Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 266

Thiên Cơ Các, các đà chủ phân đà tề tụ ở nghị sự đường, giang hồ vì Vụ Sắc đao mà ầm ĩ huyên náo, ngược lại trong Thiên Cơ Các lại rất lãnh tĩnh, bọn họ đã sớm đối mặt với đủ loại vấn đề, nếu cứ mỗi lần xảy ra một chút việc mà lại trở nên thất kinh thì bọn họ sẽ không thể ngồi vào vị trí đà chủ phân đà như ngày hôm nay.

“An Ngọc Long trả lời như thế nào?” Nam tử mặc thanh y ngồi ở ghế chủ tọa có ánh mắt thâm thúy, sắc mặt trầm tĩnh, có người phái thủ hạ truyền lên một tờ giấy, Xá Kỷ tiếp nhận.

“Bẩm Các chủ, chuyện này rất kỳ quái, lần này An Ngọc Long lại bảo không có việc gì, hắn biết chưởng môn quả thật chết là vì bệnh tật, còn giải thích chuyện trước kia là do hắn nhất thời không thể chấp nhận được nên mới gây phiền phức cho chúng ta.”

Xá Kỷ nhìn tờ giấy trong tay, cảm thấy không hiểu, “An Ngọc Long thoạt nhìn không phải hạng người dễ dàng buông tha như vậy.”

“Có tìm được tung tích của Tử Diễm hay chưa?” Hách Thiên Thần cúi mắt xuống, dưới đáy mắt là suy nghĩ sâu xa, có đà chủ phân đà hồi báo, “Vẫn chưa có tin tức của Tử Diễm cô nương, nàng quả thật đi về hướng Đông, đó là hướng của phái Điền Thương, nhưng thủ hạ của chúng ta chỉ nhìn thấy nàng một lần, sau đó bặt vô âm tín.”

“Tử Diễm biết rõ phương pháp truy nã trong Các, nàng đương nhiên sẽ nghĩ cách che giấu hành tung của mình.” Ngoài ý muốn của mọi người chính là khi Hách Thiên Thần nói ra những lời này mà không hề thấy tức giận, thậm chí lại mang theo một chút tán thưởng, Tử Diễm quả thật là một nữ tử thông minh, nhưng bởi vì vậy cho nên hắn không hiểu vì sao nàng lại làm ra chuyện như thế.

Chẳng lẽ chữ tình có thể thật sự khiến người ta lầm lỡ? Hách Thiên Thần phân tâm một chút, nghĩ đến chính mình, cho dù là hắn cũng không thể tránh khỏi những lúc dao động, bất an, phẫn nộ, mất tự chủ, huống chi Tử Diễm là một nữ nhân.

“….An Ngọc Long chắc chắn có kỳ quái!” Đợi hắn hồi phục tinh thần thì các đà chủ phân đà đang thảo luận về phái Điền Thương cùng với sự xuất hiện lần này của Vụ Sắc đao, “Tử Diễm cô nương phản bội thật sự khiến người ta hoài nghi là có liên quan đến phái Điền Thương.”

Xá Kỷ ở bên cạnh nói xen vào, “Các chủ phái người truyền lời muốn người điều tra cái chết của lão chưởng môn thì đem quan tài đến đây, chỉ cần để cho Huyết Ma Y khám nghiệm tử thi thì nguyên nhân cái chết của hắn liền rõ ràng. An Ngọc Long nóng lòng muốn chứng minh sư phụ của hắn là bị hại chết, nhất định sẽ chấp nhận, cho dù có vận chuyển quan tài đến đây thì hắn sẽ là người đầu tiên đáp ứng, sẽ nghĩ cách thuyết phục những người khác, nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên đổi ý.”

Xá Kỷ búng vài cái vào trang giấy, vẻ mặt khó hiểu.

Ánh mắt của Hách Thiên Thần trở nên sáng ngời, mỉm cười nhìn Xá Kỷ, “Mọi người hay nói tính tình của hữu sứ cẩu thả, ta thấy những lời này là sai rồi.”

