Khuynh Thành Mỹ Nhân

Q1 - Chương 19: Săn bắt

Cô vừa tỉnh dậy, trước mắt đã là bàn ăn thịnh soạn. Cô không kiềm được liền nuốt một ngụm nước miếng. Cô thay y phục rồi đến ngồi xuống ăn, vừa đặt mông xuống thì hắn xuất hiện ngồi bên cạnh cô.

"Sao... Sao điện hạ lại ở đây?"

Hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng cô "Hỏi mãi một câu, nàng không thấy chán sao?"

Hắn cầm đũa lên rồi bắt đầu dùng bữa, vừa ăn vừa nói: "Ta đến dùng bữa sáng, lát nữa còn đến Điện Thái Cực tham gia buổi luận triều. Lát nữa quay về ta sẽ đưa nàng đi săn bắt"

"Săn bắt?" Cô ngạc nhiên, lần đầu tiên cô được nghe đến, hơn nữa còn được tham gia.

"Phải! Hôm nay phụ hoàng mở buổi săn bắt nên ta sẽ đưa nàng đi cùng"

Nhưng cô không muốn đi, ở đó sẽ có những phi tần, cung nữ. Cô chỉ sợ sẽ làm hắn mất mặt với những người khác. Cô không biết chút gì về lễ nghi của nữ nhân kia mà.

"Điện hạ có thể đưa Thường..." Cô chưa kịp nói xong hắn đã vội ngắt lời. "Nàng là thái tử phi nên nàng không có quyền từ chối những việc như vậy"

Hắn nghĩ cô sẽ từ chối nên không cho cô nói tiếp. Nhưng vốn dĩ cô đâu có từ chối, chỉ là cô sợ...

"Ý thiếp không phải muốn từ chối nhưng thiếp sợ sẽ làm điện hạ mất mặt"

Hắn hỏi lại nàng nhưng vẫn điềm nhiên gắp thức ăn, hỏi: "Tại sao lại mất mặt?"

"Bởi vì thiếp không nhu mì thục nữ như điện hạ từng nghĩ. Thiếp không biết thơ từ ca phú, cầm kì thi họa. Chỉ sợ đến đó sẽ làm trò cười cho mọi người"

Hắn lúc này đặt đôi đũa xuống, chuyển ánh mắt sang chỗ cô. Cô nghĩ hắn sẽ bất ngờ rồi thất vọng nhưng không hề. Hắn vui vẻ nhìn cô, nói: "Ta chưa từng nghĩ nàng nhu mì thục nữ càng không hy vọng nàng cầm kì thi họa. Nếu nàng giống như những nữ nhân kia thì còn gì khác biệt? Nếu không khác biệt thì làm sao có thể khiến ta nhung nhớ?"

"Tại sao?" Cô ngạc nhiên, hình như cô phát hiện hắn đang thả thính cô thì phải?

"Ta nghĩ không thục nữ nào lại quật ngã nam nhân như nàng cả" Hắn nói mà miệng mĩm cười, ánh mắt vui vẻ nhìn cô. Cô xoay qua chỗ khác lãng tránh ánh mắt của hắn.

"Khác biệt chỉ khiến điện hạ cảm thấy thú vị một lúc rồi cũng dần chán thôi" Nghe cô nói hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt như đang nghĩ điều gì đó, rồi hắn tiếp tục ăn không nói thêm gì cả.

Không lâu sau hắn rời khỏi, cô nhìn theo hắn mà không hiểu có cảm giác gì. A Lan bước đến dọn chỗ thức ăn,  nhìn cô nói: "Thái tử sẽ dẫn người tham gia buổi săn bắt, ở đó sẽ có các phi tử và vương phi nên người hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói"

"Ta biết rồi!"

. . .

Hắn nắm lấy tay cô bước xuống kiệu rồi dẫn cô đến chỗ săn bắt. Ở đó rất đông người, hoàng thượng, một số phi tần, vương gia và vương phi. Cô ngồi cạnh các vương phi xem hắn cùng hoàng thượng và các vương gia so tài.

Tứ vương gia vận thanh y, trên tay là cung tên trông rất đẹp mắt. Cô đang chăm chú quan sát thì tứ vương gia đưa mắt nhìn cô, một ánh mắt tràn ngập nhớ thương. Đột nhiên tim cô loạn nhịp, đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, chú ý quan sát từ nãy đến giờ. Hắn đột nhiên tức giận, ánh mắt tóe lửa nhìn cô. Cô cảm giác được chuyển qua nhìn hắn thì giật mình rồi cúi đầu không dám nhìn thêm.

Thị vệ đánh ba hồi trống để bắt đầu buổi săn bắt. Hắn và tứ vương gia nhìn cô một cái rồi cả đoàn phi ngựa lao vút vào rừng.

Cô tự hỏi hai tên đàn ông đó rốt cuộc là đang làm gì? Đang suy nghĩ thì nhị vương phi ngồi cạnh lên tiếng.

"Thái tử phi! Nghe nói hôm trước người bị thích khách bắt giữ? Người chắc bây giờ vẫn còn kinh hãi?"

Nhị vương phi có đôi mắt long lanh, đôi môi hồng hào cùng làn da mịn màng, điệu bộ thùy mị thướt tha.

