Kiếp Sau Không Gặp

Chương 41: Huy Hiệu

Hạ Lâm kéo Chu Sóc ra ngoài, đi tới hành lang, bị gió đêm lạnh thổi tới, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

"Lần trước tôi nói chuyện với anh tôi, anh ấy đã nói lại với cậu chưa?" Hạ Lâm đột nhiên hỏi Chu Sóc.

Chu Sóc hơi ngạc nhiên, sau đó cúi đầu xuống, giọng nói có chút buồn bã: "Đại thiếu gia nói với tôi rằng cậu không muốn tôi làm vệ sĩ đi theo cậu nữa."

"Đó không phải là trọng điểm," Hạ Lâm nói, "Mặc dù cậu là cô nhi được gia đình tôi nuôi từ nhỏ, nhưng không có nghĩa là cả đời cậu làm người ở cho nhà tôi.

Chắc cậu cũng có kế hoạch cho tương lai mình, anh tôi cũng rất tán thành điều này."

Chu Sóc ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh nhìn Hạ Lâm, giống như nghe rõ nhưng lại không hiểu.

Hạ Lâm thành khẩn nói: "Chu Sóc, thật ra thì tôi chưa bao giờ đối xử với cậu như người ở.

Trước kia bà nội sắp xếp cậu đi theo tôi, tôi không từ chối vì lúc đó tôi còn nhỏ, cảm thấy có một người bạn ở bên cạnh chơi cùng sẽ rất thú vị, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

Nhưng mà giờ đây, chúng ta đều trưởng thành rồi, cần tính toán kĩ càng cho cuộc đời mình.

Thành tích học tập của cậu không tốt, không thể vào cùng trường đại học với tôi.

Vậy sau này cậu phải làm như thế nào? Chẳng lẽ vì đi theo tôi mà từ bỏ việc học đại học sao? Điều này không công bằng với cậu.

Cậu có hiểu ý tôi không?

Chu Sóc im lặng chốc lát, nói: "Nhị thiếu gia, tôi có thể...!suy nghĩ thêm được không?"

"Cũng được," Hạ Lâm vỗ vỗ vai hắn, "Đề nghị này của tôi cũng hơi đột ngột, cậu nghĩ ngợi mấy ngày đi, dù sao thì từ giờ đến ngày biết kết quả vẫn còn chút thời gian."

Câu chuyện của hai người vừa chấm dứt đã nghe thấy tiếng đẩy cửa, tiếng nhạc nhẹ nhàng chen ra ngoài, cho đến khi cánh cửa đóng lại.

Hạ Lâm quay đầu lại, đã nhìn thấy Tống Diên đẩy cửa đi ra, hai người nhìn nhau.

Tống Diên đi đến trước mặt cậu, đứng dưới mái hiên, nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Đây là lần đầu tiên bọn họ đứng nói chuyện với nhau sau khi chuyển lớp, mặc dù mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Hạ Lâm lại cảm giác như đã mấy năm dài đằng đẵng trôi qua vậy.

Chu Sóc nghe được ý trong lời nói của Tống Diên, nói "Tôi đi lấy đồ ăn", xoay người trở về phòng.

Trên hành lang lại yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, hai người cũng không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí có chút kì lạ.

Chỉ lát sau, vẫn là Tống Diên mở miệng ra trước: "Chẳng lẽ cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?"

Hạ Lâm khó hiểu nhìn hắn một cái: "Không phải cậu muốn nói à?"

Lửa giận trong lòng Tống Diên lại nổi lên: "Nếu như tôi không chủ động tìm cậu, có phải cậu sẽ không bao giờ tìm tôi không?"

Hạ Lâm không nói lại hắn, chỉ nhìn Tống Diên như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Tống Diên thở dài thất vọng, ngay lập tức chuyển chủ đề: "Bài hát lúc nãy tôi hát hay không?"

"Ừ." Hạ Lâm không nhớ Tống Diên đã hát bài gì, lúc ấy cậu chỉ lo quan sát Tống Diên và Dư Lạc Đồng, cũng không nghe kĩ xem hắn hát cái gì.

Tống Diên lại nói: "Tôi hát khó nghe khiến cậu phải trốn ra ngoài như vậy sao?"

"Ừm, không phải đâu, tôi cảm thấy hơi khó chịu, ra ngoài hóng gió một chút..."

"May tôi vẫn..." Tống Diên lẩm bẩm nửa câu, cũng không nói gì nữa.

Hạ Lâm không để ý, hỏi: "Vậy cậu muốn nói gì với tôi?"

Tống Diên cho tay vào trong túi quần, lục lọi một lúc, móc ra một cái huy hiệu nhỏ, đưa tới trước mặt Hạ Lâm: "Này, cho cậu."

Hạ Lâm nhìn, là huy hiệu mạ vàng của ban nhạc ET, hàng limited cả thế giới chỉ có 300 cái.

Cậu nhớ kiếp trước Tống Diên vất vả lắm mới lấy được một cái, vừa nhận được đã đưa cho Dư Lạc Đồng, khiến cho Dư Lạc Đồng vui đến mức vừa khóc vừa cười.

Sao kiếp này hắn lại đưa cho mình? Cậu nhìn chiếc huy hiệu kia, có chút lờ mờ..