Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 18

Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Cố Nam Hề chớp chớp mắt, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên. Cô đang nói cái quỷ gì vậy?

Cô mới không thích bị anh ôm mà.

Phó Dĩ Diệu xoay người, đáy mắt có chút bất đắc dĩ giống như đang nói: “Tuy rằng là em gây ra nhưng mà do em thích. Anh đành đến thỏa mãn em vậy.”

Khiến anh tưởng bở rồi!

Tức giận!

Nhưng mà là do bản thân nói ra nên dù muốn cãi cũng nên nuốt xuống đi.

Bị Phó Dĩ Diệu ôm ngang người nhấc bổng lên, Cố Nam Hề chỉ có thể giả vờ không thoải mái, nhắm chặt mắt lại trốn tránh hiện thực.

Ôm Cố Nam Hề đến phòng thay quần áo, Phó Dĩ Diệu rất lịch sự mà tự động đi ra ngoài.

Bởi vì đoạn nhạc đệm này mà Cố Nam Hề nhanh chóng thay quần áo để tránh Phó Dĩ Diệu suy nghĩ lung tung cho rằng cô ở bên trong làm chuyện gì.

Hai người đến bệnh viện tư nhân làm xét nghiệm máu, đang chờ kết quả.

Bác sĩ đưa ra kết luận đã do viêm amidan dẫn đến nhiễm trùng và sốt cao. Sau đó, đã tiêm thuốc hạ sốt giúp cô.

Đồng thời cũng dặn dò bệnh cô có thể truyền nhiễm. Vì vậy, lúc tiếp xúc với người khác nên chú ý một chút.

Cố Nam Hề tuy rất ghét dáng vẻ ép người khác trên thương trường. Ở công ty, lại lấy việc làm nhục cô làm niềm vui của Phó Dĩ Diệu. Nhưng mà cô sinh ra vốn đã là một người có tâm địa lương thiện. Nếu như hại anh cũng bị lây bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Phó thị.

Cô rất tự giác mà cầm lấy cái khẩu trang y tá đưa cho cô đeo lên, phòng ngừa virus chạy sang người Phó Dĩ Diệu.

Sau khi Cố Nam Hề uống xong thuốc hạ sốt thì Tiêu Mặc cũng đưa cháo đến.

Phó Dĩ Diệu nói với anh ta: “Hôm nay tôi không đến công ty. Đem lịch trình ba ngày này lùi lại đi.”

“Ba ngày?” Tiêu Mặc có chút khiếp sợ.

Phải biết rằng hành trình tháng tới của Phó Dĩ Diệu đã được sắp xếp xong. Nếu đẩy lùi lịch trình xuống ba ngày sau thì nhịp điệu công việc tháng tới sẽ bị xáo trộn.

Phó Dĩ Diệu mở nắp tô cháo, bình tĩnh nói: “Chuyện bình thường thì cậu tự giải quyết. Chuyện nào không giải quyết được thì đến tìm tôi.”

Cuộc đối thoại của hai người rơi vào tai Cố Nam Hề không sót một chữ. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào khó hiểu.

Ở lúc bản thân cô đổ bệnh, Phó Dĩ Diệu lại gạt hết công việc sang một bên để ở lại đây chăm sóc cô.

Ừm. Bắt đầu có chút tự giác của người làm anh trai rồi đấy.

Bởi vì tâm trạng tốt nên cho dù là không có khẩu vị thì cô vẫn gắng ăn hết nửa chén cháo.

Tiếp theo là phải truyền dịch. Cố Nam hề giống như đứa trẻ năm tuổi mà năn nỉ ỉ ôi cô y tá nhẹ tay một chút.

Phó Dĩ Diệu thấy thế thì bật cười. Cố Nam Hề tức giận lườm anh một cái: “Lúc này đáng lẽ anh nên dùng nhan sắc quyến rũ chị gái y tá xinh đẹp này nhẹ tay với em một chút.”

Kết quả cô y tá xinh đẹp nói: “Chị lại thích sự xinh đẹp này của em đấy. Em thật sự rất đẹp! Em có biết không hả?”

Phó Dĩ Diệu: “….”

Lần đầu nhìn thấy Phó Dĩ Diệu bị người ta phũ phàng như thế, Cố Nam Hề nhịn không được ôm bụng cười to: “Ha ha ha… Không ngờ Phó Dĩ Diệu anh lại có ngày hôm nay. Thì ra không phải ai trên thế giới này cũng yêu gương mặt này của anh.”

