Phù Thành trấn là một trong những trấn nhỏ nhoi đến đáng thương trong mắt những thành phủ khác nhưng lại được xem là nơi trọng yếu của những nhà mạo hiểm hay những dong binh đoàn đánh thuê bởi vì nó giáp với Ác chi lâm là nơi có rất nhiều ma thú cũng như những thứ có nhiều người không thể tưởng tượng được , cho đến hiện tại cũng chưa có ai dám đi sâu vào bên trong nó , chỉ có những nhà mạo hiểm hoặc những dong binh đoàn đi làm nhiệm vụ mới đi vào đó nhưng cũng chỉ là vùng biên ngoại mà thôi , cực không dám đi vào bên trong xem xét.
Phù Thành trấn quanh năm náo nhiệt không hề yên tĩnh , hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt hơn . Khắp nơi đều được giăng đèn kết hoa những hộ dân náo nức vui mừng chạy về một hướng trên khuôn mặt ai cũng đều nở nụ cười vui vẻ .
Bởi vì hôm nay là ngày mừng một tuổi của tiểu thư trấn chủ vừa mới sinh được tròn một năm , trấn chủ ra lệnh mọi người khắp trấn đều có thể tới ăn mừng bất kể giàu nghèo hay gì khác đều có thể ăn uống thoải mái .
Trấn chủ tên là Nguyệt Tiêu Quân là một người rất chính trực được rất nhiều người yêu mến thậm chí là sùng bái , hắn chỉ có duy nhất một phu nhân tên gọi rất êm tai Phượng Nhu Tiêu , nàng có một đứa con trai lớn Nguyệt Lãnh Khanh và một cô con gái nhỏ nhắn Nguyệt Khuynh Thành vừa mới sinh được một năm cũng chính là nhân vật chính của ngày hôm nay .
Hôm nay xác định rất náo nhiệt những dong binh đoàn hay những nhà mạo hiểm cũng dừng chân lại ghé vào chúc phúc cho đứa bé nhà trấn chủ , bởi vì khi một ai thấy qua đứa bé đều sẽ cảm thấy yêu mến và muốn gần gũi , chỉ cần đứa bé cười một tiếng khắp nơi sẽ đầy chim chóc hay bướm tụ lại bao xung quanh bé rất đẹp , chỉ là có một điều kì lạ đứa bé từ trước tới nay chưa hề khóc cũng ít cười cho dù là lúc lọt lòng đến bây giờ rất hay ngủ còn yên tĩnh khác với rất nhiều đứa trẻ khác
'' nhanh nhanh gọi phu nhân ra tiếp đãi mọi người '' Nguyệt Tiêu Quân mang trên mình bộ y phục trắng tinh cười ôn nhã nhắc nhở người hầu bên cạnh , mặt khác còn không quên đi lại cười nói với những người khách vừa mới tới .
'' vâng '' người nọ gật đầu sau đó rời đi
Một khắc sau một thân ảnh uyển chuyển đi tới trên tay nàng còn ôm theo một đứa bé nhỏ nhắn úp mặt vào trong đang ngủ đi tới mỗi cử chỉ của nàng đều tỏa ra thanh lệ mà thoát tục khiến cho không ít người bị sững sờ , đằng sau nàng là một bé trai tầm 10 tuổi anh tuấn mặc y phục màu trắng giống hệt Nguyệt Tiêu Quân rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của trấn chủ .
Không một ai biết trấn chủ này đến từ đâu , họ chỉ biết từ khi họ chuyển tới nơi này hắn đã ở , bao nhiêu năm qua vẫn như đại thụ không ai có thể thay đổi .
Kể cả nhan sắc của một trấn thủ nhỏ bé cũng làm cho người ta kinh ngạc
Trấn chủ Nguyệt Tiêu Quân bế nữ nhi từ chỗ thê tử vào lòng , động tác ông nhẹ nhàng thuần thục tựa như đã làm đi làm lại rất nhiều lần .
Tiểu hài nhi trong ngực hắn lại ngủ rất say , nàng cũng không vì hành động này mà thức dậy , chỉ là đảo để tìm được vị trí thích hợp sau đó tiếp tục ngủ
Nguyệt Tiêu Quân nhìn nàng cưng chiều cũng không đánh thức nàng thức , mà mang theo nàng đi tiếp đãi bằng hữu . Nhi tử Nguyệt Lãnh Khanh vẫn trầm mặc đi sau hắn .
Mấy năm qua người đến trấn ngày càng nhiều , bằng hữu cũng quen được càng nhiều , ai cũng biết trấn chủ nơi này có thói quen rất kỳ lạ , hễ hắn đã nhận ai là bằng hữu thì cho dù người đó nghèo hèn đến mức nào đều được , chỉ cần hắn thích , chắc cũng vì vậy hắn rất được nhiều người kính trọng.