Kiếp Nô Lệ

Chương 34: Chương 34

Cháp 38:

Chát…

Trang sững sờ… Đây là lần thứ 2 kể từ khi quen nhau, Thiên tát Trang…

Mắt Thiên đỏ ngầu lên, trông cậu giờ rất giống Satan – vua quỷ.

Khuôn mặt Thiên nổi lên cơ man nào là gân xanh gân đỏ. Cậu đã tức giận lắm rồi… đây là lần thứ 2 trong đời cậu tát Trang. Nhưng vs cái tát này cậu ko hề hối hận như cái tát đầu tiên.

_Em có biết vì gia đình em, vì Kha mà ĐIệp phải dằn lòng mình lại, phải xóa bỏ hình bóng của Kha mặc dù hình bóng ấy đã in rất sâu trong trái tim ĐIệp ko?? Vì sao ĐIệp phải ct vs Kha, vì sao Điệp phải sang Nhật??? Tất cả chỉ vì Điệp ko muốn nhìn thấy Kha mang tội bất hiếu vs ba, ko muốn nhìn thấy vì cô ấy mà gia đình này bất hòa… và hơn hết là vì cô ấy thương Kha rất nhiều!!

_Tại sao chứ?? Thương anh Kha mà lại bỏ anh ấy mà đi?? Chị ta còn là người ko??? Hơn nữa tại sao lúc em hỏi thì chỉ lại nói là ko còn yêu anh Kha nữa?? Anh nói đi chứ???

_Chính vì thương Kha nên Điệp ms phải bỏ đi… em đâu có biết chuyện j đã xảy ra vs Điệp đâu mà dám lớn tiếng trách cô ấy như thế??? Chính Kha là người muốn tống cổ Điệp qua Nhật trước, chính gia đình em đã đẩy Điệp tới chỗ tuyệt vọng, đau khổ tột cùng… cô ấy đã vì hp gia đình em mà hi sinh nhiều như thế… rốt cuộc thì nhận lại được j nào?? Sự ghẻ lạnh của em… sự hờn dỗi của Kha… tại sao Điệp lại phải làm thế chứ?? Điệp đã phải đau khổ 1 mình, vậy mà chẳng có ai thương cho thân cô ấy hết vậy???

_Anh nói cái j chứ?? Anh sao mà hiểu được con người mưu mô của chị ta???

Chát…

Cái tát thứ 3 Thiên dành cho Trang, cậu đã dồn sức rất nhiều. Khuôn mặt cậu giờ đây ko còn là hoàng tử nữa mà là gương mặt của quỷ dữ.

_Em thì biết j chứ?? Em chẳng biết j cả! Vì thế thì đừng có tùy tiện nhận xét 1 con người cao cả như ĐIệp!!

_Anh… lại còn dám tát em nữa sao?? – Trang ôm mặt, mắt rưng rưng.

_Cô đừng có khóc trước mặt tôi, thật gai mắt quá!! Chính vì thương Kha mà cô ấy phải từ bỏ cậu ấy… cô có biết lí do vì sao ko?? Vì 2 người họ chính là anh em sinh đôi đấy… nếu là cô thì cô sẽ làm thế nào??? Tiếp tục yêu anh trai song sinh của mình à??? Điệp đã vì các người, đã vì hạnh phúc của các người mà hi sinh lớn lao như thế… cô ấy nghĩ nếu cô ấy đã rời xa Kha thì tất nhiên Kha cũng sẽ quên cô ấy… rốt cuộc thì lòng tốt ấy nhận lại được j nào??? Sự khinh bỉ, rẻ rúng, lạnh nhạt của các người… cô ấy tốt vậy để làm j chứ??? Sao cô ấy lại phải ôm mối tình dang dở mà đau khổ 1 mình chứ?? Cô thử nghĩ đi, nếu là cô thì cô sẽ như thế nào?? Cô có thể cao cả như Điệp ko?? – Thiên xổ 1 tràng, mặt cậu đã giãn ra đôi chút và đôi mắt ko còn đỏ nữa.

_Anh nói vậy là sao em ko hiểu??? – Trang hốt hoảng.

_Mún biết thì hỏi ba cô đó!! Tôi đi đây, tạm thời chúng ta đừng nên gặp nhau thì tốt hơn… tôi mệt mỏi lắm rồi!! – Thiên nhỏ nhẹ.

