Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 211: Đường Tâm

“Nơi này nguy hiểm, không tiện ở lâu. Các ngươi đi theo ta.”

Tiểu Tâm sau khi dùng hồn lực phong bế huyệt đạo, tạm thời cầm máu liền đứng lên bắt đầu di chuyển.

Ở sau lưng hắn, Vân Chính Thiên ba người ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau, rõ ràng có chút chần chừ không muốn đi theo Tiểu Tâm. Dù sao hắn là Tà Hồn Điện cao tầng một thành viên, ngang nhiên vô cớ đi theo hắn, không biết chừng lại là một cái bẫy rập.

Như hiểu được suy nghĩ của đám tiểu tử này, Tiểu Tâm mỉm cười nói:

“Không cần suy nghĩ làm gì, với bản lãnh của các ngươi thì cho dù ta có bị thương đi chăng nữa, giết chết các ngươi dễ như trở bàn tay, thực sự không cần dùng chiêu trò làm gì cả.”

Tiểu Tâm lời nó có chút đạo lý, đạt tới Hồn Thánh cấp bậc, là có thể xưng bá một phương rồi, vạn người kính ngưỡng, không nhất thiết phải dùng thủ đoạn đê hèn đối với đám tiểu tử bọn hắn làm gì.

Mà bọn hắn bây giờ, dù có thành công cứu được Thanh Chi, cũng không biết làm sao rời khỏi Thú Vực, đi bộ hẳn không thể nào rồi, mà một mình di chuyển nơi này quá mức nguy hiểm.

Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi ánh mắt quay sang nhìn Vân Chính Thiên có ý muốn nói hắn quyết định. Vân Chính Thiên khẽ gật đầu một cái, cả ba người liền tiếp bước theo sau.

Tiểu Tâm thấy vậy cũng cười, rồi sau đó bắt đầu đi. Lộ tuyến của bọn hắn so với Vương Hạo khi nãy thì hoàn toàn ngược lại, rõ ràng Tiểu Tâm muốn dẫn bọn hắn rời xa hạch tâm Thú Vực càng nhanh cáng tốt.

“Ta có chuyện muốn hỏi?”

Hàn Thanh Chi ở phía sau đột nhiên cất giọng. Tiểu Tâm nghe thấy cũng không có quay lại, đáp:

“Cứ nói đi.”

Tiểu Tâm thái độ cởi mở khiến ba người bọn hắn cũng bắt đầu thả lỏng tâm tình ra. Hàn Thanh Chi hỏi:

“Vừa nãy tên vô lại Vương Hạo kia có nói, đám Thú Vực cao tầng đang tiến hành tấn công Vực Chủ nơi ở, có đúng hay không?”

Hàn Thanh Chi thắc mắc, thì ra chính là việc này. Cha của nàng, Hàn Long Quần hiện đang ở cùng Vực Chủ, hội gặp phải phiền toái tương tự, thân là nhi nữ của hắn, nàng làm sao không lo lắng cho được.

Tiểu Tâm im lặng một vài giây, rốt cuộc trả lời:

“Hiện tại chắc các ngươi cũng rõ Vương Hạo chính là tay trong của Thú Vực cài vào quân đoàn các ngươi, nhiệm vụ của hắn chỉ có một đó là định vị tọa độ nơi ở của Vực Chủ. Một khi thuận lợi tiến vào vùng không gian đó, hắn chỉ cần mở ra một cái thông đạo, liền có thể câu thông toàn bộ thông tin nơi đó truyền tới Thú Vực này. Mà bây giờ bên trong Thú Vực, toàn bộ cao tầng hồn thú thực sự vắng mặt, nếu không chỉ cần các ngươi tiến vào phạm vi như ban nãy thôi, e rằng dẫn dụ mười vạn năm hồn thú xuất hiện rồi mới đúng. Vì vậy ta tin chắc, Vực Chủ của các ngươi đang bị vây công là sự thật.”

Hắn thoại âm vừa dứt, ba người phía sau duy trì trầm mặc. Nếu như đây là sự thật vậy thì đám Vực Chủ hiện đang đối diện với một trang hạo kiếp kinh khủng nhất từ trước đến giờ.

“Đều tại tên Vương Hạo chó chết.” Lương Thế Nhân buồn bực nói.

