Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 540: Thần bí thôn trang

Thị trấn nơi Thiên Hoa Minh Tuyết đang tá túc nằm ở một vùng đất trống bằng phẳng to lớn ngay chính giữa một khu rừng. Nếu như chưa từng đi đến nơi này, hoặc từ trên cao nhìn xuống liền rất khó phát hiện ngay giữa sâm lâm thế nhưng tồn tại một cái thị trấn có người sinh sống.

Phải biết Thú Vực toàn bộ lãnh thổ bên trong đều là lãnh địa sinh sống của hồn thú, nhân loại bóng dáng hầu như không có xuất hiện qua. Khả vẫn tồn tại một số thế lực có thể tại trong Thú Vực hoạt động sinh tồn, tỷ như Đường Môn bí mật căn cứ hoặc là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc can trung nghĩa đảm đối mặt hồn thú suốt nhiều năm. Bất quá, này một cái nhỏ bé thị trấn lại cứ ngang nhiên tồn tại ngay chính giữa Thú Vực, quả thực bất khả tư nghị.

Vân Chính Thiên ba người chậm rãi tiến vào thị trấn, băng qua một dãy tĩnh lặng sâm lâm, rốt cuộc nhìn thấy nhà cửa kiến trúc đặc thù của nhân loại.

Này kiến trúc nhìn qua thập phần cổ xưa, từng phiến đá lát đường phủ màu rêu phong cũ kỹ nhuốm màu thời gian, cảnh sắc đơn sơ nhưng lại mang tới cảm giác yên bình. Nhìn qua thị trấn này cũng không có nhiều người sinh sống, từng ngôi nhà bố trí rải đều phạm vi khuôn viên, nhẹ nhàng mà thanh thoát, quả thực có chút muốn lưu luyến không nỡ rời đi.

Nếu như có một ngày Đấu La đại lục thống nhất, sau đó lại giải quyết mọi chuyện liên quan đến Thần Giới, ta quả thực muốn sống nốt phần đời còn lại của mình ở cái địa phương như thế này.

Tại thời điểm Vân Chính Thiên xuất hiện trong tầm mắt cư dân, liền mang tới vạn chúng chú mục.

Dựa theo Giang Tiểu Phi báo cáo, thị trấn này toàn bộ đều là hồn sư, chỉ là tu vi không cao lắm. Bọn họ nhìn thấy ba người Vân Chính Thiên sau cũng không có chủ động đi ra bắt chuyện. Nương theo khí thế trên người Vân Chính Thiên truyền ra rõ ràng là một vi tu cao hơn bọn họ rất nhiều, chính vì vậy tất cả chỉ đứng ở xa nhìn lại, không có làm cái gì tiếp cận.

Vân Chính Thiên thấy vậy, liền chủ động lên tiếng:

“Chư vị khỏe, ta gọi Vân Chính Thiên, đến từ Nhân Vực xa xôi. Hôm nay tìm đến đây là muốn gặp lại mấy vị bằng hữu cũ hiện đang sống trong thị trấn này. Không biết người nào có thể cùng ta nói một vài câu?”

Hắn thanh âm tuyệt đối dễ nghe, cộng thêm vẻ bề ngoài bắt mắt, lại thêm quang minh chí khí trên người tản phát ra, thật sự mang tới cho người khác thiện cảm to lớn.

Nhìn thấy không có người nào bước ra, Vân Chính Thiên lai nói:

“Chư vị đừng sợ, ta đến đây không có ác ý, chỉ muốn cùng bằng hữu nói chuyện một chút sau đó lập tức rời đi, tuyệt đối không phá hỏng buổi sáng của mọi người.”

Ngay lúc này từ trong đám cư dân đi ra một cái bạch phát lão giả. Dựa theo khí tức truyền lại, rõ ràng là một vị chỉ đạt tới Hồn Vương trình tự.

Bạch phát lão giả hướng Vân Chính Thiên hỏi: “Ta là nơi này trưởng làng. Các hạ đây là muốn tìm ai, chúng ta gần nhất cũng không có xuất hiện cái nào mới người a.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, khẽ nhíu mày một cái, bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục như cũ ánh mắt, mỉm cười nói:

“Bằng hữu của ta là hai vị nữ tử, tên gọi Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết. Vài ngày trước thuộc hạ của ta có lỗ mãng tiến vào đây, liền bị hai nàng giáo huấn một trận. Không biết lão tiền bối có thể truyền lời lại cho hai nàng có người muốn gặp được không?”

