Kiếm Hiệp Tình

Chương 57: Megazamub

“Tôi không hiểu, Trương Anh Hào. Anh nói lại đi, khốn kiếp, nói đi! Ý anh nói gì?”

“Cha mẹ cô đã phạm sai lầm. Theo như tôi được biết, họ đã liên kết với những thế lực khác, với những thế lực nguy hiểm mà lẽ ra người ta không nên mó tới.”

“Nói tiếp đi, Trương Anh Hào, tiếp đi...”

“Tôi nói đơn giản như thế này. Ai ai cũng biết, từ trước đến nay chưa có người nào được lợi khi bắt tay với Sức Mạnh Đen. Cô hiểu chưa?”

“Tôi biết anh nói gì, nhưng anh lầm to. Cha mẹ tôi biết điều khiển những thế lực đó. Họ đã kéo được địa ngục đứng về phía họ, và địa ngục không khiến họ thất vọng.”

“Địa ngục hay là Quỷ Vương?”

“Một thế lực siêu nhiên. Tôi không biết liệu có thể gọi ông ấy là quỷ hay không. Nhưng cũng có thể. Đừng quên chúng tôi tới từ mảnh đất nào, Trương Anh Hào. Tiểu Tự Tại là một thế giới khác. Người dân Tiểu Tự Tại có một mối quan hệ khác với những thế lực siêu nhiên. Các thế lực lạ đó đã giúp đỡ cha mẹ tôi và họ đã tỏ ra xứng đáng với sự trợ giúp đó.”

“Bằng cách giết người.”

“Không đâu, mãi về sau này cơ. Đầu tiên, họ chỉ muốn thuyết phục người khác. Dân làng đã tới đây, muốn học đạo, muốn học khiêu vũ và đồng thời với điệu nhảy họ còn học được những thứ khác. Anh cũng biết, thế giới này có rất nhiều tầng lớp, nhiều chiều không gian và nhiều trường thời gian. Cha mẹ chúng tôi muốn đưa họ vào một cuộc sống với những thế lực nằm ngoài thế giới này, nhưng họ đã lầm khi chọn đám dân làng ở đây. Lũ dân ngu xuẩn đó không muốn, chúng đã không ngoan ngoãn như những người dân Tiểu Tự Tại tại thời Khởi Nguyên, vào thời dòng họ Đặng đứng trên đỉnh cao quyền lực. Cha mẹ tôi đã thiết lập mối quan hệ với những quyền lực khác. Một quyền uy cổ đại xuất hiện, bởi họ đã tìm được cách gọi hồn ông ta và thuyết phục ông ta đứng về phía họ.”

“Hắn tên là gì?”

“Tại sao? Anh tưởng anh biết hả?” - Cô ta chế giễu Trương Anh Hào.

“Cô Kim Hòa, có lẽ tôi biết thật. Nào, con quỷ đó tên là gì, con quỷ mà cha mẹ cô đã tôn thờ?”

Đặng Thị Kim Hòa cân nhắc. Người đàn bà thậm chí còn nhún vai rồi nói: “Tôi có nói cho anh nghe tên của ông ấy thì anh cũng chẳng biết gì hơn. Người ta thường biết đến ông ta dưới một cái tên khác.”

“Hắn tên gì?”

“Megazamub!”

Trương Anh Hào chỉ thoáng giật mình một chút, vì hắn đã chuẩn bị đón chờ tất cả. Trương Anh Hào đã tưởng họ liên kết với Polysta, nhưng té ra thủ phạm là Megazamub.

Trong những giây phút sau đó, rất nhiều suy nghĩ lao vọt qua óc Trương Anh Hào. Trương Anh Hào nghĩ đến khái niệm địa ngục, và dĩ nhiên nghĩ đến khái niệm cái Ác.

Đứng trên cùng là Quỷ Vương!

Nó chính là cái Ác tuyệt đối. Là thứ người ta không thể hiểu và không thể miêu tả chính xác. Nó là nỗi kinh hoàng, là sự tàn ác. Nó là kẻ luôn muốn hủy diệt, là kẻ tự coi mình cao ngang với ĐẤNG TỐI CAO. Người ta không thể giải thích được nó, người ta không thể hiểu được nó, mặc dù vậy Trương Anh Hào cũng có thể tự vẽ cho mình một sơ đồ nhất định.

Người ta phải chia nó ra thành từng phần.

Quỷ Vương, cái Ác tuyệt đối, bao gồm ba thành phần. Mỗi phần đều có tên riêng.