Di chuyển thêm nữa canh giờ, Tiểu Tâm rốt cuộc dẫn bọn hắn tới một cái sơn cốc, chỗ này sơn cốc phi thường khó thấy, bốn phía bên ngoài đều có dây leo chằng chịt che phủ, không phải người từng ra vào sơn cốc, căn bản khó lòng tìm thấy chỗ này.

Tiểu Tâm đi tới một bên đưa tay vén lên lớp dây leo chằng chịt, rốt cuộc để lộ ra một cái cửa động. Sau đó bọn hắn lập tức tiến nhập sơn cốc. Dây leo hạ xuống, để lại không gian tĩnh mịch cho vùng rừng núi u ám này.

Bên ngoài không khác gì vùng đất chết, thế nhưng bên trong sơn cốc, lại chúng là thế ngoại đào viên a. Thảm thực vật xanh tốt cùng trù phú, lại có sông có suối, chim ca bướm lượn, thật khác xa so với bên ngoài.

Nếu không phải Tiểu Tâm có mặt ở đây, bọn hắn còn tưởng rằng mình đã trở về Nhân Vực.

Bên trong sơn cốc này diện tích không tính quá lớn, nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ cần thiết để sinh tồn. Tiểu Tâm đặt mông ngồi xuống trên một mỏm đá lớn, liếc nhìn Vân Chính Thiên ba người gật đầu một cái. Tiểu Tâm liền chìm vào minh tưởng khôi phục.

Vân Chính Thiên bọn hắn liền tựa lựa cho mình chỗ ngồi, luân phiên nhau nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Tiểu Tâm rốt cuộc tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt là một chút thịt nướng cùng trái cây, nhất thời kinh ngạc quay sang Vân Chính Thiên ba người.

“Coi như cám ơn ngươi giúp đỡ chúng ta.” Vân Chính Thiên nói.

Bọn hắn là người có trước có sau, đối phương đã thủ hạ lưu tình như vậy, bọn hắn cũng cần bồi trả một phần ân huệ này, rồi sau này có trở mặt với nhau thì tính sau đi.

Tiểu Tâm không khách khí, đem thịt nướng lên miệng bắt đầu ăn, hắn căn bản cũng không sợ Vân Chính Thiên sẽ hạ độc, bởi vì bên trong sơn cốc này, vốn không tồn tại thảo dược mang độc tố.

Ăn uống xong xuôi, ba người Vân Chính Thiên lại chăm chú nhìn Tiểu Tâm, cũng không có ý thúc dục. Tiểu Tâm thấy vậy, ánh mắt hơi híp lại, bắt đầu nói:

“Tình hình bên ngoài chắc các ngươi đã nắm rõ. Bên trong Thú Vực này, quyền lực nhất chính là vị Thú Thần Đế Thiên kia, hắn mấy mươi năm nay đều buồn bực vì không nhổ được cái gai trong mắt, mà cái gai này, tự nhiên là Vực Chủ của các ngươi. Cho nên có thể nói âm mưu này hắn đã ấp ủ ngần ấy năm, đại chiến kinh thiên động địa kia chắc chắn không thể một sớm một chiều mà kết thúc. Vì vậy ta thành thật khuyên các ngươi một chuyện, đừng nên gấp gáp tìm đường trở về, bởi vì các ngươi thực lực hiện tại, không khác gì con sâu cái kiến cả.”

Tiểu Tâm lời nói thẳng thắng, bất quá Vân Chính Thiên lại có cảm thụ sâu sắc đạo lý này. Thú Thần Đế Thiên khởi xướng chiến tranh, lại chọn thời điểm toàn bộ cao tầng Quân Đoàn tụ tập lại, hắn tự nhiên có chuẩn bị. Sợ rằng toàn bộ mười vạn năm hồn thú đều bị điều động tham gia. Mà đối với cấp độ này chiến đấu, bọn hắn không khác gì bụi phấn cả.

“Chuyện này chúng ta tự có chính kiến, ngươi còn chưa nói lý do ngươi giúp đỡ bọn ta?”

Vân Chính Thiên nói.

