Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 11

Minh Dục chờ đợi trong căng thẳng, thấp thỏm cùng với lo âu, mặc dù đôi bên vẫn chưa thẳng thắn bày tỏ với nhau, nhưng anh lại có loại cảm giác nôn nóng như đang chờ xét xử.

Minh Dục dứt khoát bỏ điện thoại xuống, đi xả đầy nước vào bồn tắm, sau khi ngâm mình trong làn nước ấm, anh mới có giác an toàn giống như đang ở trong cơ thể mẹ, như thể đang được ôm chặt vào lòng. Lồng ngực cảm nhận được áp lực của nước, song lại có thể thở phào một hơi.

Chỉ có lúc thả lỏng như vậy, Minh Dục mới có thể tập trung nhớ lại những chuyện trước kia —— Gần mười năm trước, khi anh vừa mới bước vào ngưỡng cửa đại học chưa bao lâu. Khi đó, con đường phía trước rộng lớn mờ mịt, thế nhưng chất chứa vô vàn khả năng, cũng chính tại thời điểm đó, anh gặp được Triệu Thời Thanh.

Đó có lẽ chính là những tháng năm khởi đầu tự do nhất, phóng túng nhất của đời người. Nơi vườn trường áo quần sặc sỡ lố lăng, đầu tóc đủ mọi màu sắc, những mối tình tan tan hợp hợp, hết thảy mọi thứ đều được dung nạp. Minh Dục tràn ngập mong chờ đối với một cuộc sống như vậy —— hội học sinh, câu lạc bộ, thi thố, học tập, cùng với xu hướng tính dục anh luôn giấu kín trong lòng từ trước đến nay.

Triệu Thời Thanh thì sao? Triệu Thời Thanh là đại danh từ về cuộc sống đại học hoàn mỹ ở trong lòng Minh Dục. Mới đầu, anh hoàn toàn không có ý nghĩ gì quá phận đối với Triệu Thời Thanh, mà chỉ coi đối phương là mục tiêu, đồng thời cũng là một đối thủ ở trong tưởng tượng. Anh vô cùng chú ý tới Triệu Thời Thanh, cũng chỉ là vì một ngày nào đó có thể vượt qua người này —— Chí ít thì khi đó, anh thật sự đã nghĩ như vậy.

Anh là thiên chi kiêu tử, luôn được vạn chúng chú mục, và trong tương lai không xa, anh cũng có thể trở thành một người được mọi người dõi theo giống như Triệu Thời Thanh, Minh Dục nghĩ.

Bước ngoặt xảy ra trong một cuộc họp cuối năm nào đó của câu lạc bộ Noãn Dương. Triệu Thời Thanh lên bục phát biểu với tư cách là cựu chủ tịch, sau đó thì lấy cớ có việc rời đi trước. Gã đi rồi, Minh Dục cũng chẳng có hứng nghe tiếp, bèn ngồi trong góc của một hàng cuối cùng, dùng màn hình máy tính che khuất gương mặt mình.

Minh Dục đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh, không có ai chú ý tới mình. Giữa những thanh âm ồn ào, náo nhiệt, anh vừa căng thẳng vừa chút mong chờ mà mở diễn đàn giao lưu người đồng tính ra, rồi thử gõ mấy dòng: [ Sinh viên thành phố C, hi vọng có thể làm quen…… ]

Không, không được hay lắm. Trong đầu Minh Dục cố tìm từ ngữ thích hợp nhất, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi tên mình: “Minh Dục.”

Minh Dục sợ đến tái mặt. Giọng nói này quá mức quen thuộc —— anh cứng ngắc mà quay đầu lại, phát hiện Triệu Thời Thanh tiến vào từ cửa sau.

Lúc bấy giờ Minh Dục mới bừng tỉnh, giấu đầu lòi đuôi mà “cạch” một tiếng, khép máy tính lại. Người đứng trên bục còn đang phát biểu, phía dưới là một mảnh ồn ào huyên náo, nhưng những thanh âm đó chỉ giống như tiếng ruồi bọ vo ve ở bên tai.

Anh không biết Triệu Thời Thanh đã tới từ khi nào, đã đứng sau lưng mình bao lâu, chỉ có thể lúng túng mà cười nói: “Thời Thanh…… tiền bối.”

Triệu Thời Thanh bèn ngồi xuống cạnh anh, lưng Minh Dục như thể có kim châm, cả người bồn chồn như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Suốt cuộc họp, anh chẳng nghe lọt bất cứ thứ gì. Anh càng nỗ lực, lại càng không thể bỏ qua sự tồn tại của Triệu Thời Thanh. Trong đầu Minh Dục đều là Triệu Thời Thanh, tiếp đó là nỗi sợ hãi đang dần dâng lên, lo sợ Triệu Thời Thanh nhận ra suy nghĩ của mình, sợ Triệu Thời Thanh sẽ cho rằng mình có tâm tư xấu xa với gã.

