Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 49: Nguyên thử mộ thiên nhan

Ban đêm, một vị tự xưng là Lí thái y tới Chiêu Phượng cung bắt mạch cho ta, nói là về sau bệnh tình của ta sẽ do ông ta toàn quyền phụ trách. Người này tuổi chừng bốn mươi, mắt nhỏ mũi nhỏ, râu quai nón che kín hơn nửa mặt. Ông ta càng bắt mạch, thái độ càng sầu lo. Thấy vậy, trái tim ta ngừng đập mấy hồi, lần đầu tiên ta lo lắng cho bệnh tình của mình đến thế, lập tức sốt ruột hỏi: "Cơ thể ta ổn không? Có an toàn dưỡng thai được không?"

Lí thái y quấn tơ hồng lại, nét mặt rất nghiêm trọng, "Thần chủ tử từng trúng độc, sau đã được chẩn trị giải hơn phân nửa độc tố."

Ta rút cổ tay, âm thầm bội phục vị này, thái y do Kì Hữu đích thân mời đến, quả nhiên có chút năng lực, "Phải, Lí thái y nói không sai."

"Chỉ tiếc, vẫn chưa giải hết. Xin hỏi Thần chủ tử lúc trước uống thuốc gì, mà chất độc tiềm tàng thanh thải nhanh như vậy?" Ông ta giãn lông mày, nhưng không hết sầu lo, chẳng lẽ bệnh của ta nghiêm trọng đến vậy?

"Mỗi ngày uống một chén trà "Lãnh hương băng hoa" do một vị lang trung pha chế, phương thuốc cụ thể ta không rõ lắm."

"Lần đầu tiên nghe danh loại trà này..." Ngự y nhìn xuống, thở dài một hơi, "Vi thần sẽ hết sức chẩn trị cho Thần chủ tử, về sau mỗi ngày người phải uống phương thuốc do thần kê. Muốn giữ thai, người không được tức giận, không được chạy nhảy, không được mệt mỏi. Khi cảm thấy áp lực, người nên đến nơi yên tĩnh, hóng gió mát, thả lỏng tâm tình."

Ta nghiêm túc ghi tạc trong lòng từng lời dặn, "Lí thái y, bệnh của ta... Về sau phiền ông để ý. Hy vọng có thể mau chóng thải hết độc, ta cũng được an tâm dưỡng thai."

Lí thái y thu dọn hòm thuốc, "Vi thần sẽ cố gắng hết sức. Từ ngày mai, sáng, trưa, tối, vi thần sẽ phái người đưa thuốc đến, Thần chủ tử nếu muốn giữ thai... Phải uống hết."

Ta lại gật đầu, đích thân tiễn Lí thái y rời tẩm cung, bóng lưng ông ta chìm dần trong bóng đêm mờ mịt, ta lại vẫn chưa rời tầm mắt. Khẽ dựa lên cửa cung, Hoán Vi bèn tiến lên đỡ, "Chủ tử, ngủ thôi?"

"Ta muốn đi ra ngoài một chút." Lau mồ hôi lạnh trên trán, ta nương theo lực đỡ của Hoán Vi, rảo bước ra ngoài.

Màn đêm, nước vẫn chảy xuôi, chim đã về tổ, sương mù đọng ướt trâm cài tóc, nhành trúc nhành mai khẽ la đà. Du đãng trong Chiêu Phượng cung hồi lâu, ta có chút mệt mỏi, vốn định bảo Hoán Vi về cung, lại chợt nghĩ tới Đỗ Hoàn và Doãn Tinh, bèn tò mò hỏi: "Đỗ Hoàn và Doãn Tinh hiện tại ở đâu?"

"Bị giam giữ ở Bích Trì cung."

Ta đột nhiên nổi hứng muốn Hoán Vi đưa đi, nàng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Con đường đến Bích Trì cung thật dài, qua nhiều năm mới bước vào đây, không khỏi nghĩ tới ánh mắt u oán trước khi chết của mẫu thân Kì Hữu, tối đen như vực sâu không đáy, làm người ta không rét mà run.

Bích Trì cung của hôm nay còn tàn tệ hơn năm ấy, mái hiên có mấy viên ngói sắp rớt, bốn phía nồng nặc mùi hôi và mùi ẩm thấp. Chẳng lẽ, Đỗ Hoàn và Doãn Tinh phải sống tại nơi này? Kì Hữu, dù sao bọn họ cũng từng là thê tử của chàng, từng được chàng sủng ái, sao chàng nỡ vô tâm để bọn họ lại đây như vậy? Huống chi, Doãn Tinh thật sự vô tội. Năm đó Lục chiêu nghi sinh non căn bản do một tay Kì Hữu bày ra, mục đích để răn đe hoàng hậu, cuối cùng lại giá họa cho Doãn Tinh. Có lẽ đến bây giờ cô ta còn không hiểu, rốt cuộc ai đã hại mình.