Xá Kỷ đột nhiên được khích lệ, hắn kinh ngạc trợn mắt, “Ý của Các chủ là…”

“Mấy ngày tới chúng ta xuất phát đến phái Điền Thương.” Hách Thiên Thần thản nhiên nói tiếp, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn lộ ra một nụ cười ôn hòa lạnh nhạt, giống như ánh dương quang của một ngày đẹp trời.

Những người đang ngồi cũng từng nhìn thấy nụ cười này, nó chứng tỏ Các chủ của bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ còn cần xác minh là đủ. Nhưng tiếp theo cũng không phải mưa thuận gió hòa, mà rất có thể là một trận bạo vũ lôi đình vạn quân.

Khi Hách Thiên Thần nghị sự thì Hách Cửu Tiêu không ở trong thư phòng của Hách Thiên Thần, cũng không ở trong dược trai do Hách Thiên Thần kiến lập tại Thiên Cơ Các cho hắn. Sau cái ngày mà Tử Diễm phản bội thì Hách Cửu Tiêu phải quay trở về Hách Cốc để thay thảo dược cho Diễm Hoa, thảo dược mà hắn trị liệu cho nàng đã sắp dùng hết.

Khoảng cách giữa Hách Cốc và Thiên Cơ Các cách nhau không xa lắm, Hách Thiên Thần cũng không phải là người ích kỷ, hắn không thể làm cho Hách Cửu Tiêu ở Thiên Cơ Các lâu dài với hắn, Vu Y Cốc cũng có chuyện của Vu Y Cốc, có người cần chữa bệnh, có thảo dược cần điều chế, có phương thuốc phải thí nghiệm, mặc dù trong Thiên Cơ Các cũng có dược trai nhưng chung quy không thể so sánh với Hách Cốc, có nhiều dược liệu không thể dễ dàng di chuyển, mà Hách Cửu Tiêu cũng có rất nhiều thứ đặt ở Hách Cốc.

Hắn và Hách Cửu Tiêu đều có chuyện phải tự làm, mặc dù trước khi Hách Cửu Tiêu quay về Vu Y Cốc thì thần thái có một chút kỳ quái, giống như có điều gì bí ẩn mà không muốn nói ra, nhưng Hách Thiên Thần cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Hắn rất khó tin tưởng người khác nhưng hắn cũng không đa nghi, huống chi hắn còn có nhiều việc phải làm.

Trong lúc hạ lệnh truy nã Tử Diễm, còn hạ thêm một mật lệnh chính là truy nã hai mươi ba người đã đào tẩu, nhưng kỳ dị chính là những người đó không lộ diện trên giang hồ, giống như mai danh ẩn tích. Hách Thiên Thần vì tai họa ngầm này mà lo lắng. Hiện tại, Vụ Sắc đao, phái Điền Thương, An Ngọc Long, những điều này gắn bó với nhau thành một chuỗi, cho nên hắn mới quyết định đến phái Điền Thương.

Dược trai Hách Cốc.

Đây là ngày thứ hai Hách Cửu Tiêu quay về, Băng Ngự đứng bên cạnh đống thảo dược, vừa điều khiển Linh Lung Chi thu dọn thảo dược, vừa trình lên vài tờ giấy, “Cốc chủ, đây là báo cáo ở phía dưới trình lên trong mấy tháng này, là những chứng bệnh nan y mà bọn họ không thể xử lý được, biết Cốc chủ có thể cảm thấy hứng thú, bọn họ đem bệnh trạng và tất cả chi tiết đều liệt kê đầy đủ.”

“Ân”, Đưa tay tiếp nhận, Hách Cửu Tiêu đặt mấy thứ đó sang một bên, cũng không hề liếc mắt nhìn chúng, đôi mắt khẽ nhắm lại che khuất sự băng lãnh bên dưới, cũng không ai nhìn thấy sự thận trọng và trầm tư trong đó.

Trong cái sọt tre trên mặt đất, dưới năm ngón tay của Linh Lung Chi, thảo dược phát ra tiếng vang sột soạt nho nhỏ, từng món thảo dược được đặt vào ngăn nắp, Băng Ngự thận trọng mà đứng. Từ hôm qua Hách Cửu Tiêu quay về, sau khi vào Cốc cũng chưa nói một lời nào, mà lại ngồi suốt đêm trong dược trai, điều này khiến Băng Ngự vô cùng kinh hãi, không khỏi có một chút suy đoán bất lành.