Tiểu Tâm nghe vậy, lập tức đem hắc y áo choàng cởi bỏ, để lộ bên trong là một thân thể cực kỳ rắn chắc. So với Can Hữu Long thì hoàn mỹ hơn không biết bao nhiêu lần. Sau đó hắn từ trong người lấy ra một cái hoàng kim lệnh bài, trên đó có khắc hai chữ màu đen vô cùng nổi bậc.

“Đường Môn!!”

Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi, ba người đồng thanh hét lên.

Đường Môn, đúng là Đường Môn cái kia cổ lão lâu đời nhất tông môn trên Đấu La Đại Lục, có được cực lớn danh vọng. Đường Môn những năm gần đây chủ trương lánh đời, vì vậy rất ít khi gặp được Đường Môn đệ tử ở bên ngoài.

Tên Ngọc Tử Bối kia, cũng chính là Đường Môn một tên đệ tử, thế nhưng vạn lần không nghĩ tới Tiểu Tâm này cũng là Đường Môn đệ tử. Bất quá không phải hắn là cao cấp tại Tà Hồn Điện hay sao, lại có được Đường Môn thân phận, không lẽ cái kia cổ lão tông môn lại cấu kết với Tà Hồn Điện.

“Các ngươi là đang tự hỏi ta tại sao vừa là Tà Hồn Điện, vừa là Đường Môn?”

Tiểu Tâm bật cười nói. Chỉ thấy đám Vân Chính Thiên ánh mắt không khỏi nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc là sao.

“Ta đúng là có hai cái chức danh này a, tuy nhiên Tà Hồn Điện cao tầng, chỉ là ta một cái nhiệm vụ mà Đường Môn giao phó mà thôi. Kỳ thực ta tên là Đường Tâm, là nội môn nhân đệ tử, ta gốc gác cũng không phải Đường Môn, mà là một cái còn so với Đường Môn cổ xưa hơn tông môn.”

Vân Chính Thiên chăm chú lắng nghe Tiểu Tâm nói.

“Các ngươi có nghe qua Hạo Thiên Tông chưa, ta đúng Hạo Thiên Tông một phần huyết mạch tộc nhân còn sót lại.”

Hạo Thiên Tông?

Ba chữ Hạo Thiên Tông vừa bật ra, tức thì Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi lập tức chấn động, đây mới gọi là cổ lão tông môn nhất a. Nhớ năm xưa tại thời điểm Đường Môn tổ tiên, Đường Tam còn đang lịch lãm rèn luyện, thì Hạo Thiên Tông đã tồn tại từ rất lâu đời rồi. Lúc đó cũng tồn tại hai cái tông môn có thể sánh ngang với Hạo Thiên Tông, là Lam Điện Bá Vương Tông cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Chỉ có điều tuế nguyệt trôi qua, ba đại tông môn ngày nào giờ đã tàn rụi, chỉ còn lại tông nhân lạc trôi giữa dòng đời. Mà Đường Tâm này, không ngờ lại là truyền nhân của Hạo Thiên Tông.

“Nói như vậy, ngươi võ hồn hẳn là Hạo Thiên Chuy.”

Lương Thế Nhân lắp bắp nói.

Đường Tâm không giấu giếm, trực tiếp gật đầu. Hạo Thiên Chuy võ hồn chính là trấn tộc võ hồn, mang trong mình vô tận lực lượng thuộc tính. Hiện tại Lương Thế Nhân đã hiểu rõ, tại sao bản thân hai lần đối đầu với Đường Tâm đều ăn không ít khổ, hóa ra hắn bản thân gốc gác thâm hậu như vậy.

“Hạo Thiên Tông hiện đã là quá khứ, bây giờ ta chính là Đường Môn, Đấu Hồn Đường một thành viên. Nhiều năm nay ta nhận lãnh nhiệm vụ trà trộn vào Tà Hồn Điện, để nắm rõ được hành động của bọn chúng. Như các ngươi thấy thì Tà Hồn Điện và hồn thú đã liên thủ với nhau, xem ra trường hạo kiếp của Nhân Vực sẽ không còn xa nữa đâu.”

Đường Tâm nói một câu này, sắc mặt cũng cực kỳ ảm đạm. Mặc dù hắn thực lực cường đại, nhưng chân chính so với đỉnh cấp hồn thú tại nơi này vẫn không thể đối đầu được.

