Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 162: Vạn Năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng

“Vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng.”

Cả đám gần như trăm miệng một lời hô lên. Hồn thú này là cấp bậc gì tồn tại, bọn họ đều là tinh anh trong hồn sư giới tất nhiên biết rõ điều này. Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính là một trong những huyết mạch hồn thú cường đại nhất.

Am hiểu công kích lẫn phòng ngự, đây chính là hồn thú cực kỳ đáng sợ nếu gặp phải trong rừng rậm. Một số điển tịch xưa đã từng ghi chép lại, Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính là một tồn tại nghịch thiên, có thể sánh ngang với Long tộc. Một đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng thuận lợi trưởng thành tới vạn năm tu vi, đối mặt với mười vạn năm hồn thú bình thường nó cũng không sợ hãi.

Cho nên mắt thấy Ám Kim Khủng Trảo Hùng vạn năm hàng thật giá thật đứng trước mặt, Long Thần thành tiểu đội không khỏi kinh hãi. Bậc này hồn thú, cho dù có Vân Chính Thiên ở đây đi chăng nữa, cũng không cách nào cùng nó đối đầu.

Vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng xuất hiện tại chân núi Thiên Sơn, không nghi ngờ gì, nó chính là bình chướng cuối cùng mà các đội phải vượt qua nếu muốn hoàn thành Thiên Đạo, tiến vào Thiên Sơn khu vực.

Nhưng mà bình chướng này có chút quá đáng a. Tu vi mạnh nhất trong các tiểu đội là Vương Hạo, cũng chỉ mới năm hoàn Hồn Vương, như vậy cũng vô cùng nhỏ bé nếu gặp phải Ám Kim Khủng Trảo Hùng án ngữ.

Vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng đứng thẳng lên, tức thì chiều cao vượt hơn sáu mét. Một đôi tay gấu to lớn lực lưỡng, trên đó nổi bậc nhất là bộ vuốt nhọn sắc bén. Từ bộ vuốt này mang đến một cảm giác rung rẩy khó tả, giống như đối với huyết thống áp chế vậy.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng mạnh mẽ nhất phương thức tấn công, chính là sử dụng Ám Kim Khủng Trảo to lớn kia. Mỗi một vuốt nó chém ra, đều mang theo khủng bố lực lượng xung kích. Một số hồn thú am hiểu phòng ngự cũng không thể chống đỡ lấy một vuốt này.

Lương Thế Nhân hừ lạnh, đồng tử hắn lóe lên một tia lôi điện, theo đó Lôi Ảnh Quang Minh Kích chĩa mũi nhọn về phía Ám Kim Khủng Trảo Hùng, lập tức quát lớn:

“Mọi người cẩn thận, bị nó đánh trúng một chưởng liền tàn phế a.”

Can Hữu Long đứng gần đó gương mặt ngây ra, tên A Nhân bị làm sao vậy, thời khắc nguy hiểm này không nói câu gì đó động viên được hay sao.

Một cỗ trầm thấp long ngâm vang lên, Thiên Nguyên Long võ hồn được phóng thích ra. Một đôi long trảo to lớn mọc ra trên mu bàn tay của Can Hữu Long, hướng về phía Ám Kim Khủng Trảo Hùng đầy vẻ thách thức.

“Xem long trảo của ta ngon hay Ám Kim Khủng Trảo của ngươi ngon hơn.”

Tiếu Phong thấy vậy, hai mắt không khỏi hoảng sợ. Hai tên này đúng là ngựa non háu đá. Không lẽ bọn chúng không biết vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng có ý nghĩa như thế nào hay sao, lại còn đem nó trêu tức như thế.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng, bộ lông màu vàng nhạt trên người càng tỏa ra óng ánh màu sắc. Không tới một giây sau, thân thể to lớn hơn sáu mét thoắt một cái liền tới trước mặt Can Hữu Long.

Ám Kim Khủng Trảo xé gió mà tới, chớp mắt một cái liền phóng to gấp ba lần, nhắm thẳng vào Can Hữu Long thân thể mà chụp xuống.

Can Hữu Long một mặt kinh sợ như nhìn thấy tử thần, một cỗ uy áp không gì sánh bằng bàng bạc ập tới. Trong thể nội Thiên Nguyên Long huyết thống cũng bị ép tới mức không thể thở được, thân thể cứng đờ ra, như cam chịu hứng lấy một trảo này.

Ám Kim Khủng Trảo hình ảnh trong mắt hắn cấp tốc phóng to, mà nơi Khủng Trảo đi qua, thiên địa phản phất muốn bị xé toạt ra một đường.

Can Hữu Long bây giờ mới nhận ra, hồn thú trước mặt hắn đã là tồn tại cực kỳ kinh khủng như thế nào.

Phừng!