Gọi lão tiền bối, đã là rất nhượng bộ. Lấy Vân Chinh Thiên tu vi cùng địa vị hiện tại, một cái lão giả bất quá Hồn Vương không đáng để hắn như vậy đối đãi. Bất quá lần này quả thực cần người ta giúp, tốt xấu gì cũng phải nể mặt một phần.

Bạch phát lão giả tựa như nhớ ra cái gì, lại nói: “À mấy ngày trước quả thực trong làng có phát sinh đánh nhau, thì ra là các hạ người. Ta biết rồi, nếu ngươi muốn gặp Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết thì đợi một chút, ta sẽ cho người đi gọi hai nàng. Các nàng nhà cũng ở gần đây.”

“Xin đa tạ.” Vân Chính Thiên vui mừng đáp.

Nói rồi bạch phát lão giả nói với một tên nam tử, hắn nghe xong liền đi sâu vào bên trong thị trấn, nhanh chóng mất hút sau những rặng cây.

Vân Chính Thiên ba người không dám vọng động, chỉ có thể lặng lẽ đứng đó chờ đợi, vào lúc này tranh thủ quan sát bốn phía xung quanh.

Người dân ở đây già trẻ lớn bé đủ mọi thế hệ, trên người y phục cũng không tính phổ thông loại, mà lại giống như trong quá khứ y phục lưu giữ đến bây giờ. Trong thị trấn cũng không có nhìn thấy hồn đạo khí bóng dáng, hơn hết là thô sơ dụng cụ, xe ngựa các loại.

Đừng thấy thị trấn diện tích không lớn nhưng rất đa dạng nghề nghiệp, chủ yếu là trồng trọt, chăn nuôi, lò rèn các loại. Bất quá, không thể phủ định nơi này giống như từ trong quá khứ mấy vạn năm trước chạy đến, cùng ngoại giới hết thảy không có liên quan.

Đừng nói đến bây giờ vẫn còn tồn tại một cái khu vực dân cư lạc hậu như vậy chứ.

Vân Chính Thiên quét mắt nhìn sang quảng trường tại khu vực trung tâm thị trấn, này không có gì nổi bậc quảng trường kiến trúc, chỉ có độc nhất một cái đài phun nước, bất quá đài phun cũng không phải vì phun nước mà kiến thiết ra bởi vì phía trên lại có một thanh to lớn bạch trụ nằm ngang.

Trên thanh trụ ngang này, thế nhưng lại có điêu khắc mấy chữ màu vàng.

Vân Chính Thiên tập trung nhìn, liền phát hiện mấy chữ này đại biểu ý nghĩa.

“Thần Hồn Thôn?” Vân Chính Thiên thấp giọng đọc lên.

Thần Hồn Thôn! Thần Hồn Thôn!

Ngay lập tức Vân Chính Thiên trong não cấp tốc điều tra tư liệu liên quan đến Thần Hồn Thôn, bất quá trong phút chốc vẫn không có kết quả. Này Thần Hồn Thôn nghe rất quen thuộc, nhưng hiện tại vô pháp nhớ ra bất cứ cái gì.

Ngay vào lúc này, luôn luôn ngờ nghệt Can Hữu Long đột nhiên nói: “Cái này Thần Hồn Thôn đọc có chút quen miệng, hình như ta nhớ có một lần tại trong sách vở đọc qua, bất quá cũng không phải gọi là thần hồn mà thánh hồn thì phải. Đúng rồi! Là Thánh Hồn Thôn, là Đường Môn tổ tiên người sáng lập Đường Tam quê nhà.”

“Đường Tam quê nhà?! Thánh Hồn Thôn!” Vân Chính Thiên ngẩng người.

Lương Thế Nhân bĩu môi: “A Long ngươi có lộn không, trên kia điêu khắc rõ ràng là Thần Hồn Thôn chứ không phải Thánh Hồn Thôn a.”

Can Hữu Long gãi đầu: “Thì ta đâu có nói chỗ này là Thánh Hồn Thôn, có thể là một cái thị trấn bắt chước tên gọi, chạy chữ đi một chút a.”

Ngay vào lúc ba người bọn hắn còn muốn nói chuyện, bạch phát lão giả phái người đi thông báo đã trở về.

“Thế nào?” Bạch phát lão giả hỏi.

Nam tử đáp: “Nhị vị tiểu thư nói hôm nay không được khỏe, không muốn gặp ai hết. Còn nói, nếu chúng ta còn làm phiền sẽ bị đánh một trận.”

Bạch phát lão giả mỉm cười nhìn Vân Chính Thiên: “Ngươi đã nghe rồi đó. Thật đáng tiếc, quay lại sau a.”

