Edit: Cơ Hoàng
Thoáng cái, thời gian năm năm nhanh chóng trôi qua. Vào một ngày, sau khi Lâm Bạch Dư làm xong công việc, chuẩn bị quay về chỗ ở của mình thì phát hiện có một đám thái giám với cung nữ đang đứng túm tụm ở một chỗ bàn tán chuyện gì đó rất hưng phấn. Xem ra là trong cung đã xảy ra chuyện lớn. Lâm Bạch Dư đi qua đó, tìm một chỗ ở bên ngoài rồi ngồi xuống. Nàng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh lắng nghe, cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân chính của cuộc bàn tán* này.
(*Nguyên văn là "bát quái": Trong trường hợp này nghĩa là sự bàn tán, tán gẫu... về một vấn đề gì đó.)
Thì ra là nữ chính đã tiến cung. Nữ chính bị trọng thương, trên người mang theo tín vật của hoàng đế nên được hoàng đế đón vào cung. Hoàng đế chưa chờ nữ chính tỉnh lại đã nghe theo gợi ý của Tuyên Phi nương nương, nhận nữ chính làm con gái của mình. Tuy không cho nữ chính phong hào công chúa, nhưng hoàng đế lại tán thành ý kiến của Tuyên Phi và những người khác, phong cho nữ chính danh hiệu quận chúa.
“Hoàng Thượng rất coi trọng vị quận chúa lưu lạc ở dân gian vừa trở về này, còn uy hiếp các vị đại nhân trong Thái Y Viện rằng nếu không cứu sống được quận chúa, sẽ cho các vị đại nhân chôn cùng quận chúa!”
“Ta cũng nghe nói như vậy. May là các vị đại nhân y thuật cao minh, đoạt lại được quận chúa từ tay Diêm Vương.”
“Đó là vì quận chúa phúc lớn mạng lớn, được Hoàng Thượng phù hộ.”
“Nghe nói Hoàng Thượng còn lệnh cho Tuyên Phi nương nương chăm sóc quận chúa nữa. Không hề màng tới chuyện Tuyên Phi đang có thai.”
“Chẳng phải là Tuyên Phi nương nương tự thỉnh cầu chăm sóc quận chúa sao?”
“Không biết, có điều Tuyên Phi đang có thai mà lại phải chăm sóc người bị thương như vậy, liệu có ảnh hưởng tới long thai trong bụng không?”
“Tuyên Phi nương nương hiền lương thục đức lại yêu Hoàng Thượng sâu đắm, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên sẽ muốn đích thân chăm sóc người con gái Hoàng Thượng mới nhận về rồi.”
“Nhưng chẳng phải các hoàng tử, hoàng nữ đều do Hoàng Hậu thống nhất quản lý sao?”
“...”
“...”
Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người im lặng. Ai mà chẳng biết trong hoàng cung Đế Hậu bất hòa chứ? Hoàng Hậu chẳng khác gì một vật trang trí!
“Hoàng Thượng đối xử rất tốt với quận chúa mới, ngày nào cũng ban thưởng rất nhiều thứ tới Duyên Hi Cung.” Bọn thái giám cung nữ lại chuyển sang chủ đề khác.
“Hoàng Thượng còn tới Duyên Hi Cung thăm quận chúa nữa mỗi ngày nữa. Chắc mẹ đẻ của Quận chúa được Hoàng Thượng yêu thích lắm nhỉ?”
“Nhưng nếu Hoàng Thượng thích mẹ đẻ của quận chúa như vậy thì sao lúc trước lại không đón bà ấy về cung?” Một tiểu cung nữ thắc mắc.
Lại một trận im lặng, mọi người đều không biết nên trả lời như thế nào.
Một thái giám nói: “Bên cạnh Hoàng Thượng có nhiều mỹ nhân như vậy, hay là, hay là Hoàng Thượng đã quên mất mẹ đẻ của quận chúa rồi?”