Đột nhiên lúc này, Lương Thế Nhân nói:

“Đường Tâm ca, không biết hiện tại ngươi có nghe qua tung tích Môn chủ của ngươi không?”

Đường Tâm tỏ vẻ bất ngờ, nhìn hắn nói:

“Môn chủ, ta đã lâu không gặp lão nhân gia ngài rồi. Có chuyện gì không?”

Lương Thế Nhân cười hề hề, chỉ tay sang Vân Chính Thiên nói:

“Chính Thiên, hắn chính là đệ tử chân truyền của Bao Lão Tiên Sinh, hiện là Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp đương thời. Theo ta thấy, chỉ cần Tam Đại Thần Nhân năm xưa tụ họp lại với nhau, cho dù Tà Hồn Điện hay hồn thú có làm càn đi chăng nữa, vẫn có thể chịu được.”

Đường Tâm nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc quay sang Vân Chính Thiên, thì ra tên thiếu niên tóc trắng này lại là đệ tử của Bao Lão Tiên Sinh, chẳng trách hắn tiềm lực mạnh đến như vậy.

“Ta Môn Chủ, hiện tại không có ở Nhân Vực, mà là đang ở trong Thú Vực này a. Bất quá chính xác vị trí của ngài, ta không biết.”

Đường Tâm có chút cười khổ nói.

Đường Môn Môn Chủ tuyệt tích đã nhiều năm, ngay cả Bao Lão lẫn Vực Chủ nhiều lần thử liên lạc vẫn không rõ tung tích. Đường Tâm tự nhiên cũng vô phương tìm kiếm.

Nếu ba người bọn họ tập hợp lại, thực sự có khả năng lãnh đạo được Nhân Vực ngăn cơn sóng dữ lần này.

“Đường Tâm ca, hiện tại bọn ta đã minh bạch ngươi ý tứ. Không biết sắp tới ngươi có dự tính gì hay không?”

Vân Chính nói. Hiện tại hảo cảm đối với Đường Tâm này rất tốt, từ trước khi biết thân phận của hắn, Vân Chính Thiên cũng không có sản sinh thù địch với người này rồi.

Đường Tâm trầm mặc một chút lại nói:

“Hiện tại ta vẫn phải duy trì thân phận của mình, không thể dẫn các ngươi trở về được. Theo ta thấy các ngươi khoảng cách tới bình cảnh tiếp theo không xa, mà ở trong sơn cốc này thiên địa nguyên lực dồi dào, rất thích hợp làm địa phương các ngươi tu luyện. Chi bằng tranh thủ thời gian tại đây cố gắng tăng lên thực lực là hay nhất.”

Một hồi sau Đường Tâm giải thích sơ qua cách thức để sinh tồn trong Thú Vực này, thì ra cứ cách một khoảng nhất định liền có một cái sơn cốc tọa lạc, mấy loại này sơn cốc đều giống nhau, vô cùng hữu ích cho nhân loại hồn sư tiến vào Thú Vực sống sót.

“À phải rồi ta quên mất, ở trong Thú Vực này vẫn có binh sĩ Quân đoàn các ngươi hoạt động ngầm. Ta sẽ cố gắng liên lạc với bọn họ, để bọn họ có thể giúp các ngươi rời khỏi đây khi đến lúc.”

Đường Tâm chợt nhớ lại nói. Vân Chính Thiên ba người vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Binh sĩ trực thuộc quân đoàn hoạt động ngầm ở Thú Vực này, ngoài vị thống lĩnh Vệ Binh Long Thần thành Hoàng Tiểu Trần kia cùng Lưu Vân Long tiền bối ra còn ai nữa. Nếu có hai người này siêu cấp cường giả trực tiếp đến đây, bọn họ liền có thể trở về được rồi.

Vân Chính Thiên đột nhiên đứng dậy, hướng Đường Tâm ôm quyền nói:

“Đa tạ Đường Tâm ca chiếu cố.”

Không thể nghi ngờ gì, Đường Tâm mang tới cho bọn hắn một cái sinh lộ cực kỳ rõ ràng. Tỏ chút lòng tôn kính không tính là cái gì.

Đường Tâm cười cười, sau đó đứng lên dự định xoay người rời đi, đột nhiên hắn bước chân dừng lại, hỏi:

“Các ngươi có hứng thú gia nhập Đường Môn hay không?”

..............