Thứ nhất là Polysta, thứ hai là Heplatry, kẻ thường được không ít tên cha đạo độc ác của vùng tây bắc Liên bang thờ phụng, và thứ ba là Megazamub.

Cả ba thành phần hợp lại tạo nên Quỷ Vương. Nhưng mỗi thành phần đều tự chiến đấu cho bản thân mình, đều muốn làm những việc của riêng mình, muốn cai trị một mảnh đất riêng. Nếu có thể coi là cái Ác có một điểm mạnh, thì điểm mạnh đó chính là mâu thuẫn nội bộ này. Điểm mạnh đó chính là nỗi hờn căm, giận dữ và khao khát giành chiến thắng. Mỗi con quỷ theo cái kiểu riêng của nó, mỗi con quỷ sống cho riêng nó, vậy mà cả ba con vẫn chỉ có chung một mục đích. Cả ba đã ký với nhau một kiểu hợp đồng ngưng chiến. Thế nhưng chỉ cần một kẻ bẻ gãy nền hòa bình mỏng mảnh kia khi bước chân vào lãnh địa của kẻ khác là chiến tranh lại bùng nổ ngay lập tức. Lúc bấy giờ, cái Ác sẽ hủy diệt cái Ác. Không thể khác được, bởi cả ba con quỷ cùng quá hám quyền lực. Chúng là hạng người không biết đến bà con bạn bè bao giờ.

Hóa ra Megazamub đã tràn vào mảnh đất này. Cả một thời gian dài Trương Anh Hào không nghe tin tức về hắn, không chạm trán với hắn. Suốt thời gian qua Trương Anh Hào đã tập trung hầu như toàn bộ sức lực vào Polysta. Nhưng Trương Anh Hào biết Megazamub cũng có quyền lực riêng của nó. Và nó sẽ không ngừng thể hiện quyền lực này. Nó biến đổi con người, mê hoặc họ, dẫn dụ họ vào con đường độc ác, và nó sử dụng rất nhiều biện pháp tinh vi.

Megazamub cũng rất yêu thích lửa. Và những tay chân của hắn đại đa phần là những người bị thôi miên, sự kiện mà Trương Anh Hào đã chứng kiến với Thái Vân Phi.

Đội quân đó bây giờ có thêm Đặng Thị Kim Hòa, cùng bố mẹ cô ta.

Cũng giống như hai anh em của nó, Megazamub là kẻ yêu thích mánh khóe.

Hắn luôn tìm cách lôi kéo con người, luôn tìm cách lừa lọc họ, xô đẩy họ về phía hắn, những mánh khóe mà người yếu đuối thường rất dễ mắc vào.

Một khi đã bị Megazamub nắm trong tay, những con người này sẽ làm tất cả nhừng gì nó muốn. Sự việc chắc đã xảy ra như vậy với gia đình nhà họ Đặng, và nó sẽ còn tiếp tục xảy ra với những người khác. Bây giờ là Đặng Thị Kim Hòa, kẻ đang đứng trước Trương Anh Hào.

Có phải cô ta cũng chỉ bị thôi miên?

“Anh không nói gì cả.” - Trương Anh Hào nghe tiếng cô ta vang lên. – “Chẳng lẽ anh ngạc nhiên quá hóa câm rồi hay sao?”

“Không, thật ra thì không.”

“Nhưng anh biết ông ta, đúng không? Anh biết Megazamub là ai?” - Giọng nói cô ta đầy vẻ rình mò. Cô ta thật sự đang muốn có một câu trả lời. Cô ta đang chờ đợi.

“Đúng, tôi biết hắn.”

Đặng Thị Kim Hòa cười lớn lên. Cô ta mừng vui, cô ta thậm chí xoa hai bàn tay vào nhau.

“Thế thì tốt, Anh Hào. Thật ra, tôi vẫn luôn luôn chờ đợi người đàn ông như anh.”

“Thật sao?”

Người đàn bà duỗi một cánh tay ra. Mười hai bàn tay chỉ thẳng về phía Trương Anh Hào: “Đừng có nghĩ lung tung, anh bạn thân mến. tôi không nghĩ cái mà anh đang nghĩ đâu.”

“Thế cô nghĩ như thế nào?”

“Rất đơn giản. Tôi chờ một người như anh, bởi tôi muốn thử nghiệm quyền lực của tôi. Ai trong hai chúng ta sẽ là kẻ mạnh hơn?”

