thì có vẻ hơi ít một chút, Hách Thiên Thần ngắm nghía Băng Thiền, Hách Cửu Tiêu còn lo lắng cho thương thế của hắn, nên vén lên ngoại bào để quan sát, trong miệng đáp lại, “Nếu ngươi sợ ít, chỉ cần đợi thêm một ngày nữa thì nó sẽ kết xuất phần tuyết trên cánh.”

“Chỉ cần ngươi đủ dùng là tốt rồi.” Vạt ngoài bào của Hách Thiên Thần rộng mở, bị kéo ra phía sau, tầm mắt của Hách Cửu Tiêu từ trên di chuyển xuống dưới, nhìn thấy vết thương kéo da non, “Độc có thể giải, ngươi không cần lo lắng cho ta, thương thế của ngươi mới quan trọng, còn chưa hoàn toàn lành lặn, tuyệt đối không được dính nước, có nghe thấy hay không?”

“Không cần nhắc nhở, ngươi có bao giờ cho ta tự mình động thủ tắm rửa đâu.” Thản nhiên chế nhạo, Hách Thiên Thần kéo lại y phục của mình, chỉnh trang lại vạt ngoại bào, lần này Hách Cửu Tiêu nhắc nhở căn bản là dư thừa, mấy ngày nay có rất nhiều việc đều do Hách Cửu Tiêu tự mình chuẩn bị cho hắn.

“Tóm lại phải cẩn thận.” Cho đến nay Huyết Ma Y đều nói lời lạnh nhạt với người bệnh, nhưng đối với người trước mặt thì lại đặc biệt cẩn thận, dặn dò vài câu, sau đó Hách Cửu Tiêu mới đi thu dọn vài thứ cần thiết.

Ngày hôm sau, bọn họ phái người đi tìm Sở Thanh Hàn, người truyền lời lúc đầu còn bị dọa nhảy dựng. Có ai muốn gặp nhị điện hạ mà còn bắt điện hạ phải qua chỗ của mình? Nhưng tiếp theo hắn lại còn bị dọa lớn hơn nữa, nhị điện hạ thật sự đi, mà sắc mặt có vẻ không hề bất ngờ đối với điều này.

“Thật sự hiếm thấy, ta còn nghĩ rằng các ngươi không muốn gặp ta.” Vừa cười vừa đi đến, Sở Thanh Hàn có vẻ rất cao hứng, đang ở biên ải, hắn đã thay đổi cẩm y hoa phục bằng một thân trang phục đơn giản với ngân khải khoác bên ngoài, bước đi phong nhã, khí chất tôn quý và hào khí lại rõ ràng không hề bỏ sót.

Biểu tình của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, chỉ gật đầu, lạnh lùng nói, “Chúng ta muốn cáo từ.” Khi đó ở trên tường thành, Sở Thanh Hàn ném xuống dây thừng giúp hắn giảm đi không ít thời gian, hắn vốn nên cảm tạ Sở Thanh Hàn, nhưng hắn cũng rất rõ Sở Thành Hàn có ý đối với Hách Thiên Thần, cũng rất hiểu lý do vì sao Sở Thanh Hàn làm như vậy.