Sáng sớm hôm sau, nhóm người Vân Lam lại lên đường theo hướng đông mà thúc xe thú chạy đi, giữa đường hội họp với Dạ Minh rồi vội vàng đi tiếp qua hơn mười ngày liền đặt chân đến Lam Dực thành. Lam Dực thành là thành trì không thuộc sự cai quản của tứ quốc mà độc lập đứng một phương. Vùng đất rộng lớn thuộc quyền của Thiên Dực học viện, tứ quốc chẳng những không gây khó dễ cho học viện mà còn lôi kéo thế lực của học viện, đùa sao bao nhiêu nhân tài của tứ quốc đều tụ lại đây. Dù là hoàng đế đi nữa cũng phải dùng lễ mà đối đãi với viện trưởng học viện Thiên Dực. Vân Lam bước xuống xe, ngước mắt trông lên cổng thành uy vũ đang mở to cửa hai bên là tám người lính canh, vũ khí sáng loáng ánh lên u quang, hảo vũ khí a. - Dừng lại, muốn vào thành phải nộp phí! Một tên lính gác nâng đại chùy to lớn bước tới trước mặt đám người Vân Lam mà chắn đường. - Chúng ta phải nộp bao nhiêu? - Hai mươi kim tệ! Bảy tên lính còn lại hai mắt sáng rỡ nhìn sang, trong mắt hiện lên ánh sáng tham lam. Vân Lam nhíu mày cái này có phải là cướp hay không a, một kim tệ bằng một ngàn đồng vàng, một đồng vàng bằng một trăm đồng bạc, một đồng bạc bằng một trăm tiền đồng, một gia đình bình thường một năm chỉ tiêu ba kim tệ là cùng, vậy mà tên lính canh này lại đòi nàng hai mươi kim tệ? - Này ngươi là cường đạo sao? Hai mươi kim tệ? Công phu sư tử ngoạm của ngươi cũng thật lớn đi!Thanh Tiêu chỉ vào tên lính kia mà rống lớn, gia tộc nhà hắn có một chi chịu trách nhiệm là thương nhân, làm sao mà hắn không biết mánh khoé của bọn lính canh cổng này được. Bọn hắn chuyên chọn đoàn thương buôn hay người tứ phương lịch luyện đến đây mà ra tay thu phí cao ngất ngưỡng. - Một nộp phí vào thành, hai cút khỏi đây. Các ngươi tự mình lựa chọn đi. Tên lính kia vun đại chùy xuống đất, mặt hướng lên khiêu khích nhìn đám người Vân Lam, như chắc chắn các nàng sẽ bỏ hai mươi kim tệ ra vậy. - Được, tỷ tỷ đã dạy ta, không khiêm tốn được thì phải cuồng ngạo, không vào được bằng quy củ thì đường đường chính chính phá cửa đi vào. Tuyết Dao mắt hạnh nhếch lên, tỷ tỷ nàng đã vài ngày chưa được chợp mắt rồi, muốn vào thành sớm một chút để người có thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, không ngờ cái tên lính này lại khó nhai như vậy, phiền phức nha, hôm nay ta không đánh cho các ngươi kêu cha gọi mẹ thì bản cô nương sẽ không còn là Tiếu diện hồ ly lừng lẫy kia nữa. Hai đạo phong nhận sắc bén từ tay Tuyết Dao phóng tới tên lính kia, hắn liền nâng đại chùy lên đánh tan công kích của nàng. Hai người quấn lấy nhau đánh đến bất diệc nhạt hồ, qua hai khắc sau, Tuyết Dao thoả mãn duỗi thẳng tay chân, vỗ vỗ bụi trên vạt áo đi đến chỗ Vân Lam, nhìn lại tên lính vừa rồi bây giờ mặt hắn sưng như đầu heo, thiết chùy lấy làm tự hào nhất của hắn đã bị gãy đôi nằm trên đất, thân thể cường tráng bị đánh đến biến dạng quần áo rách mướp như hành khất, bảy người còn lại trừng lớn mắt, tên thủ lĩnh bị đánh kia là võ giả Hoàng cấp cấp năm tương đương với ma pháp sư Thiên Huyền cấp hai, bình thường họ vẫn ức hiếp thương gia cùng lữ khách như vậy nhưng hôm nay họ thấy gì họ thấy hắn ta bị đánh đến biến dạng, ực họ xem ra đã đá vào thiết bản rồi. - Vậy chúng ta vào được chưa? - Được, được. Đám lính canh còn lại run run người mở rộng cửa thành thỉnh tôn đại thần đi mau một chút, đám người Vân Lam cũng không khách khí lôi kéo nhau bước vào Lam Dực thành, tên lính bị thương được đám lính canh đỡ đứng lên lau mặt một cái rồi phun một bãi nước bọt, chửi tục:- Hừ tiện nhân, lão tử đi bẩm báo Cơ công tử xem bọn họ còn phách lối được trong Lam Dực thành không? - Đường Bác huynh đi thật đó hả? - Hừ các ngươi cứ ở đây chú ý tình hình, lão tử đi ngay về ngay. Nói xong Đường Bác tập tễnh xoay người hướng toà đình viện xa hoa chỉ trông thấy nóc ở xa xa mà đi. Đám lính phía sau chỉ lộ ra nụ cười bỉ ổi đáng khinh rồi trở lại nhiệm vụ gác cổng thành, trong đầu tự mình YY vài lần cách hành hạ đám người Vân Lam. Lúc này đám người Vân Lam đã thuê được phòng trọ trong khách sạn Lam Dực lớn nhất thành, họ thật may mắn những căn phòng cuối cùng vừa vặn được họ nhanh chân tới thuê sạch, làm đám người chậm chân chỉ còn tức đến giậm chân thôi.