Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 79: Những thứ quá muốn có được thường sợ đạt được nhất

Sau khi trở về từ quê nhà, thỉnh thoảng Cố Thanh Trì sẽ cầm điện thoại lên nhìn một lượt.

Cho dù nghỉ ngơi ở nhà, cũng sẽ chỉnh âm lượng lên cao nhất, còn bảo Tống Úc cài tiếng chuông khua chiêng gõ trống.

Hắn sợ mình sẽ không cẩn thận bỏ lỡ thông báo của cảnh sát.

Mặc dù chỗ cảnh sát vẫn giữ số điện thoại dự bị, không gọi được cho hắn sẽ gọi cho Tống Úc, nhưng hắn vẫn muốn biết tin tức ngay lập tức.

Trong thấp thỏm và chờ đợi, thời gian trôi qua rất nhanh, mắt thấy thời gian ba tuần đã qua, tâm trạng của hắn cũng càng ngày phức tạp.

Nói không thất vọng là giả, trong lòng hắn khó chịu vô cùng.

Cố Kiên từng nói, hắn bị bắt cóc trong một công viên nhân dân ở thành phố Z.

Hắn nghĩ, nếu đến cuối năm vẫn không có kết quả, sẽ bớt thời gian đến cục cảnh sát gần đó hỏi xem, nói không chừng có thể tìm được vài manh mối.

Cho dù biết hy vọng xa vời, hắn cũng vẫn muốn làm chút gì đó.

Hắn muốn biết bây giờ người nhà của mình sống có tốt không, có khỏe không.

Cứ cho là có con khác, không còn nhớ nhung hắn, hắn cũng có thể nhìn họ từ xa, không làm phiền.

Cứ nhìn như thế cũng tốt.

Hôm nay là thứ sáu, ban đầu đã hẹn với Tống Úc buổi tối sẽ ăn bò bít tết xem phim, kết quả lâm thời Tống Úc có hẹn, phải đến tiệc sinh nhật của đồng nghiệp.

Một mình hắn ở nhà ăn cơm tối, lại yên tâm luyện viết mấy trang bằng bút máy, Tống Úc không ở đây, hiệu suất của hắn còn rất cao.

Tống Úc nói với hắn trong Wechat, ăn cơm tối xong còn muốn đi tăng hai đến KTV, Cố Thanh Trì nhìn định vị Tống Úc gửi tới, cũng rất gần rạp chiếu phim.

Hắn trả lại một vé xem phim, một mình đến xem hết bộ phim.

Phim hài kịch hàng nội địa, toàn bộ quá trình đều là điểm gây cười, hắn quyết định đêm mai lại đến xem lần nữa với Tống Úc.

Ra khỏi rạp chiếu phim chưa đến mười giờ, hắn đoán thời gian chắc cũng gần đến rồi, bèn gọi điện cho Tống Úc, đầu bên kia điện thoại là âm thanh quỷ khóc sói gào.

“Bây giờ em đang đi tới, khoảng bảy tám phút sau là đến.” Cố Thanh Trì cất cao giọng nói.

“Anh ở phòng riêng trên tầng hai, em đến thì gọi điện cho anh, anh xuống thẳng luôn, hay là em muốn lên hát tặng một ca khúc?” Trong giọng nói của Tống Úc mang theo ý cười, tốc độ nói còn rất chậm, nghe chắc là uống nhiều rượu.

Cố Thanh Trì vừa nghĩ đến dáng vẻ Tống Úc mềm nhũn cả người xin ôm một cái đã không tự giác bước nhanh hơn.

“Không, em ở dưới lầu đợi anh.” Cố Thanh Trì đội lại mũ bị gió thổi rơi.

Lông tơ ở vành mũ giống như đuôi của Giao Hàng, cọ lên làn da mềm của hắn.

Đợt này bị Tống Úc cưỡng ép đắp mặt nạ, cảm giác da dẻ cũng trở nên mịn màng hơn, sờ lên xúc cảm cũng khác biệt.

Cô gái ở quầy lễ tân nhiệt tình lên đón, “Anh đẹp trai muốn hát ạ? Mấy người?”

Cố Thanh Trì vội vàng lùi ra ngoài, “Tôi không hát, chỉ đi ngang qua đợi người…”

“Hầy, không sao không sao, bên ngoài lạnh, anh vào trong đợi đi,” Cô nàng hiếm khi thấy người khôi ngô, cười đến là mặt mày khẽ cong, “Người anh đợi đang hát trong quán chúng tôi à? Có cần gọi người đó giúp anh không?”