Thiên dời gót khỏi phòng Trang, thu xếp đồ đạc rồi trở về nhà ba mẹ. Còn Trang thì ko còn sức để đứng nữa rồi… câu chuyện vừa rồi như 1 vết dao cắt vào tim cô bé…

Cô bé ko còn tin vào tai mình nữa…

“Ko… ko thể nào có chuyện anh Kha vs chị Điệp là anh em song sinh được… bao lâu nay ba mẹ có nói j đâu! Phải rồi, mình phải đi hỏi ba…”

Trang tức thì đứng phắt dậy, chạy sang phòng ba để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Nhưng giờ này ông Lâm đang ở công ty rồi… Trang phải làm sao đây?

“PHải rồi… chắc chắn là chuyện này anh Kha phải biết… phải đi tìm anh Kha”

Nhưng rồi ý định đó của Trang cũng tan vỡ khj nhìn thấy ông anh say xỉn của mình. Kha đã trở nên 1 thằng nhóc say xỉn bét nhè từ khi Điệp ra đi. Ngày nào cũng như ngày nào, Kha ko tới trường mà lại trốn vào quán rượu… nhậu nhẹt cho say xỉn rồi lại lên cơn đi gây sự vs người ta. Nếu ko có ông Lâm thì Kha đã bị các băng đảng thanh toán từ lâu rồi.

… Thiên – khuôn mặt hầm hầm chứ cháo thịt bầm – tông cửa xông vào văn phòng rồi nằm phịch xuống ghế sofa, quăng cái vali vào 1 góc. Lúc đầu cậu định trở về nhà ba mẹ nhưng nghĩ thế nào rồi lại thôi, cậu lại xách đồ đạc tới văn phòng mình.

Đúng lúc đó, ba Thiên vs ông Lâm cũng bước vô luôn. Thiên luống cuống đứng dậy chào ba và ba zợ.

_Thưa ba…

_Thưa gửi j?? Sao tự nhiên con lại xách đồ đạc tới đây?? – ba Thiên tức giận quát ầm lên khi nhìn thấy cái vali trong xó nhà.

_Ba, con…

_Con cái jk mà con???

_Ông khoan hãy giận. Chờ con nó trình bày cái đã!!

_Thưa ba, mọi chuyện là vầy… !#$%^&*... Mong ba đừng giận con.. con xin lỗi vì đã đánh con gái cưng của ba!

_Vậy là con đã nói cho con bé mọi chuyện rồi sao?? Haizz, thể nào nó cũng làm ầm lên cho coi. Mà thôi ko sao, sớm muộn j rồi tụi nó cũng phải biết mà.

Ông Lâm trầm tư hẳn đi, lúc này trông ông cứ như là 1 người khác vậy. Im lặng 1 lúc, ông tâm sự

_Con bé Điệp tính cách của nó rất giống tôi, còn bé Trang thì lại giống mẹ nó, chỉ có thằng Kha là chẳng giống ai cả. Thằng Kha thì bất trị, con bé Trang thì lại rất hiếu thắng… sự nghiệp cả đời của tôi ko thể giao lại cho 2 đứa chúng nó, nếu ko sẽ đổ vỡ cả. Vậy nên tôi ms tìm cách rước con bé Điệp về rồi sau này sẽ đểp tập đoàn K&T lại cho nó tiếp quản luôn. Ko ngờ 2 đứa con sanh đôi của tôi lại thương nhau, tôi ms chính là người gây nên tội… đáng lẽ ngày ấy tôi ko nên đưa con bé Điệp đi để bây giờ ko phải đau khổ... tôi thật là hồ đồ… bây giờ, khi nhìn con bé Điệp đau khổ thì lòng tôi cũng đau ko kém j. Ông Trương à, ông biết đây, chúng ta là bậc cha mẹ thì nên hiểu con hơn là quản thúc chúng làm theo ý mình… Tôi đã sai thật rồi… tôi sai rồi!!!

Thiên nghe ông Lâm nói như vậy ms hiểu hết lòng yêu thương bao la của ông dành cho Điệp. Cậu ko chấp Trang nữa, cậu theo ông Lâm trở về ngôi nhà ấy. Ít ra thì cậu phải bảo vệ cho Điệp. Dù j Điệp cũng là mối tình đầu của cậu mà.

Tuy người cậu iu bây giờ là Trang, nhưng ko phải là Điệp ko còn giá trị j trong lòng cậu… ít ra thì Điệp vẫn là cô bạn thân nhất trên đời của cậu. Mà chủ trương của cậu là trọng bạn hơn mọi sự nên cậu càng ko thể để mặc Điệp đau khổ được… cậu phải bảo vệ nó…

Vừa thấy ba vs chồng bước vô nhà, Trang bật đứng dậy tiến về phía ba

_Ba nói cho con biết đi. Mọi chuyện là sao???