Mọi người: “...”
Vậy nên hoàng đế cũng không yêu thích gì mẹ đẻ của quận chúa, chỉ là do áy náy mà thôi.
“Nghe nói quận chúa đi từ Nguyên Châu vào kinh thành một mình, không biết trên đường đã phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tội nghiệp quận chúa, thân phận lá ngọc cành vàng như vậy mà phải bán nghệ đầu đường vì không có tiền bạc.”
“Nghe nói nhà mẹ đẻ của quận chúa là phú hộ ở Nguyên Châu mà, sao lại không có tiền bạc cho quận chúa làm lộ phí?”
Mọi người: “...”
Tiểu cung nữ vừa nãy giội nước lã lại nói: “Tuyên Phi nương nương nói quận chúa giống Hoàng Thượng y như đúc, sao ta lại không thấy vậy nhỉ?”
“... Thật ra, ta cũng nhìn không ra.”
“Hay là quận chúa giống mẹ ruột của mình?”
“Lẽ nào vị quận chúa này không phải con gái ruột của Hoàng Thượng?” Lâm Bạch Dư nghe xong, một lúc lâu sau mới nhịn không được mở miệng, “Có ai dám chắc chắn người mang theo tín vật của Hoàng Thượng chính là quận chúa? Nếu như cô nương này lấy được tín vật từ tay của người khác, hoặc là người khác gửi ở chỗ nàng ta thì sao? Lần này Hoàng Thượng hành động hơi tùy tiện rồi, chẳng lẽ Hoàng Thượng không phái người đến Nguyên Châu điều tra một chút sao?”
Mọi người: “...”
Ngươi muốn chết à? Dám nói Hoàng Thượng tùy tiện! Nhưng hình như giả thiết này cũng cực kỳ hợp lý!
Vì thế, lời đồn hoàng đế làm việc tùy tiện, chưa tới Nguyên Châu điều tra rõ ràng đã nhận nữ nhi* bắt đầu lặng lẽ lan truyền ở trong hoàng cung. Rốt cuộc cũng có một ngày tin này lọt vào lỗ tai của hoàng đế. Hoàng đế rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy đúng là mình hơi tùy tiện thật, vì thế đã phái người tới Nguyên Châu điều tra thân phận của nữ chính. Điều tra xong thì hoàng đế mới phát hiện con gái thật sự của mình là một người khác, còn người trong cung này là một nữ lưu manh, một kẻ lừa đảo ở trong kinh thành. Hoàng đế cảm thấy mình bị lừa gạt, trút hết lửa giận lên người nữ chính, quăng nữ chính vào nhà tù. May là một vị nữ chính khác, cũng chính là con gái thật sự của hoàng đế cầu tình giúp, hoàng đế mới tha cho nữ chính kia một mạng.
(*Nữ nhi: Con gái)
Tuyên Phi thì bị hoàng đế giận chó đánh mèo, cho rằng mọi chuyện đều do bà ta xúi giục nên Hoàng Thượng mới phạm phải sai lầm nhận nhầm con gái này. Từ đó Hoàng Thượng không còn sủng ái Tuyên Phi nữa, dần dần ghẻ lạnh Tuyên Phi. Tuyên Phi đang mang thai lại chịu đả kích như vậy, tâm trạng buồn bực khiến vị trí thai nhi không tốt, thân thể yếu kém. Cuối cùng, do không vượt qua được cửa ải sinh sản, Tuyên Phi giãy giụa sinh ra một bé gái nặng hai cân thì khó sinh mà chết. Sau khi chết, rất nhiều chuyện ác mà Tuyên Phi làm ra mới bị lật tẩy, ví dụ như hãm hại Hoàng Hậu, hạ độc hoàng tử, hạ dược các phi tần khác khiến họ mất đi khả năng sinh sản, vân vân...