—— Như vậy, rốt cuộc là có hay không đây?

Sau khi tan họp, Minh Dục túm lấy balo vội vã muốn chạy, thế nhưng lại bị đối phương gọi lại.

“Minh Dục.” Triệu Thời Thanh nói, “Đợi một chút cùng nhau trở về nhé.”

Ánh đèn đường đêm đó êm dịu lạ thường, bên trong Triệu Thời Thanh mặc áo sơ mi với áo len gile, ở ngoài khoác với một chiếc áo gió dài, dịu dàng như thể xé sách bước ra. Gã mỉm cười, nói với Minh Dục: “Mỗi con người đều là độc nhất vô nhị, bất kể chúng ta yêu thích người thế nào, cũng đều là do ông trời sắp đặt. Tôi sẽ không kể chuyện này với người khác —— chỉ là, ở trước mặt tôi, cậu không cần phải giấu giếm như vậy.”

Minh Dục xác định, bản thân quả thực có ý nghĩ vượt rào.

Mọi chuyện về sau rất đơn giản, anh cùng với Triệu Thời Thanh cứ như vậy mà đến với nhau. Đó là mối tình đầu của anh, Minh Dục chỉ hận không thể bỏ ra toàn bộ thời gian cùng tinh lực, làm cho đối phương hiểu được sự chân thành của mình.

Anh thường xuyên tặng quà cho đối phương, tiền hẹn hò cũng là anh chi trả —— Mẹ Minh Dục đã từng dặn dò con trai, nếu sau này tìm được bạn gái, thì nhất định phải làm như vậy. Tuy đây không phải bạn gái, nhưng cũng không quá khác biệt.

Sau một tháng đường mật ngọt ngào, Triệu Thời Thanh đề nghị làm tình. Tuy Minh Dục cảm thấy có hơi nhanh, nhưng cũng không muốn khiến Triệu Thời Thanh phiền lòng, vì thế bèn gật đầu đồng ý.

Triệu Thời Thanh có vẻ rất quen thuộc với chuyện này, Minh Dục nghĩ, dẫu sao gã cũng lớn hơn mình, có kinh nghiệm là chuyện rất bình thường.

Minh Dục là top, Triệu Thời Thanh tay cầm tay mà chỉ dạy anh, hướng dẫn anh mặc “áo mưa” thế nào, dùng gel bôi trơn ra sao.

Minh Dục là người cực kỳ thông minh, mấy thứ này vừa học là biết ngay. Chỉ là, có một chuyện lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu —— thằng em của anh, từ đầu chí cuối, đều không ngóc đầu dậy.

Mới đầu, Triệu Thời Thanh còn nhẫn nại giúp anh, nhưng rồi sự kiên nhẫn cũng dần dần cạn kiệt. Minh Dục bắt đầu sốt ruột, song càng sốt ruột lại càng vô dụng.

Hai người trầm mặc ngồi trên giường nhìn nhau. Triệu Thời Thanh chửi thề một câu, bắt đầu mặc quần áo vào.

Lần đầu tiên Minh Dục nghe được Triệu Thời Thanh chửi tục. Đây là một trong số những vấn đề nan giải ít ỏi mà anh gặp phải trong đời, anh hoảng loạn, rối rít xin lỗi Triệu Thời Thanh: “Thực xin lỗi, Thời Thanh, xin lỗi anh, là lỗi của em……”

Triệu Thời Thanh chẳng buồn để ý tới, mặc quần áo xong thì lập tức bỏ ra cửa. Minh Dục vội vàng giữ gã lại: “Tiền bối!”

“Đệt!” Triệu Thời Thanh lạnh lùng đẩy anh ra, “Bị liệt dương còn kiếm người yêu cái đéo gì?!”

“Thực xin lỗi, tiền bối, em cũng không biết việc này, em…… Anh đừng tức giận, sau này em……”

“Sau này cái rắm!” Triệu Thời Thanh nói, “Nếu cậu không phải là top, tôi đây mất công dỗ dành cậu lâu như thế chỉ để chơi thôi chắc?! Dùng sextoy thọc còn sướng hơn cậu!”

Đầu óc Minh Dục hoàn toàn trống rỗng.

“Em……”

Thế nhưng Triệu Thời Thanh đã đẩy cửa bỏ đi rồi.

—— Đây là một trong những khoảnh khắc chật vật hiếm hoi trong cuộc đời Minh Dục, ít nhất cũng có thể xếp hạng hai.