Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 252: Ác Linh Kỵ Sĩ

Trung đẳng ác linh ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với hạ đẳng ác linh. Không những thế, khả năng chiến đấu cùng tính mẫn cảm đối với sinh vật sống vượt xa hạ đẳng cấp bậc. Xuất hiện lần này là do nó đánh hơi được ‘mùi người sống’ trên người Vân Chính Thiên bay tới mà ra.

Bất quá, mục tiêu của nó lần này không phải một kẻ bình thường, hắn thế mà lại là bậc thầy am hiểu ẩn nấp cùng du kích giao đấu.

Tinh thần lực cấp bậc đạt tới Linh Uyên Cảnh trung giai, Vân Chính Thiên có thể thu liễm khí tức một cách gần như tuyệt đối. Phàm là đối thủ có tu vi thấp hơn hắn, căn bản rất khó có thể truy ra được vị trí hắn đang ẩn nấp.

Vân Chính Thiên nấp ở trên cây, nhãn lực bắt vận chuyển đến cực hạn.

Trung đẳng ác linh này thân thể ngưng tụ chân thực hơn hạ đẳng ác linh rất nhiều. Có thể nhìn thấy rõ ràng bộ giáp trụ màu đen trên người của nó, toàn thân của nó tuy một màu đen kịt nhưng vẫn có thể nhìn rõ được các sợi cơ bắp khô héo, giống như một người vừa bị lột da và nướng trui a.

Sau lưng ác linh có đeo một thanh cự kiếm, cự kiếm này không phải do năng lượng ngưng tụ ra, mà là chân thực một thanh cự kiếm. Có lẽ ác linh này tìm được ở đâu đó rồi quyết định tận dụng trở thành vũ khí của mình. Trên đầu đội một cái nón sắt che nữa mặt, chỉ nhìn thấy được cặp mắt đen vô hồn cùng cái miệng không có hàm dưới, lưỡi đỏ lè ra, trông vô cùng kinh tởm.

Hiện tại trung đẳng ác linh trước mắt kia, hoàn toàn không có phát hiện Vân Chính Thiên đang ngồi trên cây. Nó liên tục xoay đầu khắp nơi, mũi đưa lên ngửi ngửi, tròng mắt liên tục xoay tròn.

Vân Chính Thiên khí tức hoàn toàn thu lại, một mực quan sát không có liều lĩnh làm bất cứ điều gì.

“Lộc cộc, lộc cộc.”

Chính vào lúc này, từ trong rừng sâu vọng ra một loại thanh âm giống như vó ngựa đang phi nước kiệu. Rất nhanh một bóng đen đã lao ra khỏi rừng cây, đến gần vị trí con trung đẳng ác linh đang đứng.

Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy bóng đen này, hắn không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Kẻ vừa tới cũng là ác linh, thế nhưng ác linh này dường như ở một cấp bậc hoàn toàn khác. Chỉ thấy nó toàn thân dâng hiến một bộ giáp trụ đen bóng, trên tay cầm một thanh hắc trường thương nhọn, bên dưới cưỡi một con hắc mã, thế nhưng đặc biệt nhất ở chỗ, hắn không có đầu.

Kỹ sĩ không đầu ác linh?

Danh tự này lập tức xuất hiện trong đầu Vân Chính Thiên như một phản xạ tự nhiên.

Nếu như vậy, nên gọi con trung đẳng ác linh mặc giáp đeo kiếm là chiến sĩ ác linh a.

Chiến sĩ ác linh vừa nhìn thấy kỵ sỹ không đầu ác linh, nó liền làm vẻ mặt kính cẩn một chút, hướng kỵ sĩ không đầu ác linh rít lên mấy tiếng. Vân Chính Thiên tự nhiên nghe không hiểu nhưng có thể đoán là bọn chúng rõ ràng đang giao tiếp với nhau.

Cũng chính điều này làm Vân Chính Thiên hai mắt trợn trắng. Ác linh trí tuệ đã tiến hóa đến mức có thể giao tiếp với nhau, thật khó mà tin được a. Bất quá sự tình này diễn ra ngay trước mắt, hắn không thể nào không tin.

Một lát sau, kỵ sĩ không đầu ác linh xoay người phi ngựa đi mất. Mà chiến sĩ ác linh cũng nhanh chóng bỏ vào trong rừng, mất dạng.

Không rõ bọn chúng vừa nói với nhau cái gì, nhưng nhìn bộ dáng có thể đoán ra được bọn chúng đang rất gấp gáp a.

Vân Chính Thiên cẩn thận quan sát thêm một lúc, đảm bảo chu vi hai trăm mét không có bất cứ khí tức ác linh nào, sau đó mới từ trên cây tụt xuống, gương mặt ngưng trọng.

