Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 139: Hắc hóa chi uy

Hắc hóa Vân Chính Thiên thanh âm vừa rơi xuống, một cỗ hắc vân ở trong thiên địa đột nhiên ngưng tụ dưới chân hắn. Chớp mắt một cái, đoàn hắc vân này đem theo thân thể hắn hoàn toàn biến mất. Thời gian dường như cô đặc lại, trong không khí chỉ còn nghe thấy thanh âm gió thổi, tựa như muốn xé nát cả vùng không gian này.

Hưu!

Mười tên Huyết giả đang cắm đầu xông tới, trong đáy mắt lộ rõ sự điên cuồng. Không cần tìm hiểu đối phương trước mặt là ai, chỉ cần phanh thây hắn ra, lập tức nhận được chỗ tốt.

Tên Huyết giả chạy đầu tiên, trên ngực đeo một tấm huy chương có hình ba giọt máu, đại biểu cho hắn chính là một tên Huyết giả đấu sĩ cấp ba. Theo qui định của đại đấu trường, nếu như Huyết giả đấu sĩ cấp hai chỉ cần liên thắng năm trận, thì cấp ba cần liên thắng ba mươi trận. Đây là điều kiện không dễ dàng gì mà đạt được.

Phàm là Huyết giả đấu sĩ cấp ba, thực lực đã vô cùng khủng bố.

Tên Huyết giả đấu sĩ cấp ba này tốc độ nhanh nhất, tự nhiên ở vị trí đầu tiên, trên tay hắn là một thanh trường thương dài hai mét, nhìn qua có chút bất phàm. Bất quá hắn vừa chạy được một lát, một cơn gió lạnh thổi xuyên qua người hắn, đột nhiên lúc này từ phía sau truyền tới một cỗ kỳ lạ cảm giác, tựa như có ai đem một chén nước nóng ập vào sau gáy.

Hắn thoáng đưa mắt nhìn lại, thì trước mắt hắn là một cảnh tượng kinh hãi.

Một tên Huyết giả đấu sĩ vốn di chuyển ngay phía sau, lúc này không biết chuyện gì xảy ra, đầu của hắn đã lăn lông lốc dưới mặt đất, thân thể thì ngã sang một bên, máu nóng từ cổ hắn bắn ra xối xả, dính hết vào mặt tên Huyết giả đấu sĩ cấp ba.

Tên Huyết giả đấu sĩ cấp ba nhất thời chấn động.

“Chuyện gì...”

Hưu!

Một cơn gió nhẹ lại thổi qua, tên Huyết giả đấu sĩ cấp ba vẫn còn muốn nói gì đó thì có cảm giác cổ họng nóng bừng, hắn không cách nào phát lên âm thanh được nữa, tựa như có một bàn tay vô hừng đang chuẩn bị bóp nghẹn hắn. Nơi cổ họng bất giác cảm chuyển sang lành lạnh, một giây sau, hắn bỗng thấy trời đất quay cuồng, sau đó mặt đất tựa như dâng lên đập vào mặt hắn.

“A.” Máu tươi từ cổ phun trào ra, trong nháy mắt làm dơ bẩn cả một khu vực. Hai tên Huyết giả dân đầu gần như bị chém đầu cùng lúc, máu tươi nhuộm cả một khu vực.

Tám tên Huyết giả đấu sĩ còn lại đang xông tới cũng lập tức đình chỉ tấn công, trong lòng không khỏi xuất hiện hoang mang cảm xúc. Hai tên kia, trong đám thực lực cường nhất. Thế nhưng nhanh như vậy liền trở thành hai cỗ thi thể vô hồn.

Bọn hắn là bị ai giết chết, căn bản nhìn không ra. U ám màu sắc hiện rõ trong con mắt bọn họ.

Ngay lúc này, từ phía sau lưng truyền tới một cỗ ghê rợn tiếng cười, tựa như thanh âm của quỉ kêu gọi con người đến thời khắc tử vong.

Hắc hóa Vân Chính Thiên cười nói:

“Hắc hắc, các ngươi hôm nay đều đem máu của mình mà dâng hiến vài viên huyết châu cho ta đi.”

Hắc hóa Vân Chính Thiên ngạo nghễ đứng đó, trên tay hắn là thanh Ma Kiếm đã nhuộm màu máu tươi, thoáng thấy vài giọt máu còn đang rơi xuống. Hiển nhiên hắn là người đã chém chết hai tên Huyết giả vừa nãy.