Ông Lâm nhìn vào ánh mắt cương quyết của Trang mà thở hắt ra.

_Thôi được rồi, con ngồi đi, ba sẽ kể tất cả ko giấu giếm gì cả!

Đúng như lời hứa, ông kể lại cho Trang tường tận câu chuyện ko giấu bất cứ chi tiết nào cả.

Trang như suy sụp khi nghe ba mình kể lại. Thì ra Điệp chính là chị ruột của cô, thì ra Điệp vì cô, vì gia đình mà phải ôm nỗi khổ đau 1 mình. Vậy mà cô chẳng hiểu, lại còn trách Điệp, oán hận Điệp… cô thật là có tội.

_Trân ơi, xong chưa mình đi thôi! – Nó đứng dưới nhà réo Trân.

Bây giờ là 6g30, đúng 7g là tiệc sinh nhật bắt đầu. Ko biết con nhỏ Trân chuẩn bị những j mà lại mò tới tận hơn 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa xong, điều đó cũng tức là nó đã đứng đợi Trân hơn 2 tiếng rồi.

Nó mỏi quá, hết đứng lại ngồi, rồi lại đứng mà Trân vẫn chưa chuẩn bị xong. Thiệt tình, đi trong bộ dạng con trai thì cần j phải sửa soạn cho lâu vậy chứ??

Tiếng cánh cổng sắt nặng nề đang từ từ mở ra. Trân bước ra vs bộ dạng rất chi là kute. Cô bé đang khoác trên mình 1 chiếc áo sơ mi trắng, thêm 1 chiếc ghi-lê đen bên ngoài và 1 chiếc quần tây đen bó sát lấy cặp chân nhỏ nhắn của cô, đôi giày cũng màu đen nốt. Cô bây giờ nhìn như 1 boy chính hiệu, khuôn mặt của cô ko còn trắng hồng màu hơi ngăm ngăm.

_A… em làm cách j zậy?? Sao da lại đổi màu?? – nó hoảng.

_Em có cách mà chị!! Bí mật thôi, mình đi nhak!!

_Ưkm, đi!! – nó nhe răng cười.

Xe dừng lại trước 1 ngôi biệt thự sang trọng. Cánh cổng mở to, 2 bên là 4 chàng trai mặc áo sơmi trắng đang đứng đón khách. Lối vào trải dài từ cổng tới của chính, được lát gạch trắng và trải thảm đỏ bên trên. 2 bên con đường được đặt các chậu cây cảnh chạy dài theo con đường, làm toát lên 1 ko khí trong lành tột cùng, đi trên con đường có hàng cây cảnh 2 bên thế này khiến cho người ta có 1 cảm giác rất dễ chịu.

Nó bước xuống xe, uy nghi và lịch lãm khiến cho các cô gái đang cười tủm tỉm vs nhau phải dừng lại và ngước nhìn. Chao ôi, nó đẹp quá. Nó mặc 1 chiếc sơ mi đen ngắn vs chiếc ca-vát thắt lỏng, quần thụng gần tới đầu gối vs cái nịch tổ chảng, 1 kiểu ăn mặc rất phá cách đối vs các buổi tiệc sang trọng thế này.

_Xin hỏi vị công tử đây là… - 1 người bảo vệ tiến tới gần nó.

_Đây là người đại diện cho tập đoàn K&T!! – Akira cũng từ trên xe bước xuống.

Nghe tới “tập đoàn K&T” tên bảo vệ liền lui xuống và 1 người đàn ông bước ra. Ông ta kính cẩn cúi chào nó

_Thì ra công tử đây chính là quý tử của Trương lão gia! Tại hạ là Furuki – chủ tịch tập đoàn BBC. Sau này mong công tử giúp đỡ!!!

_Ờh… àk, còn đây là em trai kết nghĩa của tôi, xin ra mắt ngài luôn!!

_Xin chào ngài – Trân bước ra – tôi là Tr… à là Akito, từ nay mong ngài giúp đỡ!!

_Chào công tử!! – ông Furuki gật đầu chào Trân rồi nhìn nó – mời công tử vô nhà!!

Thong thả, nó bước chậm vào trong. Chợt nó bắt gặp hình dáng 1 người…