Ngay lúc Ám Kim Khủng Trảo Hùng chuẩn bị đắc thủ, một cỗ cường bạo hỏa diễm nổi lên, đem mặt đất trước mặt Can Hữu Long dựng thành một bức tường lửa, ngăn giữa Ám Kim Khủng Trảo Hùng và hắn.

Mã Thiên Hoa sau lưng thất kinh hét lớn:

“Chạy mau.”

Bức tường lửa nhỏ bé này làm sao có thể ngăn cản được thế công của vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nhưng thời khắc Mã Thiên Hoa ra tay, cự hùng cũng phải khựng lại trong giây lát.

Can Hữu Long nghe tiếng quát của Mã Thiên Hoa, lập tức lấy lại thần trí, hắn ba chân bốn cẳng xoay đầu liền chạy, không có ý muốn chiến đấu một chút nào nữa.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng quá kinh khủng, chỉ riêng việc áp chế về mặt huyết thống, đủ để bọn hắn không cách nào cùng nó so sánh. Lại thêm tu vi vạn năm như vậy, đấy chính là tồn tại bậc nhất tại mảnh sâm lâm này.

“Long Thần thành tiểu đội nghe rõ, chúng ta phải chạy, không được nghĩ đến việc gì khác.”

Mã Thiên Hoa hét lớn, sau đó nàng sau lưng hai cánh đồng dạng triển khai vọt tới trước, nhận nhiệm vụ dẫn đội về mình.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng vuột mất con mồi, nó gầm lên một tiếng giận giữ, ngẩng mặt lên đánh hơi một chút, sau đó lập tức đuổi theo.

Mảnh rừng rậm vài phút trước còn đang yên tĩnh, mà bây giờ tiếng gầm rú vang vọng. Ám Kim Khủng Trảo Hùng trên đường truy đuổi dọa chết không biết bao nhiêu hồn thú nhỏ yếu. Đại lượng cây cối cũng bị nó xô ngã. Cường độ thể chất thật mạnh mẽ, chẳng trách nó lại hung hăng như vậy.

Long Thần thành tiểu đội vận khí tương đối nghịch thên a, vừa thoát khỏi Thung Lũng Huyết Hải, hồn lực tiêu hao gần như cạn kiệt, mà vừa ra ngoài hưởng thụ không khí trong lành chưa tới mười hơi thở, liền gặp phải tồn tại như Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Có cùng mấy chữ xui xẻo tận mạng mà hình dung.

Bất quá sáu người bọn hắn lịch lãm trong môi trường rừng rậm không ngắn, lẩn trốn cách thức vẫn tương đối linh hoạt. Ám Kim Khủng Trảo Hùng thể trọng to lớn, mỗi bước đi của nó đều tạo ra tiếng ồn kịch liệt, nhất thời hai bên cứ như vậy nối đuôi nhau, chạy thẳng tới chân núi Thiên Sơn.

“Các ngươi làm náo động quá thể.”

Mã Thiên Hoa đang chạy băng băng, đột nhiên có một thanh âm truyền tới. Nàng theo bản năng dừng chân cẩn trọng quan sát.

“Bên trái, hai trăm mét, bọn ta đang ở đó.”

Thanh âm bí ẩn lại vang lên, lần này sáu người Long Thần thành tiểu đội đều nghe thấy, ánh mắt đều có chút nghi hoặc nhìn nhau.

Không rõ chủ nhân của thanh âm này có âm mưu gì hay không, tất nhiên làm bọn hắn không khỏi cảnh giác. Bất quá bốn phía xung quanh đều là rừng rậm, Ám Kim Khủng Trảo Hùng ở phía sau càng lúc càng tới gần, chạy loạn trong rừng cũng không phải cách hay.

Mã Thiên Hoa kiên định nói:

“Đi theo.”

Cả đám lập tức gật đầu rồi theo sau Mã Thiên Hoa, đi theo lời chỉ dẫn của thanh âm bí ẩn. Bên trái, hai trăm mét, tức thì bọn họ nhìn thấy một vách đá cheo leo, bốn phía xung quanh không còn đường đi tiếp.

Là đường cụt, không lẽ lại mắc bẫy.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị lên tiếng chửi rủa, thì bất ngờ ở phía sau lưng, ngay tại vị trí dây leo chen chúc nằm trên một vách tường đá, có một cánh tay khẽ vén lên đám dây leo này, để lộ một cái cửa hang.

“Vào nhanh.”

Không một chút do dự, cả đám nhanh chóng tiến vào, sau khi vào trong dây leo dần dần hạ xuống, che lấp đi cửa hang, giống như nơi này chưa bao giờ tồn tại.

Dẫn đầu đi vào trong hang là một tên nam binh sĩ, vì tối quá nhất thời không nhìn rõ được hắn là người của tiểu đội nào. Hang này sâu hơn trăm mét, càng đi thì càng thấy có nhiều ánh đuốc được treo trên vách hang, mà lối đi càng ngày càng mở rộng. Đến khi đi đến cuối hang, Long Thần thành tiểu đội một vòng kinh ngạc hiện lên trên mặt.