Một màu tóc đen dài phiêu dật trong gió, trên gương mặt dính máu của hắn, một đôi mắt gian ác đảo qua đảo lại. Hắc hóa Vân Chính Thiên liếm môi một cái, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Nhìn hắn hiện tại chẳng khác nào một đầu đại ác ma đang muốn đùa giỡn với con mồi.

“Máu của các ngươi, chẳng khác gì bùn đất, bất quá các ngươi hôm nay liền lưu lại hết.”

Hắn vừa dứt lời, đồng tử lóe lên một tia huyết quang, hắc hóa Vân Chính Thiên một lần nữa biến mất.

Hưu!

Cả đám Huyết giả bên kia vừa thấy một màn này, lập tức nháo nhào sợ sệt.

“Đừng sợ, tập trung tinh thần, hắn... “

“Xoẹt.” Lại một tên Huyết giả ngã xuống, Ma Kiếm trực tiếp đâm vào vị trí trái tim, hung hăng đâm xuyên qua, đem cơ thể hắn tách ra làm hai. Huyết nhục cùng nội tạng bầy nhầy rơi xuống mặt đất, nhất thời tanh hôi không chịu được.

“Ya.” Một tên Huyết giả đứng gần đó xem như lấy hết can đảm, hắn đem đại đao từ trên cao bổ xuống, vị trí chính là đỉnh đầu của hắc hóa Vân Chính Thiên.

“KHANH ——”

Hắc hóa Vân Chính Thiên ánh mắt hưng phấn, Ma Kiếm khẽ vung lên, liền đem thanh cự đao này chặn lại, hắn lại cười hỏi:

“Trái tim hay cổ họng?”

Tên Huyết giả nghe vậy tinh thần lập tức chấn động, bởi vì trong lời nói của đối phương, hắn nghe rõ mùi vị chết chóc cực kỳ mãnh liệt. Vội vàng thu lại đại đao, hắn liền muốn thôi động bộ pháp nhanh chóng tránh ra xa, trong đầu tên Huyết giả này bây giờ chỉ có một suy nghĩ. Đó là thiếu niên trước mắt, hắn tuyệt không thể động vào.

Thế nhưng hắn căn bản không có tư cách bỏ chạy, một bàn tay nhanh như chớp chộp lấy cổ họng của hắn, năm ngón tay như những mũi dao sắc nhọn bấu chặt vào. Tên Huyết giả hai mắt lập tức trợn trắng lên, muốn la hét cũng không làm được.

“Không trả lời ta, vậy thì không cần nói nữa.”

“Rắc ——”

Hắc hóa Vân Chính Thiên vận lực, cổ họng tên Huyết giả lập tức vặn vẹo, ngay sau đó cổ của hắn quẹo sang một bên, máu tươi từ mắt mũi miệng trào ra như suối đổ.

Thủ đoạn thật là ác độc, tên này là ác ma chứ không còn là người nữa.

Huyết Đô mặc dù ngày nào cũng xảy ra chém giết, thế nhưng giết người một cách tàn ác dã man như thế này, trước giờ vẫn vô cùng hiếm thấy.

Trong nháy mắt bốn tên Huyết giả tử vong, cả đám còn lại không khỏi hoảng sợ, chiến ý hoàn toàn mất sạch. Trong mắt bọn chúng bây giờ chỉ còn hình ảnh một con ác quỉ tóc đen, đang đùa giỡn với bọn chúng trước khi giẫm chết.

“Đại nhân tha mạng.”

Một tên Huyết giả trực tiếp buông bỏ vũ khí, quỳ xuống trước mặt hắc hóa Vân Chính Thiên mà cầu xin, hắn tất nhiên không nghĩ rằng bản thân tốc độ có thể trốn tránh được thế công của đối thủ, cho nên trực tiếp quỳ xuống van xin lòng thương hại của hắn, vạn nhất hắn mềm lòng sẽ tha cho một con đường sống.

“Ngươi xin ta được sống?”

Hắc hóa Vân Chính Thiên nhếch mép hỏi.

“Ta nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cho ngài, chỉ cần ngài tha cho ta.”

Tên Huyết giả thanh âm cầu xin, hắn cuối người xuống dập đầu liên tục ba cái, vô cùng thành khẩn.

Hắc hóa Vân Chính Thiên thấy vậy, một tay đưa lên che lại hai mắt, ngửa mặt lên trời cười vang. Nhìn hắn lúc này không khác gì một tên có bệnh tâm thần.

“Sáu người các ngươi, ta sẽ tha cho một, ai muốn sống thì nhanh chóng giết những người còn lại đi. Nếu không để ta ra tay, một người cũng không còn. Tốt nhất là giết làm sao cho thật đặc sắc.”