Phó Dĩ Diệu khẽ nhếch môi. Khuôn mặt tinh xảo không góc chết, tươi cười nói: “Đắc ý lắm à?”

Y tá không mê mẫn sắc đẹp của anh, cô lại còn vui vẻ như thế.

Suốt cả buổi sáng đều nằm lì trong bệnh viện. Người giúp việc trong nhà về quê, cũng đồng nghĩa với việc sẽ không có ai làm cơm.

Phó Dĩ Diệu hỏi cô: “Trưa nay muốn ăn gì?”

“Anh tự nấu sao?” Cố yêu tinh mềm mại nói.

Phó Dĩ Diệu tuy là người thừa kế tập đoàn Phó thị, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng mà năng lực tự lập còn tốt hơn so với một người con gái là cô đây.

Nấu ăn đối với anh mà nói thì không là gì cả.

Phó Dĩ Diệu: “Được.”

Trước khi người giúp việc về quê đã lấp đầy nguyên liệu nấu ăn đủ trong ba ngày cho nên hai người không cần phải đi mua sắm gì cả.

Phó Dĩ Diệu cởi áo khoác, tùy tiện xắn ống tay áo lên đi vào phòng bếp.

Cố Nam Hề uống thuốc hạ sốt, lại được chăm sóc cẩn thận nên nhiệt độ cơ thể tạm thời hạ xuống, tinh thần cũng trở nên phấn chấn không ít.

Vì vậy cũng đi theo anh vào phòng bếp mà trông coi anh.

Từng công đoạn anh đều làm rất lưu loát.

Rõ ràng khí chất kiêu căng nhưng ở trong bếp nấu mỳ lại khiến cho con người ta cảm thấy gần gũi ấm áp.

Cố Nam Hề giống như một tiểu lưu manh, huýt sáo với anh: “Tiểu Phó tổng! Nếu như anh mở cửa hàng bán đồ ăn thì có lẽ người xếp hàng chờ mua phải xếp một vòng quanh thành phố này ấy chứ.”

Phó Dĩ Diệu bưng tô mì đến chỗ bàn ăn: “Em nghĩ rằng ai cũng giống em chắc.”

Cố Nam Hề nghe được ý châm chọc từ trong lời nói của anh, bỗng nhiên mặt mày hớn hở.

Cũng đúng. Cho rằng ai cũng là cô à? Có thể khiến người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Phó thị nấu mì cho ăn.

Cố Nam Hề mang theo tâm tình vui vẻ nhảy nhót đi tới bàn ăn. Mới vừa ngồi xuống, điện thoại Phó Dĩ Diệu đã vang lên.

Nghe nội dung thì có lẽ là việc công chuyện.

Cố Nam Hề ăn hết nửa chén mì, cũng khá no rồi.

Nhưng mà Phó Dĩ Diệu chưa động đũa, vẫn đang nói chuyện điện thoại. Mì trong chén cũng đã bắt đầu trương lên.

Cô kéo ghế lại gần, thay anh cầm đũa gắp mì đưa lên gần miệng anh.

Phó Dĩ Diệu ngây người, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Cố Nam Hề: “Anh ăn nhanh lên. Anh cho rằng ai cũng là anh à? Có được đãi ngộ tốt như vậy?”

Ý trên mặt chữ “Bổn công chúa tự nguyện hầu hạ ngươi. Mau dập đầu tạ ơn đi.”

Phó Dĩ Diệu hơi nhíu mày nhưng vẫn mở miệng cắn một tiếng.

Tốc độ ăn uống của phó Dĩ Diệu cực nhanh. Ba phút đã giải quyết xong chén mì.

Trên bàn chỉ còn lại bát không. Hai tròng mắt đen nhánh của Cố Nam Hề nhìn Phó Dĩ Diệu.

Phó Dĩ Diệu bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, anh sẽ dọn dẹp.”

Công tâm kế thành công rồi.

Cố Nam Hề cười cười, còn bắn tim cho Phó Dĩ Diệu.

Cô lại nghe anh nói chuyện với người bên kia: “Tiểu công chúa đổ bệnh. Cũng hết cách rồi.”

Nghe thấy Phó Dĩ Diệu gọi cô là tiểu công chúa với người khác, sắc mặt Cố Nam Hề ửng đỏ.

Cô mở ti vi lên, sau đó gửi tin nhắn cho Dư Mạn Mạn.