“Chẳng lẽ Cốc chủ đang lo lắng vì Đàn Y công tử?” Băng Ngự không dám hỏi có phải bọn họ đang mâu thuẫn chuyện gì hay không, mà chỉ có thể nói bóng gió như vậy.

Hách Cửu Tiêu sẽ không đàm luận với người khác về Hách Thiên Thần, tình cảm giữa bọn họ không cần nói với người ngoài, Băng Ngự biết điểm này, khi hỏi ra khỏi miệng thì cảm thấy có một chút hối hận. Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn lại nghe thấy Hách Cửu Tiêu lên tiếng.

“Hắn rất nghiêm túc, việc nào cũng muốn làm cho hoàn hảo, một khi xảy ra sai lầm thì sẽ không hài lòng, hắn sẽ tự trách mình làm không tốt, làm chưa đủ.” Đôi mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn đang khẽ nhắm lại, ngữ điệu luôn luôn lạnh lùng lại trở nên nhu hòa, thậm chí Băng Ngự còn nghe ra có một chút thương tiếc bất đắc dĩ.

Không nên xen vào, Băng Ngự chỉ có thể gật đầu, sau đó phi thường kinh ngạc khi nghe thấy người bị xem là lãnh khốc tuyệt tình như Huyết Ma Y lại tiếp tục dùng ngữ điệu ôn nhu như vậy mà lên tiếng, “Lần này xảy ra chuyện, tuy rằng hắn không nói nhưng vẫn đang tự trách mình vì sao không phát hiện sớm, đề phòng tai họa, nhưng chỉ cần là người thì không thể đoán trước được điều gì. Kỳ thật, nguyên nhân lần này cũng bởi vì ta.”

Băng Ngự không dám hỏi là chuyện gì, cũng không nghĩ đến có một ngày Hách Cửu Tiêu sẽ nói ra những lời này với hắn, đêm qua rốt cục Cốc chủ đã suy nghĩ chuyện gì? Băng Ngự nhịn không được mà suy đoán, nhưng lại suy đoán không ra.

“Ngươi không nắm rõ chuyện của Nại Lạc, nhưng ắt hẳn là ngươi cũng biết một ít.” Đột nhiên mở mắt, đồng tử đầy băng hàn, Hách Cửu Tiêu nhìn Băng Ngự đang sững sờ, Băng Ngự vội vàng gật đầu, “Thuộc hạ chỉ phụ trách chuyện trong Cốc, cũng biết về Nại Lạc nhưng không biết nhiều về chuyện nội vụ.”

“Ngươi cảm thấy Nại Lạc như thế nào?” Ánh mắt yêu dị hơi chớp động.

Băng Ngự không biết hắn muốn hỏi cái gì, “Có Nam Vô và Nại Lạc, những sát lâu khác cũng không dám manh động. Tuy rằng không có người nào dám bàn luận về danh hào của Nại Lạc, nhưng hơn phân nửa người trong giang hồ đều biết tiếng.”

“Nếu có một ngày Nại Lạc không còn nữa?” Đột nhiên Hách Cửu Tiêu hỏi như vậy, Băng Ngự cả kinh nhìn thấy bên trong đôi mắt lạnh lùng đang chớp động hào quang nóng rực, vài tia nắng mặt trời màu kim hồng chiếu xuống, nhưng lại có vẻ hơi điên cuồng.

Băng Ngự tùy thị bên cạnh Hách Cửu Tiêu đã lâu, xem như có một chút hiểu biết đối với Hách Cửu Tiêu. Trong sự kinh ngạc, hắn cơ hồ nói không nên lời, “Ý của Cốc chủ là….là nói….muốn….”

“Giải tán Nại Lạc.” Hách Cửu Tiêu đứng dậy, tử kim ám sắc lướt qua, tựa như đang muốn vứt một thứ gây phiền hà cho hắn, không hề mang theo một chút tình cảm và lưu luyến nào.