Hắc hóa Vân Chính Thiên gục mặt xuống nói, Ma Kiếm trực tiếp cắm vào đất, tựa như đang chờ đợi xem một trò vui thú vị.

Mà ngay khi thanh âm của hắn vừa dứt, lập tức sáu tên Huyết giả ánh mắt trở nên hừng hực, lập tức lao vào nhau chém giết. Một trận vang dội tử chiến xảy ra ngay trên đường phố Huyết Đô, vốn loại này chém giết chỉ có thể tồn tại bên trong đại đấu trường mà thôi a.

Sáu tên Huyết giả này chân chính liều mạng với nhau, mỗi một chiêu đánh ra đều muốn lấy mạng đối thủ. Thật là có chút buồn cười, vài phút trước cả đám còn liên thủ với nhau đối phó một tên thiếu niên, vậy mà bây giờ lại quay ra tàn sát lẫn nhau để được sống.

“Hắc hắc.” Nhìn bọn chúng tàn sát lẫn nhau, Hắc hóa Vân Chính Thiên phụ họa tiếng cười rùng rợn, cứ mỗi một tên ngã xuống, hắn lại vỗ tay mấy cái.

Cho đến khi chỉ còn một người sau cùng, máu me đầy người, dáng vẻ liêu xiêu, xem ra vẫn là thắng hiểm.

“Đại nhân, ta đã thắng, xin ngài tha cho ta một mạng.”

Tên Huyết giả còn lại nói, trong thanh âm có chút vui mừng chờ mong. Thế nhưng hắn vẫn là ngây thơ quá đáng, bởi vì trước mặt hắn bây giờ, là người mà hắn không có tư cách thương lượng.

Hắc hóa Vân Chính Thiên ngửa mặt lên nhìn hắn, trên miệng có một nụ cười nhàn nhạt, Ma Kiếm lần nữa nắm chặt trên tay, hắn từ từ tiến lại phía tên Huyết giả.

“Đại nhân... ngài?”

Ma Kiếm đột nhiên giơ lên cao, ngay sau đó không hẹn trước mà bổ xuống đỉnh đầu tên Huyết giả. Mắt thấy Ma Kiếm đánh xuống, tên Huyết giả mới biết hắn đang ra yêu cầu với ác ma chứ không phải là người, bọn hắn vốn đã chết ngay từ khi lựa chọn giao chiến a.

“Đủ rồi.” Đột nhiên có một tiếng quát thật lớn vang lên. Hắc hóa Vân Chính Thiên đang đem Ma Kiếm chém xuống cũng đình chỉ lại. Chớp mắt một cái Ma Kiếm trực tiếp hóa thành vô số điểm hắc ảnh rồi tan đi.

Hắc hóa Vân Chính Thiên khẽ vuốt mái tóc dài, có chút bực dọc nói:

“Giết còn chưa đủ a.”

Ngay sau khi hắn nói câu này, một đầu tóc đen lần nữa hóa thành màu trắng, gương mặt hung ác thoáng trở lại dáng vẻ bình thường. Hắn nhìn tên Huyết giả đang run rẩy trước mặt, đưa một tay ra, nói:

“Đem huyết châu giao hết cho ta, xong rồi cút đi.”

Tên Huyết giả này nghe vậy, trong lòng mừng như nhặt được vàng, hắn không do dự đem toàn huyết châu đưa cho Vân Chính Thiên, sau đó lập tức chạy khỏi. Mà theo bóng dáng tên Huyết giả đó chạy đi, đám người hiếu kỳ đứng coi cũng lần lượt tản mất, vài phút sau chỉ còn mình Vân Chính Thiên hắn đứng giữa chín cái thi thể, xung quanh đều là máu tươi.

Vân Chính Thiên hai mắt âm trầm, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó thở dài ngao ngán.

Sau đó hắn hướng mấy cái thi thể lục soát, lấy hết huyết châu, mũ đen lại trùm lên đầu, thẳng bước tiến về đại đấu trường. Trên đường đi của hắn, không có ai dám nhìn hắn một cách trực diện.

...

Vực Chủ Điện, Vực Chủ Đại Điện.

Vực Chủ sắc mặt không tốt, hắn ngã lưng vào vương tọa, một tay đặt trên thành ghế, trực tiếp gõ xuống mấy cái, ánh mắt như đang miên man suy nghĩ cái gì đó.

Một lát sau hắn nhìn Mục Vô Ưu, phát lệnh:

“Gọi Long Quần đến gặp ta.”