Mặt dù sự tình vừa rồi diễn ra trong tíc tắc, thế nhưng Vân Chính Thiên càng thêm tin tưởng một điều. Hạo Thiên Trì lần này không có như trong tưởng tượng của bọn hắn thoải mái như vậy.

Vút!

Tiếng thanh âm xé gió từ đằng sau vang lên.

“A.” Đột nhiên, Vân Chính Thiên hét lên một cái, trực tiếp lách mình sang một bên. Thì thấy ở phía sau lưng hắn không biết từ đâu đã xuyên tới một thanh hắc trường thương nhọn hoắc.

Hắc trường thương mũi nhọn cắm sâu vào mặt đất, xung quanh trường thương có tử vong khí tức lượn lờ.

Vân Chính Thiên mồ hôi lạnh đổ ra, nếu như lúc nãy hắn phản xạ không nhạy đã bị hắc trường thương này cắm vào lưng. Không ngờ đầu ác linh vừa xuất thủ cũng có thủ đoạn thu liễm khí tức, đến mức hắn không thể nào phát giác được. Chỉ một chút nữa đã ăn phải trái đắng.

Trong mắt lóe lên vô tận mãnh liệt chiến ý, sau gáy một đầu tóc bạch kim tung bay. Lóe lên một cái, thình lình xuất hiện một thanh cự kiếm màu bạc rơi vào trong tay, hiển nhiên là Quang Minh Thánh Kiếm.

Chiến đấu ở nơi tràn ngập tử vong cùng hắc ám khí tức như thế này, quang minh thuộc tính không nghi ngờ chính là mang đến sự hỗ trợ đối kháng với hắc ám tốt nhất, tận lực áp chế đi thực lực của ác linh.

Hắn vừa bắt đầu triển khai chiến đấu liền đem át chủ bài lấy ra, bởi vì đối phương thực lực quả thực không tầm thường. Dựa vào thanh hắc trường thương vừa phóng tới, chủ nhân của nó rõ ràng là kỵ sĩ không đầu ác linh lúc nãy.

“Lộc cộc.”

Rõ như ban ngày, kỵ sĩ không đầu ác linh đã quay trở lại. Mặc dù không có đầu, đồng nghĩa không có nhãn lực, thế nhưng Vân Chính Thiên thủy chung cảm thấy có một đôi mắt căm hận nhìn tròng trọc vào mình.

Con kỵ sĩ không đầu ác linh này, tu vi chỉ sợ đã vượt qua giới hạn Hồn Vương cấp bậc, đạt tới Hồn Đế tồn tại.

“Thật không nghĩ tới, vừa tiến nhập Hạo Thiên Trì liền gặp phải đối thủ khó đối phó như vậy. Ngươi không có đầu thế mà tính mẫn cảm siêu việt con chiến sĩ ác linh khi nãy.”

Cũng may mắn con chiến sĩ ác linh kia không có trở lại, nếu như cùng lúc đối đầu với hai con trung đẳng ác linh, tuy không đến mức nguy hiểm nhưng hắn không tránh khỏi ác chiến một trận.

Vân Chính Thiên vừa dứt lời, Quang Minh Thánh Kiếm lập tức run lên, trực tiếp thoát ly hai tay khống chế của Vân Chính Thiên, phi nhập không trung, ngay sau đó tỏa ra mãnh liệt ánh hào quang.

Quang Minh Hào Quang chiếu xuống, hết thảy cảnh sắc trở nên sáng rõ mồn một trong mắt, đồng thời đem những loại tử khí kia xua tan đi.

Kỵ sĩ không đầu ác linh thấy vậy, chân nó lập tức thúc vào hông hắc mã. Con hắc mã này lập tức đứng lên bằng hai chân, cất tiếng hý vang vọng, sau đó trực tiếp phóng về Vân Chính Thiên vị trí. Mỗi bước chân của nó như nặng ngàn cân, đem mặt đất cùng thực vật bên dưới đạp lún.

Vân Chính Thiên trong mắt không có nữa điểm hoảng sợ, tâm niệm vừa động tức thì Quang Minh Thánh Kiếm đang lăng không ở trên kia, chính vào lúc này bắn ra vô số tia sáng, tựa như đang phóng xúc tu về phía kỵ sĩ không đầu ác linh, chặn lại thế công của nó.

Đệ tam hồn kỹ của Vân Chính Thiên, Tịnh Hóa Chi Quang vốn là một loại đơn thể công kích, thế nhưng lúc này lại bộc phát tương tự quần thể công kích, đem toàn bộ phạm vi mười mét chung quanh kỵ sĩ không đầu ác linh bao trùm lại mà oanh tạc.