Băng Ngự cứng họng, kinh ngạc đến mức muốn nhảy dựng lên, “Cốc chủ!”

Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài rồi dẫn đến bốn người, cho đến nay hắn vẫn chưa biết danh tự của bốn người kia, bọn họ luôn xuất hiện cùng với cỗ kiệu màu đỏ, có đôi khi cũng không hiện ra. Bốn người giống nhau như đúc, đều có khuôn mặt không hiển lộ biểu tình, nhưng lúc này Băng Ngự lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ.

Hách Cửu Tiêu nói ra quyết định của hắn, bốn người quỳ xuống đất một lúc lâu, tiếp theo khom người bái lễ dưới ánh mặt trời chói chang, qua một lát sau mới đứng lên, nhưng không dùng khinh thân thuật mà chỉ bước từng bước một vào Vô Cực Uyển, mở ra một cánh cửa ngầm rồi đi xuống dưới lòng đất.

Cho đến lúc này Băng Ngự mới biết hóa ra bên dưới Vô Cực Uyển còn có mật đạo, hóa ra hết thảy tư liệu về Nại Lạc đều được sắp đặt bên dưới Vô Cực Uyển, lúc này bọn họ đi xuống dưới đó là để tiêu hủy toàn bộ tư liệu.

Nại Lạc sẽ bị giải tán, sẽ bị hủy diệt như vậy? Băng Ngự và người của Nại Lạc đã từng ở cùng với nhau, hắn biết muốn chiêu mộ một mạng lưới thích khách xuất sắc như vậy thì cần phải hao phí rất nhiều công phu, hắn không ngờ Hách Cửu Tiêu lại tùy tiện nói giải tán Nại Lạc thì liền giải tán.

“Cốc chủ suy nghĩ một đêm mới hạ quyết định như vậy, thuộc hạ vốn không nên nhiều lời.” Băng Ngự khom người đứng phía sau Hách Cửu Tiêu, bóng dáng cao lớn của Hách Cửu Tiêu đứng ở phía xa, đứng dưới ánh mặt trời, phía sau rọi xuống một cái bóng thật lớn, Hách Cửu Tiêu vẫn không quay đầu lại.

“Nại Lạc là do Cốc chủ kiến lập, Hách Cốc lại từng thuộc về… ” Băng Ngự chưa bao giờ xưng hô Hách Vô Cực, hắn không biết nên nói như thế nào, “Hách Cốc từ ban đầu đã có sẵn, Nại Lạc mới là tâm huyết của Cốc chủ, Cốc chủ tùy tiện giải tán nó như vậy, những người của Nại Lạc….”

“Ta dạy bọn họ giết người, cứu mạng của bọn họ là vì muốn bọn họ làm việc cho ta, nay sự tình đã làm xong.” Ngữ khí của Hách Cửu Tiêu trở nên đông cứng, “Bọn họ là trợ lực của ta, cũng là chướng ngại. Ngươi có hiểu không, Băng Ngự?”

“Cốc chủ muốn hòa giải với Đàn Y công tử?” Băng Ngự nghĩ không ra nguyên nhân hai người nảy sinh mâu thuẫn, “Đàn Y công tử là người anh minh, thủ hạ của hắn có Nam Vô, Nam Vô và Nại Lạc không phải hợp lại thì càng tăng thêm sức mạnh hay sao?”

“Ngươi sai rồi.” Ngâm mình dưới ánh dương quang, ba chữ kia lại phi thường lạnh lùng, Băng Ngự không hiểu, nhưng Hách Cửu Tiêu không nói thêm bất luận điều gì nữa. Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, những tia nắng vàng rực tiến vào trong mắt hắn, bên trong u ám lạnh lùng lại ẩn chứa một loại nhiệt độ kỳ dị nào đó.

Nại Lạc đã từng giết người của Nam Vô.

Vô luận từ nay về sau hai mươi ba người phản bội của Nam Vô có lan truyền chuyện này hay không, thì chung quy chuyện này sẽ có một ngày không thể tiếp tục giấu diếm. Hôm nay hắn đem món nợ này hoàn lại tất cả.

Hắn dùng toàn bộ Nại Lạc để đền mạng những người đó.