[Bổn tiên đã qua đời: Mạn Mạn! Mình bệnh rồi. Bị chị y ta tiêm một phát. Đau quá!! *icon khóc lóc thảm thiết*]

[Dư Tiểu Mạn: Hề Hề bảo bối đừng khóc. Đau mau bay đi.]

[Bổn tiên đã qua đời: …]

[Dư Tiểu Mạn: Không phải cậu muốn tớ an ủi cậu như thế sao?]

[Bổn tiên đã qua đời: Cậu còn không bằng Phó Dĩ Diệu ý.]

[Dư Tiểu Mạn: Mình không tin! Cậu nói xem Phó tổng của chúng ta an ủi cậu như thế nào nào??]

[Bổn tiên đã qua đời: Sao mình lại thấy cậu rất mong chờ nhỉ?]

[Dư Tiểu Mạn: *icon vô tội*]

Cố Nam Hề vừa nhập [Anh ấy cho tớ ăn…] nhưng lập tức lại nghĩ sang ý nghĩ khác, lập tức xóa sạch dòng chữ đang nhập. Lần nữa gửi lại một tin [Anh ấy tự tay nấu mì cho mình ăn.]

[Dư Tiểu Mạn: Oa oa…Mình cũng muốn ăn mì do tiểu Phó tổng nấu.]

[Bổn tiên đã qua đời: Cho cậu một ánh mắt, tự mình lĩnh hội đi *icon khinh thường*]

[Dư Tiểu Mạn: Dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy sao?]

[Bổn tiên đã qua đời: Ai kêu mình là em gái anh ấy. Cho nên sẽ có một ít đặc quyền.]

[Dư Tiểu Mạn: Anh em luyến.]

Cố Nam Hề đang xúc động muốn cãi nhau với cô ấy thì Phó Dĩ Diệu đã nghe điện thoại xong đi qua đây từ bao giờ, bên tay còn cầm túi thuốc. Mặt cô lập tức xụ xuống, yếu ớt nói: “Em không sốt nữa.”

Phó Dĩ Diệu: “Cố Nam Hề! Em không phải trẻ con lên hai. Đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi vẫn còn vừa sợ tiêm vừa sợ uống thuốc. Không ngại sao?”

“Ai nói hơn hai mươi tuổi không thể sợ tiêm và sợ uống thuốc chứ? Khoa học có nghiên cứu nào chứng minh không?”

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô: “Lý do ngụy biện cũng nhiều lắm.”

Nhưng anh không chút nhượng bộ, vẫn như cũ mà đưa thuốc đến trước mặt cô. Cô thầm nghĩ với kiểu người ý chí sắt đá như anh có khi còn làm ra loại chuyện như là cưỡng ép đổ thuốc vào miệng cô cũng nên đấy.

Cố Nam Hề thở dài. Nào có tiểu công chúa nào có thể chịu được nghẹn khuất như cô chứ?

Cố Nam Hề giơ tay ra nhận thuốc và đưa ra yêu cầu: “Nếu như anh có thể biến ra đường thì em sẽ uống.”

Vừa nghe thấy vậy, Phó Dĩ Diệu đã mở bàn tay bên kia ra. Trong lòng bàn tay là một viên kẹo sữa: “Không có đường thì ăn tạm cái này đi.”

Cố Nam Hề: “Anh cũng hiểu em thật đấy.”

Khóc thút thít-ing.

Có ai mà vì ép cô uống thuốc mà có thể làm mọi cách như thế không hả?

Phó Dĩ Diệu: “Phải cảm ơn mấy chiêu trò lật trời của em mà anh đúc kết được kha khá kinh nghiệm.”

Cố Nam Hề cười nhạt, cứ xem như anh đang khen cô đi.

Dưới thái độ quyết không nhượng bộ của anh. Cố Nam Hề cố gắng uống xong thuốc lại lập tức cầm lấy viên kẹo sữa anh đưa lột vỏ bỏ vào miệng, miễn cưỡng xua đi vị đắng còn sót lại trong miệng.

Sau khi uống thuốc xong không lâu, Cố Nam Hề bắt đầu mơ màng.

“Em muốn đi ngủ. Hay là anh trở về công ty làm việc đi, em chắc là không sao nữa rồi.”

“Chắc chắn?” Phó Dĩ Diệu nhàn nhạt hỏi lại cô: “Lỡ như lát nữa sốt lại, toàn thân không còn sức lực. Đến lúc đó gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay thì sức gọi 120 đến cứu cái thân tàn này của em cũng không có đâu…”

“Anh ở lại đi.” Cố Nam Hề ngắt lời anh.