“Không cần không cần,” Cố Thanh Trì vội xua tay, “Cảm ơn.”

“Không có gì,” Cô gái chỉ vào ghế ngồi trong phòng chờ, “Mời anh ngồi ở bên kia một lát, từ từ đợi, bên ngoài gió lớn lạnh lắm.”

Cố Thanh Trì cười một tiếng, luôn miệng nói cảm ơn, chẳng qua hắn không ngồi xuống, chỉ đứng ở cửa, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ qua lớp cửa kính.

Dự báo thời tiết nói, đợt này sẽ có tuyết rơi, cũng không biết có đúng không, từ khi hắn tới đây, đã thấy một trận tuyết lớn, lúc mười hai tuổi.

Còn nhớ khi đó dự báo thời tiết thậm chí đã cảnh báo trước, rất nhiều con đường bị phong tỏa, trường học cũng tạm nghỉ.

Đêm hôm đó hắn và Mắt Lé như hai thằng ngu ném tuyết ở dưới lầu, kết quả vừa chơi chưa được hai phút, đã đập bể cửa sổ trong nhà của chủ nhà.

Lúc ấy đêm hôm khuya khoắt, cửa sổ cũng không sửa được, bị chủ nhà mắng cho máu chó đầy đầu, cuối cùng bồi thường hơn mấy trăm mới coi như chấm dứt.

Bây giờ nhớ lại, cảm thấy vừa bựa vừa buồn cười.

Nếu năm nay tuyết rơi lớn, hắn muốn cùng đắp người tuyết, ném tuyết với Tống Úc, làm rất nhiều chuyện trước kia muốn làm lại không kịp làm.

“Ăn kẹo không?” Có người vỗ vỗ bả vai hắn.

Cố Thanh Trì xoay người, nhìn thấy cô gái ở quầy lễ tân đang cầm mấy viên kẹo bạc hà trong tay.

Hắn tiện tay nhặt một viên cười một tiếng, “Cảm ơn.”

Cửa thanh máy “tinh” một tiếng, bảy tám người đàn ông đi ra.

Cô gái xoay người tiếp đón, khẽ cúi người nói: “Hoan nghênh lần sau lại tới.”

Lúc ánh mắt Cố Thanh Trì đảo qua một gương mặt trong đó thì khựng lại, cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Khi mấy người đàn ông kia đi ngang qua thổi mùi rượu và mùi thuốc lá sặc sụa, hai người cuối cùng đi đường cũng lảo đảo, miệng không sạch sẽ trêu đùa mấy cô gái ở quầy lễ tân.

Trước kia Cố Thanh Trì thường thấy tình cảnh này, bản thân cũng có thể là một người trong đội ngũ, nhưng giờ phút này, hắn chỉ nhíu mày, cảm thấy hành vi này thấp kém lại vô sỉ.

Cố Thanh Trì cúi đầu xé vỏ kẹo bạc hà, lúc ngẩng đầu nhét kẹo vào miệng, phát hiện người đàn ông vừa nãy hắn thấy quen mắt cũng đang nhìn hắn chằm chằm.

Tầm mắt hắn không khỏi dừng trên người gã đàn ông kia.

Người đàn ông kia cạo trọc đầu, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, bởi vì mới ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc chiếc áo len mỏng, có người sau lưng cầm áo khoác giúp gã.

Không biết là uống rượu hay là thế nào, nhìn vẻ mặt hung tợn, cứ như ai nợ gã mấy triệu, hai đầu lông mày tràn đầy sự tàn bạo.

Cảm giác đầu tiên của Cố Thanh Trì đối với người này cũng không tốt lắm, nhưng lại thật sự không nghĩ ra mình đã gặp gã ở đâu.

Cảm giác giống như từng bị mình đòi nợ.

Người kia nhìn chằm chằm vào hắn, đi ra cửa.

Cố Thanh Trì thoáng thở phào nhẹ nhõm, rời tầm mắt nhét kẹo vào miệng.

Lúc hắn đang định ném rác trong tay đi, người kia lại bỗng nhiên từ cửa lớn vòng lại, một người đàn ông sau lưng hỏi, “Sao vậy anh Thiệu?”

Hô hấp Cố Thanh Trì siết lại, người kia…

Không, là nguyên một đội ngũ đi về phía hắn.