Kỵ sĩ không đầu ác linh kia dù tốc độ có nhanh đến cách mấy, cũng không thể nào hoàn toàn tránh khỏi loại công kích quần thể như thế này. Mỗi lần thân thể của nó bị quang minh ánh sáng chạm vào, bộ giáp trụ cùng cơ bắp màu đen kia liên tục hòa tan ra.

Mặc dù vậy, tốc độ của nó cũng không có giảm, trái lại hắc mã còn linh hoạt vặn vẹo, tránh thoát đi không ít công kích.

Chớp mắt một cái nó đã thu hẹp khoảng cách với Vân Chính Thiên, cánh tay khô héo duỗi ra chụp lấy hắc trường thương cắm trên mặt đất, một kích tựa như dời non lấp bể, muốn xé rách cả không gian đâm về phía đối thủ.

Vân Chính Thiên đối mặt với một kích toàn lực của kỵ sĩ không đầu ác linh, nhãn lực của hắn tự dưng ngưng tụ lại, trên tay bỗng nhiên ngưng hình một thanh màu lam trường kiếm hoa lệ.

Nếu như có người nào quen thuộc phong cách chiến đấu của hắn, vào lúc này sẽ không khỏi há mồm trợn mắt. Bởi vì Vân Chính Thiên vừa vận dụng còn không phải Băng Đế Kiếm hay sao. Thế nhưng ở trên không trung kia, rõ ràng Quang Minh Thánh Kiếm còn tại, làm sao có thể đem Băng Đế Kiếm cùng lúc triệu hồi cho được.

Hít mạnh một hơi, cổ tay bỗng lật.

Băng Kiếm vũ động, đại phá thương khung.

“KHANH——.”

Đem Băng Đế Kiếm ngạnh kháng hắc trường thương của kỵ sĩ không đầu về sau, hai thanh lợi khí vừa chạm nhau liền phóng thích một cỗ xung lực màu xám xen lẫn màu lam, tại bốn phương tám hướng khuếch tán mà ra.

Vân Chính Thiên đón lấy một kích như vậy, thân thể lập tức lùi về sau hơn mấy thước mới ổn định lại. Mà kỵ sĩ không đầu ác linh kia, hắc mã hai võ chổng trời, lại hý vang thêm một tiếng.

Chặn lấy một kích toàn lực của kỵ sĩ không đầu ác linh, Vân Chính Thiên cánh tay cũng khẽ run lên. Trong lòng hắn bây giờ kêu khổ không thôi, bởi vì kỵ sĩ không đầu ác linh này, rõ ràng có thiên hướng lực lượng hình a. Đối phương có tu vi Hồn Đế lại am hiểu man lực công kích, cực kỳ khó đối phó a.

Bất quá, tình huống đó chỉ có thể xảy ra, nếu như năng lực của hắn vẫn giống như năm xưa, chỉ có thể chưởng khống tuần tự một loại nguyên tố. Vân Chính Thiên của hiện tại, đã có thể chưởng khống nhiều hơn một loại nguyên tố cùng một lúc.

Oanh!

Một đoàn quang trụ cực đại từ trên không trung không hề báo trước mà mãnh liệt oanh xuống, đem kỵ sĩ không đầu ác linh bao phủ vào bên trong, quang minh khí tức trở nên cường thịnh.

Kỵ sĩ không đầu ác linh vốn không lường trước đối thủ có thể cùng lúc chưởng khống băng và quang minh song thuộc tính, nhất thời không kịp tránh né, chỉ có thể để mặc tịnh hóa chi lực như một con mãnh long ở trong thân thể nó tàn phá ngang dọc.

“HÝ——.”

Hắc mã gào hét liên tục, mà kỵ sĩ không đầu kia bị thánh quang tịnh hóa đang không ngừng tróc ra vô số mảnh vụn, theo gió hóa thành tro tan đi. Bất quá, bản thân nó tu vi đã không thấp, trong cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra một cỗ kháng cự chi lực.

Nơi này là hắc ám tiểu thế giới, thiên địa tràn ngập Tà hồn lực, chỉ cần kỵ sĩ không đầu ác linh có thể mượn một chút thiên địa dị lực này, không biết chừng có thể đột phá được công kích của Vân Chính Thiên.

Nhưng, kể từ khi bắt đầu khai chiến nó đã không may mắn, hoặc có thể nói là vận khí đen như cứt chó. Đối thủ của hắn là một kẻ quyết đoán đến đáng sợ.

Vân Chính Thiên tự nhiên nhìn ra được mưu toan của ác linh, hắn càng đem hồn lực quán chú triệt để vào Quang Minh Thánh Kiếm ở trên không, không ngừng thúc giục quang minh thuộc tính bạo phát, trong nháy mắt đem kỵ sĩ không đầu ác linh kia thiêu đốt không còn vết tích.

..............