Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 70: Lão Vược vs Hạ Linh

Chương 70

….Ngày hôm sau….

"Ưm" Hạ Linh khẽ mở mắt trong tâm trạng mơ hồ. Sau vài phút mơ hồ não hoạt động trí nhớ trở lại, mắt liền đề phòng nhìn xung quanh đây là một căn nhà gỗ vô cùng giản dị, đồ dụng cũng rất sơ sài nhìn qua liền biết chủ căn phòng này là một người không cầu kì.

"Loạt xoạt…" bỗng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Theo bản năng cô liền liếc nhìn xung quanh cho đến khi nhìn thấy một chiếc dao gọt hoa quả…..

Ngoài cửa lão Vược đang hai tay cầm cháo đi đến căn phòng một cách thong dong nhưng nếu nhìn kĩ những bước chân lão đi đều đầy tính chuẩn xác. Xung quanh lão là rừng cây, chim hot ríu rít vui tai tạo nên phong cảnh đầy đỗi bình dị không thể hơn.

Khi lão Vược đến trước cửa phòng liền hơi nhướng mày ngừng lại nhưng sau đó vẫn thoải mái thong dong bước vào. Ngay khi lão vừa bước vào căn phòng thì "viu" một con dao hoa quả phi qua mặt lão găm vào cánh cửa phía sau lão.

"Trượt rồi" lão Vược một tay cầm cháo một tay khẽ vuốt râu bình phẩm. Nói xong lão liền tiếp tục đi đến cạnh chỗ Hạ Linh, Hạ Linh lấy tay thủ thế miệng cảnh cáo: "Đừng lại đây nếu không ta không khách sáo đâu".

Lão Vược vẫn treo trên môi nụ cười hòa ái nói: "Đừng làm rộn, cơ thể của cô hiện tại đang rất yếu, đừng cố quá để rồi thành quá cố thì chết".

Hạ Linh nghe câu nói của lão liền giảm đi phần nào không khí căng thẳng, thật không thể ngờ một lão già trông 70 tuổi sắp xuống lỗ lại dùng từ "quá cố" với một người trẻ tuổi như cô cảm giác thật quái lạ.

Trong lúc đang suy nghĩ thì lão Vược liền đưa bát cháo qua nói: "Ăn đi! Nó sẽ giúp cơ thể cô tốt hơn đấy".

Cô cũng không ngần ngại tiếo lấy ăn vì cô biết nếu lão muốn giết hay làm gì cô thì đã thực hiện lúc ngủ rồi còn mất công bày đặt làm gì nữa. Trong lúc đang ăn cô bỗng hỏi: "Sao tôi lại ở chỗ này, tôi nhớ tôi….".

Chưa chờ cô nói hết lão Vược liền nói: "Là tôi cứu cô về".

"Thật vậy ư?" Hạ Linh nghi ngờ hỏi rồi quan sát từ trên xuống dưới lão Vược, nhìn sao cũng thấy không giống kẻ có bản lĩnh.

Nhìn hành động kết hợp con mắt của Hạ Linh lão Vược liền đen mặt. Lão sống từng tuổi này sao lại không hiểu rõ cử chỉ hành động của cô chứ ngay khi lão định nói thì Hạ Linh bỗng mở miệng: "Thôi không sao, ta không biết lão đã làm gì hay có bản lĩnh không. Nhưng ta cũng rất cảm ơn lão đã cứu chúng ta".

Lão Vược: "...."

Khẽ hít sâu kiềm chế độ bạo tẩu trong mình lão Vược nói: "Được rồi nếu cô không tin có thể kiểm chứng thử nếu cô cầm con dao vừa nãy phi trúng ta thì cô thắng còn nếu không….".

Chưa chờ lão nố hết Hạ Linh liền chen ngang nói: "Ta sẽ thắng…."

Lão Vược: "...." cảm thấy mình bị xúc phạm quá độ mà….và thế là cuộc chiến phi dao nổ ra.

"Phập" con dao bị phi trúng cửa lão Vược rút nó ra nói: "Cô th…." Chưa chờ lão nói kịp Hạ Linh liền vớ sạch đống táo trên bàn phi tới tấp lão.

Nhìn bãi chiến trường "đại chiến hoa quả" dưới mặt đất mà lão Vược đen mặt. Lão ngẩng mặt lên nhìn Hạ Linh nói: "Cô có biết đấy là bửa tối của tôi không?".