Chỗ này tương đối rổng rãi, bên trong đó có hơn ba mươi người đang chia thành nhiều chỗ dựng lửa trại khác nhau. Mà trên người bọn hắn đều mặc quân phục đại biểu cho thành phố của mình.

Hoa Quyển Sinh ánh mắt nhanh nhẹn, quét một vòng liền nói:

“Bạch Hổ thành, Tu La thành, Nhật Nguyệt thành, còn có Linh Băng thành.”

Bốn tiểu đội hàng đầu đều đang có mặt trong hang động này, nhưng vì lý do gì mới được. Không lẽ bọn họ đều không thể vượt qua được vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngoài kia, cho nên bất đắc dĩ đành phải lẩn trốn ở nơi này.

Một tên thanh niên mặc trường bào màu lam đột nhiên tiến lại gần Long Thần thanh tiểu đội, thanh âm có chút quen thuộc vang lên:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi. Ủa Vân Chính Thiên đâu?”

Người vừa phát ngôn chính là đội trưởng của Linh Băng thành tiểu đội, Linh Tôn Thượng. Hắn cũng tính là quen biết mọi người trong Long Thần thành, bất quá ngay khi lại gần lại không thấy Vân Chính Thiên đâu, có chút lạ lùng hỏi.

Lương Thế Nhân đại diện cho cả đội, tiến lên nói:

“Tôn Thượng huynh khỏe, đội trưởng chúng ta ở trong rừng không may lạc mất, hiện chưa rõ tung tích.”

Lương Thế Nhân ứng biến nhanh nhẹn, chuyện Vân Chính Thiên rơi xuống Thung Lũng Huyết Hải, vẫn không nên nói ra thì hơn. Dù sao hắn vẫn một mực tin rằng Vân Chính Thiên vẫn còn sống.

“Ra là vậy, các ngươi đừng lo, tên đó láu cá như vậy sẽ không làm sao hết. Được rồi qua bên đây để ta giới thiệu một chút.”

Linh Tôn Thượng nói xong, liền cùng Lương Thế Nhân và Mã Thiên Hoa hai người tiến qua vị trí một số tiểu đội khác.

“Vị này là Đái Thiên Linh, đội trưởng Bạch Hổ thành. Vị bên này là Từ Thiên Phong, đội trưởng Nhật Nguyệt thành. Còn vị đang ngồi bên kia là Vương Hạo, đội trưởng Tu La thành.”

Lương Thế Nhân quét mắt một lượt, trong lòng không khỏi cảm khái. Ba người này đích xác cường hãn, không những diện mạo cực kỳ anh tuấn mà khí chất lại xuất trần. So với Vân Chính Thiên không hơn không kém. Bọn họ hẳn đều có được năm hoàn Hồn Vương tu vi, chẳng trách khí thế lại mạnh mẽ như vậy.

Đái Thiên Linh vận một bộ trường bào màu trắng, một đầu tóc đen được búi gọn gẽ, nhìn qua có phong thái quí tộc tôn quí, làm người khác không khỏi sản sinh hảo cảm.

Từ Thiên Phong y phục có chút cầu kỳ, rồng phượng hoa văn tràn ngập từ trên xuống dưới. Hắn mỗi một cử chỉ đều lấy trang nhã làm gốc, cực kỳ sạch sẽ, cực kỳ sang trọng.

Mã Thiên Hoa đưa mắt nhìn sang vị thiếu niên đang ngồi sát vách hang bên kia, hắn là người duy nhất ở đây làm cho nàng có cảm giác thâm sâu khó dò. Hắn mặc một bộ y phục màu đen, trên cổ áo có đính lông thú cũng một màu đen tuyền. Tóc đen dài hơi khinh động trong gió, hai mắt nhắm nghiền ngưng thần. Gương mặt tuấn mỹ, tạo cảm giác không nộ mà uy.

Người này chính là Vương Hạo, đưng xưng tụng là binh sĩ có thực lực mạnh nhất kỳ khảo nghiệm năm nay. Mười tám tuổi, có được năm mươi bốn cấp hồn lực, năm hoàn Hồn Vương. Là đội trưởng Tu La thành tiểu đội, hiện đang có thành tích tốt nhất hiện nay.

Như cảm nhận được có người nhìn hắn, Vương Hạo hai mắt đột nhiên mở ra, đáy mắt lóe lên một tia quang mang cường hãn. Bất giác nhìn thấy Mã Thiên Hoa trước mặt, hắn ánh mắt có chút long lanh lóng lánh, phấn chấn nói:

“Mỹ nữ a. Ngươi là Long Thần thành tiểu đội trưởng?”