Cửa khép hờ, mạng nhện bay phất phơ theo gió, Hoán Vi vươn tay gạt bỏ, đẩy cửa ra. "Kẽo kẹt" một tiếng, một bóng đen đột nhiên nhảy vồ tới, giọng nói vừa thê lương lại vừa vui sướng, "Rốt cục Hoàng Thượng cũng đón ta hồi cung rồi!"

Ta không khỏi rùng mình, Hoán Vi bị dọa đến mức đi lùi mấy bước, trốn sau lưng ta, vươn tay chỉ chỉ, "Chủ tử... Quỷ..."

Ta nheo mắt nhìn bóng đen bước ra cửa, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm chúng ta. Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt người này hoàn toàn lộ rõ, là Doãn Tinh.

Ta không thể tin được, cô gái trước mắt chính là Doãn Tinh cao ngạo không ai bì nổi năm xưa đó sao? Chẳng lẽ ai vào lãnh cung đều trở thành dạng này? Ta đang định mở miệng hỏi, lại thấy một người khác đứng chắn trước Doãn Tinh, là Đỗ Hoàn.

So với hình ảnh thảm hại của Doãn Tinh, Đỗ Hoàn xem như bình thường một ít, "Hoàng Thượng đâu?" Cô ta nhìn xung quanh một hồi, không thấy Kì Hữu, liền thu tầm mắt, oán hận nhìn Doãn Tinh, "Nằm mơ đi ngươi, làm gì có chuyện Hoàng Thượng đến."

"Hoàng Thượng yêu ta, chàng sẽ không bỏ mặc ta ở đây, chàng sẽ đón ta về..." Doãn Tinh thì thào mở miệng, vẫn không thể chấp nhận việc bị giam ở lãnh cung vĩnh viễn.

"Ha ha, trên đời vẫn có người thật lòng với Nạp Lan Kì Hữu cơ đấy..." Đỗ Hoàn ngửa mặt cười to, "Một đám ngu xuẩn, Nạp Lan Kì Hữu căn bản không có tim, căn bản không biết yêu, các ngươi còn ngu xuẩn đi yêu hắn, thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong mắt hắn chỉ có quyền lực, chỉ có ngôi vị hoàng đế, trong mắt hắn, ai ai cũng có thể lợi dụng... Ta cảm thấy thật đáng buồn cho đám nữ nhân các ngươi. Hạo ca ca của ta mới tốt... Hạo ca ca mới tốt." Đỗ Hoàn vừa cười vừa khóc, dường như đang chìm vào hồi ức.

Thì ra Đỗ Hoàn vẫn chưa quên Kì Hạo, có lẽ đó là mối tình đầu say đắm, khắc cốt ghi tâm.

Nghe mấy lời này, Doãn Tinh lui về sau mấy bước, ủ rũ tựa vào cột trụ màu son. Đỗ Hoàn liếc nhìn ta, đột nhiên ánh mắt lộ ra hoảng sợ, "Ngươi, ngươi... Không phải ngươi đã chết rồi sao?"

"Nương nương còn nhớ rõ ta." Ta bình tĩnh đối diện Đỗ Hoàn đang kích động, Hoán Vi cũng dần hết sợ hãi, bước ra phía trước.

"Không biết nghe ai nói, ngươi rất giống Viên phu nhân... Không biết nghe ai nói, Nạp Lan Kì Hữu yêu ngươi nhất... Không biết nghe ai nói, ngươi là cô gái đáng thương nhất trần đời." Đỗ Hoàn đến gần ta, "Nhìn thấy ngươi, ta đột nhiên cảm thấy mình không đáng thương cho lắm."

Nghe xong, ta lập tức hỏi: "Cô nghe ai nói?"

"Ta quên rồi... Quên rồi." Đỗ Hoàn cười hì hì, "Muốn biết phải không? Muốn biết thì mời Hạo ca ca đến đây giúp ta, ta muốn gặp huynh ấy."

Thấy cô ta có vẻ nghiêm túc, ta cười cười, "Được, ta sẽ đưa Kì Hạo đến đây gặp cô. Nhưng cô nhất định phải nói cho ta biết, rốt cuộc ai đã nói những lời này."