Chúc mừng anh đã dọa người thành công.

Tuy rằng cô không tin giả thuyết này của anh cho lắm nhưng nói chung thì cô yêu tính mạng bản thân mình.

Cố Nam Hề đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi. Dù sao ở cái nhà này, anh cũng quen thuộc không kém gì cô.

Khóe miệng Phó Dĩ Diệu hơi cong lên. Anh vẫn đem chuyện Cố Nam Hề phát sốt nói cho người lớn hai bên cùng biết.

Cố Nam Hề ngủ một giấc đến năm giờ chiều. Ánh tà chiều bị tấm rèm dày nặng chặn ở ngoài khung cửa sổ khiến Cố Nam Hề vừa tỉnh dậy cũng không phân rõ được bây giờ là ngày hay đêm.

Cảm thấy toàn thân dính nhớp, mạch suy nghĩ của Cố Nam Hề mới dần dần quay trở lại.

Ngủ một giấc dậy cảm thấy cả người đầy mồ hôi.

Dù sao cô cũng sốt cao mới hạ nên Cố Nam Hề từ bỏ ý muốn đi tắm trong đầu, chỉ đơn giản cầm vòi sẽ rửa qua loa một chút.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Cố Nam Hề từ trên lầu bước xuống.

Tia nắng chiều vàng nhạt len lỏi qua lớp kính thủy tinh trên khung cửa sổ, nhảy nhót trên cơ thể người đàn ông đứng cạnh. Dáng người anh nửa ẩn nửa hiện dưới ánh hoàng hôn, khung cảnh yên tĩnh mà mê người.

Nghe thấy tiếng động ở phía sau, Phó Dĩ Diệu xoay người, ngược ánh sáng mà bước tới bên cạnh cô.

Cố Nam Hề bỗng chốc thất thần. Con người này sao mỗi hành động giơ tay nhấc chân của anh đều toát lên khí chất cao quý kiêu căng như vậy chứ?

Phó Dĩ Diệu: “Anh gọi cơm về hay là chúng ta ra ngoài ăn đây?”

“Anh không tự nấu à?”

Phó Dĩ Diệu nhìn cô một cái, giống như đang nói: “Em mơ cũng đẹp đấy.”

Cố Nam Hề: ….

Sức khỏe của cô mới chuyển biết tốt lên một chút thì cái tính xấu này của anh cũng bắt đầu rục rịch trỗi dậy rồi đấy.

Phó Dĩ Diệu lấy điện thoại đặt cơm ngoài, Cố Nam Hề ngồi trên sô pha lướt vòng bạn bè.

Một lát sau, Phó Dĩ Diệu bưng một ly nước ấm đến. Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm ly thủy tinh của anh khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui mắt rồi.

Cô cũng không phải team tay khống* nhưng đôi tay của Phó Dĩ Diệu thật khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu mà.

(*) Chỉ những người u mê những đôi bàn tay đẹp.

Không biết vì sao mà trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mà cấm trẻ em mười tám tuổi.

Phó Dĩ Diệu: “Em gái à, em đang mơ màng cái gì đó.”

“Đánh rắm.”

Không được, tiểu tiên nữ như cô không thể nói ra lời thô tục như vậy được. Cô lại nũng nịu mà nói: “Em bị ốm nên phản ứng có chút chậm chạp mà thôi.”

“Em thảm thật đấy.”

Một sự trào phúng trần trụi đến từ vị trí của Phó Dĩ Diệu.

Cố Nam Hề cắn răng nhịn xuống, không chấp nhặt với anh.

Cơm nước xong xuôi, Phó Dĩ Diệu đo nhiệt độ cơ thể cho Cố Nam Hề. 37,4 độ, còn hơi sốt.

Biết rõ bản thân không qua khỏi kiếp nạn uống thuốc,nhưng Cố Nam hề vẫn quyết định đánh cược một phen.

Kết quả là cô đại bại.

Trong lúc đang sụp đổ thì Phó Dĩ Diệu dỗ cô bảo đợi cô đỡ hơn chút sẽ cho đi ăn kem. Vì vậy sắc mặt của Cố Nam Hề mới tốt hơn một chút.

Giữa đêm hè. Sự nóng bức trong không khí dần dần tan đi, thay vào đó là vài cơn gió mang theo hơi lạnh.