Lần này đến lượt Trương Anh Hào phải cười lớn: “Cô muốn nói một mình cô. Hay phía bên kia cô có cả Megazamub mà cô tôn thờ?”

“Dĩ nhiên là cả ông ấy.”

“Tôi biết mà.”

“Vậy là hai chúng ta bây giờ sẽ đấu tay đôi, Trương Anh Hào. Anh và tôi, chỉ riêng hai chúng ta thôi.”

“Còn hắn ta?”

“Ông ấy cũng sẽ có mặt ở đây, ông ấy dĩ nhiên sẽ hỗ trợ cho tôi.” - Cô ta cười khúc khích. - “Tôi chỉ là một người đàn bà mềm yếu mà. Nếu lần này mà tôi diệt trừ được anh, thì ngôi nhà này quả thật đã có một lễ ra mắt rất tốt.”

“Tôi muốn biết thêm một điều nữa, cô Kim Hòa.”

“Nói đi!”

“Cô là người, hay Megazamub đã biến cô thành một trong những cương thi của nó.”

Câu hỏi khiến người đàn bà bối rối: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

“Vớ vẩn, anh chỉ muốn trùng trình để hoãn thời gian. Nhưng bây giờ thì tôi muốn so đo, anh bạn thân mến!”

Câu nói có vẻ quyết định chung cuộc, và nó thật sự cũng là bước mở đầu cho một hiện tượng mới.

Từ khi Trương Anh Hào lên tầng trên này, hắn chỉ tập trung duy nhất vào những quầng đèn đang bao quanh những mảnh gương trên tường và hoàn toàn không chú ý tới trần phòng. Đối với Trương Anh Hào, nó chỉ là một diện tích tối.

Tình hình thay đổi.

Một màn kịch bí hiểm, kỳ quái, diễn ra trên đầu Trương Anh Hào.

“Bầu trời” thẫm màu bắt đầu được chiếu sáng...

Không một tia sáng, không một nguồn sáng gay gắt, mà cũng là thứ ánh sáng đang bao quanh các tấm gương.

Từ vô vàn những ngọn đèn nho nhỏ, ánh sáng tỏa xuống thành một quầng sáng mềm mại, cứ như thể trên kia đang có triệu triệu vì sao. Ai trong chúng ta cũng biết, sao trên trời thường được sắp xếp thành những hình dạng nhất định. Tình hình ở đây cũng thế. Những ngọn đèn tuân thủ một hệ thống. Nếu nhìn thật kỹ, ta sẽ nhận ra một bức tranh.

Một khuôn mặt...

Với những đường nét đã được cách điệu, nhưng vẫn còn dễ nhận. Đối với Trương Anh Hào, nó là một vệt mặt ma, với những đường nét thô kệch, một hỗn hợp giữa người và thú. Người ta có thể coi đó là một cái đầu bò mộng với những nét mặt người, thậm chí là một cái đầu cừu, chỉ thiếu đôi sừng nhô lên.

Một con quỷ, Megazamub, chủ nhân thật sự của giáo đường này.

Sự kiện cuối cùng đã khiến Trương Anh Hào đổ dồn sự quan tâm vào đó. Thế nên Trương Anh Hào nhận ra khá muộn màng rằng Đặng Thị Kim Hòa đã rời vị trí của cô ta.

Cô ta chuyển động và cả mười hai cô Đặng Thị Kim Hòa trong những màng gương thẫm màu kia cũng chuyển động theo. Chúng đi theo từng bước cô ta di. Vừa chuyển động, những hình này vừa vỡ ra làm muôn mảnh, đổ chồng vào nhau, tạo nên một bức tranh đá ghép, như thể mỗi một mặt gương được tạo bởi vô vàn những vệt gương nhỏ hơn. Trương Anh Hào không biết Đặng Thị Kim Hòa thật sự đang đứng ở đâu, hắn quyết định đứng lại chờ bên đầu cầu thang. Tới một lúc nào đó chắc chắn cô ta sẽ phải lộ diện.

Thế rồi Trương Anh Hào nhìn thấy Đặng Thị Kim Hòa thật trước mặt mình.

Bất chấp độ rộng lớn của căn phòng, Trương Anh Hào vẫn có cảm giác cô ta vừa chui ra từ một đường hầm. Tà váy trắng chảy theo mọi chuyển động của cơ thể. Nó phủ như một lớp nước bao quanh thân hình người đàn bà, đôi môi cô ta chúm lại trong một nụ cười khêu gợi...