Đỗ Hoàn cười quái dị, nhìn thẳng vào mắt ta, dường như muốn tìm tòi đến nơi sâu nhất, "Ta sẽ nói, chỉ cần ngươi cho ta gặp Hạo ca ca."

Doãn Tinh đột nhiên vọt lên, Hoán Vi thấy không ổn, vội vàng che trước mặt ta, "Cô định làm gì?"

Doãn Tinh bước tới chỗ ta, ánh mắt mang theo phẫn hận, lại bị Đỗ Hoàn hung hăng giật tóc, "Đồ điên, ngươi muốn làm gì cô ta? Cô ta còn giá trị với ta đó!"

"Ngươi nói Hoàng Thượng yêu cô ta nhất... Ngươi nói là cô ta!!" Doãn Tinh điên cuồng thét chói tai, âm điệu thê lương, vang lên giữa Bích Trì cung yên tĩnh không khỏi làm người ta sợ hãi.

Hoán Vi bị Doãn Tinh dọa sợ, vội vàng kéo ta, "Chủ tử, chúng ta mau hồi cung đi. Thái y nói người không được áp lực."

"Đỗ Hoàn, cô chờ ta, hy vọng đến lúc đó cô sẽ nói thật cho ta biết." Nhìn lại Đỗ Hoàn một lần, ta mới cùng Hoán Vi rời đi. Ra khỏi Bích Trì cung, vẫn có thể nghe thấy tiếng Doãn Tinh thét chói tai.

"Thất lang là của ta, là của ta, các người đừng hòng cướp mất!"

Doãn Tinh, thật sự yêu Kì Hữu đến thế sao?

Nếu cô ta biết người giá họa cho mình, người đưa mình vào lãnh cung, chính là "Thất lang" mà cô ta hằng nhung nhớ, liệu cô ta sẽ cảm thấy thế nào?

Ngày kế, mới sáng sớm ta đã hỏi thăm thông tin về Kì Hạo qua Mạc Lan, nàng nói cho ta biết, hắn đang ở ngự hoa viên cùng Kì Hữu, triệu kiến vị tân trạng nguyên văn võ. Ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vừa được gặp Triển Mộ Thiên mà ta "Quen thuộc", vừa được gặp Kì Hạo. Ta tiện tay khoác một chiếc áo choàng mỏng, cài trâm ngọc phỉ thúy lên búi tóc, liền theo Mạc Lan tới ngự hoa viên.

Từ công công thấy ta từ xa, lập tức chạy tới báo cho Kì Hữu, Kì Hữu gật gật đầu, quay đầu nhìn. Mà người ta nhìn, lại là thiếu niên ngồi bên bàn tròn, cạnh Kì Hữu và Kì Hạo. Càng đến gần, khuôn mặt thiếu niên càng rõ ràng, ta cảm thấy lại càng quen mắt.

"Phức Nhã, sao nàng lại tới đây?" Kì Hữu đứng dậy, vô cùng thân thiết nắm lấy tay ta, làm ta có chút mất tựu nhiên. Chàng thật giỏi diễn trò, vừa hôm qua còn dịu dàng với Tô Tư Vân trước mặt ta, mà hôm nay đã thoải mái với ta như vậy. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của chàng? Đột nhiên có chút hoài niệm bảy ngày trong rừng trúc, chàng không có quyền lực trong tay, vô tư như tờ giấy trắng.

"Thần thiếp nghe nói tân trạng nguyên văn võ mới mười sáu tuổi, không nhịn được tò mò bèn tới đây xem thử." Ta lại nhìn thiếu niên, cảm giác quen thuộc khó diễn tả bằng lời, "Nghe nói trạng nguyên tên là Triển Mộ Thiên?"

Lúc này, thiếu niên cũng đứng dậy, chắp tay chào ta, "Thưa chủ tử, đúng vậy."

Nghe giọng nói này, kí ức chợt trào về như suối.

"Lưu chi a na lưu thực phồn, lưu màng khinh minh lưu tử tiên. Có ai biết câu tiếp theo không?"

"Tỷ tỷ, đệ biết, đây là bài "Thạch lựu" của ông Lí Thương Ẩn thời Đường, câu tiếp theo là, "Khả tiện dao trì bích đào thụ, bích đào hồng giáp nhất thiên niên"."

Nghĩ đến đây, ta không khỏi bật thốt: "Triển Mộ Thiên, phụ thân ngươi đặt tên này nhất định có ẩn ý phải không? Ra sức trợ giúp triều đình, yết kiến Hoàng Thượng?"