Nghe vậy Vân Chính Thiên có chút khẩn trương: “Không sao, ngươi chỉ cần cho ta biết họ đang ở đâu, ta tự mình đến đó là được. Không liên quan đến các ngươi.”

Bạch phát lão giả lắc đầu: “Người trẻ tuổi ngươi đừng như vậy. Nhị vị tiểu thư ta rất hiểu tính cách mạnh mẽ, các nàng đã nói không muốn gặp, tuyệt đối không thể gặp được. Nếu như ngươi lỡ làm nàng phật ý, vậy thì đón lấy hậu quả thật không tốt a.”

“Có gì không tốt? Có phải các ngươi đang cố ý che giấu hai người họ hay không?” Can Hữu Long có chút mất kiên nhẫn nói.

Bạch phát lão giả liếc nhìn hắn, sắc mặt vẫn không đổi nói: “Được rồi, nếu như các ngươi đã quyết tâm, vậy thì đi thẳng về phía trước, sâu vào bên trong rừng, lại băng qua một con suối nhỏ liền nhìn thấy một căn nhà gỗ, đó là nơi hai người họ đang sống.”

“Vậy đi cho gọn!” Can Hữu Long hừ lạnh, sau đó sải bước đi.

Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nhìn bạch phát lão giả khẽ khom người cảm tạ.

Mặc dù có chút thất lễ, nhưng không nghi ngờ đây chính là phương án tốt nhất có thể. Mặc kệ Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết hai người mất đi trí nhớ, tính cách trở nên quái đản hắn cũng phải gặp cho bằng được. Mà cho dù có động thủ, lấy ba người bọn hắn chỉnh thể thực cũng không lo lắng chút nào.

Nhìn ba người rời đi, bạch phát lão giả gương mặt già nua hơi nhoẻn miệng cười, bên cạnh những người khi nãy còn tỏ thái độ rụt rè bỗng nhiên che miệng cười khúc khích.

“Tới đi, tới làm mồi cho ác quỷ đi. Ha ha ha!”

Can Hữu Long đi ở phía trước cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa, đưa tay ngoáy ngoáy đồng thời nói:

“Lão đại, ngươi không thấy đám người lúc nãy rất kỳ quái sao?”

“Hỏi thừa, lão đại làm sao không thấy. Đến ngươi còn thấy bọn họ kỳ quái thì trên đời này ai cũng thấy bọn họ kỳ quái.” Lương Thế Nhân nói.

Vân Chính Thiên trầm tư: “Những người này lai lịch bất minh, địa phương này cũng thật kỳ lạ. Ta đang tự hỏi tại sao Tà Đế lại biết đến chỗ này mà mang hai nàng đến đây, rốt cuộc là có dụng ý gì.”

Tiến vào sâu trong rừng, đi theo lời chỉ đường của bạch phát lão giả khi nãy, Vân Chính Thiên rốt cuộc nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ bé nằm ở trên một ngọn đồi.

Chính là chỗ hai nàng đang ở.

“A Nhân, A Long. Các ngươi chia ra canh chừng bên ngoài, để ta vào là được rồi.”

“Được!” Hai người đồng thanh đáp.

Vân Chính Thiên gật đầu, sau đó mũi chân khẽ điểm, ca người đã lăng không mà lên, nhẹ nhàng đáp xuống ở phía trước cửa vào.

Cốc cốc! Hắn gõ cửa.

“Này! Ta đã nói là hôm nay không gặp ai sao. Còn làm phiền có tin bổn cô nương cho ngươi ra bã không?”

Bên trong lập tức có nữ âm truyền ra, vừa nghe Vân Chính Thiên liền biết là Mã Thiên Hoa thanh âm mà đã lâu mình chưa có nghe lại, nhất thời có chút rưng rưng.

“Thiên Hoa, là ta đây, là Vân Chính Thiên đây. Mau mở cửa ra đi.”

Bên trong một mảnh tịch mịch.

Vân Chính Thiên lại nói: “Thiên Hoa, muội không nhớ ta sao?”

Tại thời điểm Vân Chính Thiên vừa nói xong câu thứ hai, hắn liền cảm thấy một cỗ cực đại bạo liệt nóng rực khí tức truyền tới trước mặt, hắn theo bản năng giơ cao hộ thủ.

ẦM ——!

Cửa gỗ ngay lập tức nổ tung, bắn ra vô số hỏa diễm quang hoa. Liền sau đó có thể thấy được, Vân Chính Thiên bị một con hỏa phượng hoàng từ bên trong nhà gỗ đánh xông ra đánh cho bay đi.

..............