Bên cạnh nhị vương phi là tam vương phi thân hình nhỏ nhắn, y phục hồng nhạt, vẻ đẹp không có gì đặc biệt.

"Tỷ không nghe nói gì sao? Thái tử phi một thân quật ngã tên thích khách đó còn đánh hắn bất tĩnh. Kinh hãi sao? Người nên kinh hãi phải là tên thích khách đó mới đúng"

Tam vương phi vừa nói xong thì tất cả đều cười. Riêng cô thì không hiểu sao lại bị đem ra làm trò cười cho họ.

"Để các muội và nương nương chê cười rồi. Ta từ nhỏ đã có tính cách không muốn dựa dẫm vào người khác nên đã học cách bảo vệ bản thân. Sau này nếu có rơi vào nguy hiểm như lần trước thì còn có thể bảo vệ bản thân"

"Nhưng nam nhân luôn muốn bảo vệ nữ nhân của mình. Nếu ngay cả việc đó cũng không cần thiết thì e rằng..."

Nhị vương phi nói đến đây liền lấp lửng. Cô nghe liền hiểu, rồi đáp lại: "Vương phi nói phải! Nhưng nếu ở hoàn cảnh chỉ có một thân một mình thì không lẽ chúng ta cần phải đợi nam nhân đến cứu?"

"Thái tử phi nói cũng có lí. Lúc đó người chịu thiệt là bản thân chúng ta chứ không phải nam nhân. Thái tử phi! Người thật có cá tính" Ôn quý phi ngồi uống trà đều nghe thấy toàn bộ, có ý muốn khen cô, đồng ý với quan niệm của cô. Cô vui vì có người cùng quan niệm với mình.

Nhưng hình như Ôn quý phi là mẫu thân của tứ vương gia. Thảo nào cô nhìn có chút giống nhau, nụ cười lại y một khuôn.

Mọi người nói chuyện rất lâu sau thì nam nhân mới quay lại, mang theo rất nhiều thú vật bắt được. Người bắt nhiều nhất là hắn, kế đó là tứ vương gia và hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn đống thú thì thích thú liền muốn tổ chức bữa tiệc tối. Hắn đến chỗ cô, nắm lấy eo cô kéo lại gần hắn. Cô không biết rốt cuộc hắn là bị gì nhưng cô thấy có vẻ như tứ vương gia không vui.

. . .

Tối đó, bữa tiệc thịnh soạn, đàn ca múa hát rất hay, ai nấy cũng đều vui vẻ mà uống cạn chén rượu. Duy chỉ có một người là im lặng thưởng rượu.

Hắn lạnh lùng ngồi cạnh cô, chỉ có uống rồi uống, thoáng chốc người đã thoãng mùi rượu.

Bữa tiệc rất lâu sau mới kết thúc, cô xin phép về trước nghỉ ngơi. Trên đường đi không để ý liền bị ai đó nắm lấy tay kéo đi.

Lúc dừng lại đã xuất hiện ở một nơi vắng người, trước mắt lại là tứ vương gia. Tứ vương gia có vẻ đã say, đôi mắt khép hờ nhìn cô. Cbưa kịp định hình được thì vương gia ôm cô vào lòng, mùi rượu xông thẳng vào mũi.

"Ta nhớ nàng! Thật sự rất nhớ nàng"

"Vương gia! Người say rồi" Cô dùng sức đẩy người ra nhưng vương gia lại ghì lại "Ta không say!"

"Vương gia! Nếu để người khác biết được thì không hay đâu"

"Ta không quan tâm!" Tứ vương gia dứt khoát, nhưng cô nhanh chóng trả lời: "Nhưng ta quan tâm! Người không nghĩ cho bản thân nhưng cũng phải nghỉ cho ta chứ"

Nghe đến đây thì ngài ấy thả cô ra, ánh mắt bi thương nhìn cô. Cô thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Rồi sẽ có một ngày người phát hiện ta không phải là Vu Nhi của người. Người đừng bận tâm đến ta nữa, đừng mất thời gian của mình ở chỗ ta nữa"

Nói rồi cô quay lưng rời đi, để lại tứ vương gia đau buồn lại càng thêm đau buồn.

Một đợt gió thổi qua, thổi bay hình bóng nữ nhân kia ra khỏi cuộc đời của ta. Là nàng ấy dứt khoác ra đi, để lại trong lòng ta vương vấn trăm ngàn nỗi nhớ, ngàn vạn đau thương. Sao lòng người có thể thay đổi một sớm một chiều. Mới đó còn nằm gọn trong vòng tay ta, nay đã là thê tử của nam nhân khác.

Trách? Chỉ có thể trách ta không đủ quyết đoán. Nếu năm đó ta không vì lo tham vọng thì đã rướt nàng về làm vương phi thì sẽ không có cảnh đau lòng như hôm nay.

Cô vừa rời đi, nước mắt liền không biết lí do gì mà rơi xuống. Trái tim không còn chút cảm giác bấc thường. Có lẽ đây là biểu cảm cuối cùng của Vu Nhi, là cảm xúc cuối cùng dành cho tứ vương gia.

Nhưng cả hai không ai biết rằng những hành động vừa rồi đều được một người thu vào tầm mắt.