Thiếu niên sửng sốt ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rọi lạ thường, nhưng mới liếc nhìn một cái liền lập tức cúi xuống, dường như có chút thất vọng. Thì ra thật sự là cậu bé khi xưa, năm đó ta không nhìn lầm, quả thật cậu ta là một nhân tài. Mười sáu tuổi mà thôi, đã đỗ làm quan, có thể thấy học rộng tài cao cỡ nào.

"Chủ tử nói đùa." Triển Mộ Thiên khiêm tốn cười cười, trả lời vững vàng.

"Đúng rồi, hai câu thơ sau ta không nhớ rõ lắm, không biết trạng nguyên gia có trả lời giúp được không?"

"Chủ tử mời nói."

"Lưu chi a na lưu thực phồn, lưu màng khinh minh lưu tử tiên."

Lời này vừa ra, thiếu niên lại ngẩng đầu, kinh ngạc đánh giá ta hồi lâu. Kì Hạo cười mở miệng, "Sao, một khúc thơ đã làm khó trạng nguyên gia?"

"Câu tiếp theo chính là: Khả tiện dao trì bích đào thụ, bích đào hồng giáp nhất thiên niên. Vi thần sao có thể quên được?" Ý thức được mình vừa thất lễ, Triển Mộ Thiên lập tức thu tầm mắt, thấp giọng trả lời.

Dường như Kì Hữu không chú ý tới bầu không khí khác lạ giữa hai chúng ta, bảo ta ngồi xuống. Khi cả bốn người cùng ngồi đối diện, Kì Hạo cười nói: "Không ngờ Phan cô nương có thể chết mà sống lại, quả là chuyện đáng mừng với Hoàng Thượng."

Ta cười cười, không đáp. Quan hệ với Kì Hữu, thật sự không thể trở về như xưa.

Ngồi một lát, chợt có người đến báo triều đình có chuyện khẩn cấp, cần Kì Hữu đích thân xử lý, chàng vội vàng cáo từ một tiếng rồi rời đi. Bóng dáng vẫn cao ngạo là thế, khiến người ta không dám gần gũi, nhưng lại thiếu vài phần cô đơn... Kì Hạo trở về, thật sự đã an ủi chàng rất nhiều.

Hoảng hốt thu tầm mắt, ta nhặt một quả nhãn trên bàn, bóc vỏ ra, ruột nhãn sáng trong như tuyết, "Lễ thân vương có còn nhớ một cô gái tên là Đỗ Hoàn hay không?"

Kì Hạo giật mình, "Biểu muội ở lãnh cung thì phải."

"Cô ta ở lãnh cung, trong lòng lại luôn nghĩ tới ngài, hy vọng được gặp ngài một lần. Ngài biết không, tình yêu cô ta dành cho ngài, từ đầu tới cuối cũng chưa từng thay đổi." Dứt lời, ta bỏ ruột nhãn vào miệng, cảm giác mát ngọt tỏa trên đầu lưỡi.

"Trong lòng ta chỉ có Diêu nhi, cho tới bây giờ ta chỉ coi Đỗ Hoàn là biểu muội." Nhắc đến Tô Diêu, Kì Hạo tỏ ra vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hàm chứa tình cảm dịu dàng.

"Nhưng Đỗ Hoàn vẫn nghĩ ngài thích cô ta, cưới Tô Diêu chỉ là điều miễn cưỡng. Nếu ngài muốn giải thoát cho cô ta, hãy giáp mặt nói thẳng, có vậy Đỗ Hoàn mới sống được, sống một cách thực sự."

Kì Hạo cúi đầu, xoa xoa hai tay, dường như còn do dự, ta tiếp tục nói: "Dù sao Đỗ Hoàn cũng là biểu muội của ngài, yêu ngài rất nhiều."

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, quần áo ma sát tạo ra những âm thanh rất nhỏ, "Ta sẽ dẫn Diêu nhi đi cùng." Để lại một câu liền rời đi.

Giờ khắc này, trong ngự hoa viên chỉ còn ta cùng Triển Mộ Thiên ngồi đối diện, im lặng. Ta không mở miệng, là vì chờ cậu ta mở miệng trước, ta không biết, liệu cậu ta có nhận ra ta không. Dù sao ngày mới gặp, cũng là khuôn mặt bình phàm sau khi bị hủy dung của ta.

Rốt cục, cậu ta mở miệng hỏi: "Chủ tử... Là vị tỷ tỷ ấy phải không? Vị tỷ tỷ cho ta ăn đào lần đầu tiên ấy?"

Lần đầu tiên ăn đào?

Ta ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ quả đào năm đó, là lần đầu tiên cậu ta được ăn?

Ta không biết, một quả đào lại có thể khiến cậu ta nhớ lâu đến thế.