Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 72: Rời đi - Tạm biệt.

Chương 72

"….Không thể nào sao lại mất trí nhớ chứ?" Hạ Linh ngồi trên ghế nhưng lòng rối như tơ vò.

Vược lão vẫn vẻ mặt hiền lành phúc hạnh hai tay chắp sau lưng đứng quan sát hai người. Sau một lúc lão vỗ nhẹ vai Hạ Linh, thuận thế cô ngẩng đầu lên thì Vược lão nói: "Cô yên tâm đi, cô bé chỉ bị mất đi một đoạn kí ức chứ không phải quên hẳn đâu với lại ta nghĩ đoạn kí ức không nên đó, hãy để nó quên đi thực sự sẽ tốt hơn".

Vài phút tĩnh thần trôi qua Hạ Linh ngồi dậy vẻ mặt tươi cười nhưng hơi có phần gượng gạo đi đến chỗ giường Hạ n đang ngây ngô nói: "Chúng ta đi dạo một chút được không?".

"Được…" Hạ n đáp.

……….vài tháng trôi qua…….

Hai chị em Hạ n và Hạ Linh đều đang quay đầu về hướng cửa nhà lão Vược nhìn lão nói: "Lão Vược thời gian qua ta đã được lão chăm sóc giúp đỡ rất nhiều, công ơn cứu mạng chúng ta rất biết ơn. Trên người ta cũng không có gì quý giá để trả ơn lão nay có chiếc vòng cổ là vật gia truyền dòng tộc ta để lại xin kính tặng ngài".

"Cô bé….." lão Vược định nói gì đó thì bị cô ngăn lại nói: "Lão Vược xin đừng từ chối hãy nhận nó nếu lão không nhận ta sẽ không yên lòng dù sao ta cũng nợ lão rất nhiều rồi đã đến lúc phải trả thôi".

"Cô bé ta biết cô muốn rời đi nhưng hãy cho lão già ta một lí do để đỡ áy náy hoặc ít ra cũng dễ bàn giao với tiểu tử kia chứ" lão Vược thuyết phục nói.

"Tử minh ư (Minh Vương)? Anh ấy là một người rất tốt, thời gian qua anh ấy chiếu cố tôi rất nhiều, nhiều lúc chúng tôi gặp khó khăn anh ấy đều giúp đỡ. Anh ấy rất cô độc, đáng thương tôi ước gì có thể ở bên anh ấy lâu hơn nhưng tôi phải đi cứu cha tôi, hãy gửi lời tạm biệt đến anh ấy rằng tôi rất nhớ anh ấy và cảm ơn anh ấy trong quãng thời gian qua, đó là một quãng kỉ niệm đẹp" Hạ Linh nói mà phần khóe mi đã hơi ướt, cô móc trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa kèm theo đó là dây truyền da tộc đưa qua lão Vược.

"Chị…" Hạ n bên cạnh định nói gì nhưng Hạ Linh liền tay gạt nhẹ nước mắt ngăn Hạ n nói.

Lão Vược nhìn hai món đồ Hạ Linh đang đưa mà thở dài trong lòng. Chưa cầm vội mà lão hỏi: "Cô có nghĩ tương lai chúng ta gặp nhau không?".

"Có lẽ vậy hoặc tôi sẽ tự đi tìm" Hạ Linh nói.

"Vậy được có lời hứa từ cô là tôi an tâm, món quà này ta nhận" lão Vược vuốt nhẹ râu nói