Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 92: Nhận tôi

.….Trong phòng hiệu trưởng…..

...

"Cạch" lão hiệu trưởng sau khi nhấp một ngụm trà, liền nhẹ nhàng đặt cốc xuống trông rất đạm chất phong phạm điềm đạm nên có của dân tri thức, khác hẳn tư thế lúc mới vào.

Việt Anh với An Vương đang đứng chắp tay hướng phía trước bàn thầy, tư thế điển hình của những thanh niên hứng chịu cái kết sau khi "quẩy"...

Khẽ chỉnh cặp kính, đôi mắt của ông ta hướng về vị trí hai học trò "yêu mến" trước mặt mình, nhẹ nhàng hỏi: "Các em có biết lí do mình ở đây?".

"Dạ thưa thầy lỗi của em là chạy nhảy làm náo loạn sân trường trong lúc người của bộ GDDT đang đi thanh tra, làm xấu ảnh hưởng danh dự của trường. Em xin tạ lỗi với thầy!" Việt Anh nói.

Ông thầy hiệu trưởng gật đầu gãi cằm rất hài lòng với thái độ của Việt Anh nghĩ: 'Không hổ học sinh giỏi khối A, cử chỉ hành động đều lễ phép, rất tốt'.

"Cuộc sống nhiều vấn đề rắc rối, nhưng đối mặt thế nào mới là vấn đề. Chuyện hôm nọ, thầy nghĩ chắc cũng chỉ là do mất kiểm xoát tạm thời, thầy không mong em tái phạm nghe chưa?".

"Dạ vâng! Em hứa không tái phạm" khẽ chắp tay Việt Anh thụ lệnh hứa xong liền lui ra sau để lại sân khấu cho một mình An Vương.

Ông thầy hiệu trưởng lại đánh ánh mắt đến chỗ An Vương, ánh mắt nhướng lên ý tỏ vẻ nhanh lên thầy không kiên nhẫn.

Nhìn ánh mắt không kiên nhẫn kia mà An Vương bĩu môi nghĩ thầm: 'Ông nhìn thằng ranh kia thì từ tốn còn với tôi lại mất kiên nhẫn, rõ là phân biệt mà, thôi kệ dân tri thức thuộc loại cùng một giuộc cả mà".

Hít một hơi sâu, ngực ưỡn An Vương dõng dạc nói: "Dạ thưa thầy em mắc lỗi sai là tội đánh bạn. Xin thầy tha thứ cho em lần này, lần sau em hứa không tái phạm".

"Sao thầy cảm thấy em dường như không hối lỗi mấy mà còn giống như tỏ vẻ tự hào vậy?" Ông hiệu trưởng nhướng mày đánh ánh mắt về hướng ngực đàn ưỡn của hắn tỏ ý phê bình.

An Vương không kiêng nể gì nhìn lại ra hiệu một ánh mắt đầy ẩn ý 'Không chấp dân ngực lép'. Nhìn cái thái độ của em trò trước mặt ông thầy hiệu trưởng tý bật thốt hai chữ "A đù!".

Cố kiềm nén hỏa khí, lão Lưu hỏi: "Em biết đây là lần thứ mấy rồi không?".

"Dạ thưa thầy vừa tròn 3 lần. Lần một, tôi do đánh bài bạc trong giờ; lần hai, trêu ghẹo bạn nữ trong lớp và lần này nữa….tổng cộng là 3 lần" An Vương trả lời dõng dạc không chút ngại ngần kể về chiến tích của mình.

Thấy thái độ tên này vẫn không thay đổi, lão Lưu liền rút ra quyển sổ đen trong ngăn bàn, lật lật vài phát rồi đưa cho An Vương xem. An Vương tiếp nhận đọc to: "Danh sách học sinh quậy nhất trường".

"A đù" hắn bật thốt, nhìn xuống dưới hắn biết có tổng cộng 5 đứa nằm trong danh sách này và vị trí của hắn chính là top 5.

"Em đầu tiên bỏ học, em thứ hai bị đuổi học, em thứ ba mất tích, em thứ tư đang tạm thời bị phụ huynh giam giữ…" lão Lưu nhếch miệng nói.

"Thế không phải trường này chỉ còn mỗi mình là học sinh cá biệt ư? Thật thần kì" An Vương ngạc nhiên bật thốt còn Việt Anh đang nhấp ngụm trà nghe vậy tý sặc.

An Vương thử dở vài trang xung quanh liền phát hiện các năm cũng đều có danh sách học sinh hư giống mình, hắn nghĩ thầm: 'Đúng là tên Lưu, cái gì cũng thích lưu, giờ ông lưu luôn tên mình vào sổ đen luôn rồi….toang thật mà!'.....