Hoàng đế không thể tin được người mà mình cho là dịu dàng, lương thiện, hiểu chuyện lại là một nữ nhân ác độc như vậy, hơn nữa còn có dã tâm cực lớn, xác định mục tiêu là vị trí trên cả Hoàng Hậu, tức Thái Hậu. Nếu không phải Tuyên Phi chết sớm, chỉ sợ mấy năm nữa Hoàng Hậu cũng sẽ bị kéo xuống. Cục diện lạnh băng giữa hoàng đế với Hoàng Hậu cũng là do Tuyên Phi châm ngòi. Hoàng đế hối hận, muốn bồi thường cho Hoàng Hậu, lại không biết mình đã làm mất lòng Hoàng Hậu từ lâu. Bây giờ Hoàng Hậu đã không còn chút tình cảm nào với Hoàng đế nữa.
Không còn Thường Nhạc quận chúa, đương nhiên Lâm Bạch Dư cũng không cần đi hầu hạ. Nàng vẫn thoải mái làm việc ở Ngự Hoa Viên giết thời gian như cũ. Có điều trong một lần kỳ ngộ, nàng được Trương ma ma chuyên hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu nhìn trúng, rồi được Trương ma ma điều đến bên người, tự mình dạy dỗ. Lâm Bạch Dư cũng học tập rất nghiêm túc, bởi vì Trương ma ma sống ở trong hoàng cung cả đời, hiểu nhiều thứ hơn Phùng tiên sinh. Có Trương ma ma dạy dỗ, Lâm Bạch Dư được không ít lợi ích. Không cần nói chuyện khác, hiện giờ Lâm Bạch Dư đã biết được toàn bộ các loại thủ đoạn âm độc hại người bằng đồ dùng hàng ngày. Nàng sẽ không hại người, nhưng phải hiểu để đề phòng người khác làm hại mình.
Sau khi học được tất cả các bản lĩnh mà Trương ma ma dạy dỗ, Lâm Bạch Dư được cử đi hầu hạ bên người Hoàng Hậu. Nàng trở thành đại cung nữ, cũng hiểu hơn về con người của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu là một người có kiến thức rộng rãi, lúc trước mâu thuẫn với hoàng đế đến mức quan hệ cứng đờ là do Hoàng Hậu còn yêu hoàng đế. Nhưng sau khi tình yêu biến mất, Hoàng Hậu chính là một vị Hoàng Hậu vô cùng đạt chuẩn, không ai có thể làm tốt hơn nàng. Lợi dụng sự áy náy của hoàng đế với mình vì chuyện của Tuyên Phi, Hoàng Hậu đã giành được không ít chỗ tốt bị giấu kín cho con trai mình. Hoàng Hậu âm thầm phát triển thế lực giúp con trai, lung lạc một đống thế lực lớn dưới tay hoàng đế. Hoàng đế thì hoàn toàn không phát hiện ra, coi Hoàng Hậu là nữ nhân thật tình đối xử tốt với mình. Hoàng đế cực kỳ tôn trọng Hoàng Hậu, nhưng lại không biết Hoàng Hậu đã âm thầm ra tay từ thời gian làm việc, nghỉ ngơi cùng với đồ ăn của mình.
Đương nhiên Hoàng Hậu sẽ không hạ độc, bởi vì việc đó quá ngu ngốc. Hoàng Hậu tuyển vô số mỹ nữ cho hoàng đế, chẳng những giúp mình đạt được khen ngợi hiền lương hào phóng, mà còn khiến hoàng đế bị thận hư từ sớm. Để không làm các mỹ nữ thất vọng, hoàng đế đã dùng dược trợ hứng, vì thế thân thể... ha hả. Hơn nữa, hoàng đế còn cực thích ăn thịt cá với đồ ngọt... Ngoài hai mươi năm sau, hoàng đế vốn trường thọ ở trong tiểu thuyết đã chết sớm. Con trai Hoàng Hậu thăng cấp thành công, còn Hoàng Hậu thì trở thành người thắng lớn nhất ở thế giới này...