Trong cơn mê, cả người Cố Nam Hề lại bắt đầu nóng như bếp lò, cả người như bị nướng trên đống lửa.

Trước khi ngủ cô đã nhịn không được cơn nóng mà bật điều hòa nhưng hơi lạnh từ điều hòa cũng không thể xua đi sứ nóng trong cơ thể.

Phó Dĩ Diệu ngủ ở phòng cách vách. Lúc anh xem xong tài liệu đã là mười hai giờ, xoa xoa cần cổ mỏi nhừ lại đứng dậy đi xem xem tình hình của Cố Nam Hề như thế nào.

Dưới ánh sáng đèn ngủ nhàn nhạt là khuôn mặt đỏ bừng của Cố Nam Hề nhưng lại không có giọt mồ hôi nào.

Phó Dĩ Diệu cau mày, nhẹ giọng gọi vài tiếng. Cố Nam Hề chậm rãi mở mắt rồi lại nhắm lại như là không thể thoát ra khỏi cơn mơ được.

Cô mơ màng thốt ra một chữ: “Nóng.”

Anh lại đo nhiệt độ cho cô một lần nữa. 38,5 độ, lại sốt rồi.

Phó Dĩ Diệu mở tủ đầu giường lấy thuốc hạ nhiệt ra, sau đó nâng Cố Nam Hề dậy. Giọng nói trầm thấp truyền đến: “Tiểu Hề, uống thuốc nào.”

“Em không uống.” Cố Nam Hề gắng gượng mở mắt ra, trong mắt ngập tràn sự kháng cự.

“Em lại sốt rồi. Mau uống thuốc đi.”

“Không muốn.” Ý thức Cố Nam Hề bắt đầu trở nên hỗn độn nhưng trong tiềm thức lại bài xích việc uống thuốc.

Cô mím chặt môi, không chịu phối hợp. Anh căn bản không còn cách nào ép cô uống thuốc cả.

Phó Dĩ Diệu hết cách chỉ có thể đặt cô nằm xuống. Anh đi thẳng xuống lầu lấy đôi đũa vào cái muỗm giống như chuẩn bị đối phó với một đứa trẻ không nghe lời. Anh nghiền nát viên thuốc nhỏ, cho nước vào hòa tan rồi đổ cho cô uống.

Vị đắng lan tràn khắp khoang miệng, Cố Nam Hề nhíu chặt mày. Phản ứng còn dữ dội hơn cả lúc sáng uống thuốc.

Phó Dĩ Diệu đút cho cô uống liền mấy ngụm nước rồi mới buông cô ra.

Nửa giờ sau, Cố Nam Hề bắt đầu đổ mồ hôi. Phó Dĩ Diệu tắt điều hòa trong phòng đi để tránh cô lại bị cảm lạnh.

Bởi vì không tiện giúp cô lau người thay quần áo cho nên Phó Dĩ Diệu lại gọi cho thư ký của anh kêu cô ấy lại đây.

Sáng sớm hôm sau, Cố Nam Hề toàn thân sảng khoái mà thức dậy. Tay trái vừa cử động lại chạm được một đám lông mềm mại hại cô sợ đến nhảy dựng lên.

Phó Dĩ Diệu ngẩng đầu. Vất vả một đêm, cằm anh bây giờ đã lún phún râu xanh.

“Sao anh lại ở đây?” Cố Nam Hề ngây ngốc hỏi.

“Nửa đêm em lại phát sốt, còn ôm cứng anh không cho anh đi.”

Cố Nam Hề sợ xanh cả mặt: “Anh đừng nói bậy! Đừng có thừa lúc em ốm ý thức mơ màng mà đổ oan cho em nhé.”

Phó Dĩ Diệu xoay xoay cái cổ đau nhức, ánh mắt đen trầm tĩnh: “Anh nói dối như thế thì có điểm gì tốt?”

Anh có ý gì? Hình như là khinh thường việc cô nghĩ quá nhiều ấy.

Cô! Cũng! Không! Muốn! Đâu! Nhé!

Cố Nam Hề cụp mắt xuống lại phát hiện ra một chuyện động trời.

Cô nhớ rõ ràng tối qua đi ngủ không mặc bộ quần áo này mà, sao bây giờ lại thay rồi?

Cố Nam Hề lấy tay che ngực, khuôn mặt trắng ngần bây giờ lại đỏ rần lên. Cô tức muốn hộc máu: “Phó Dĩ Diệu, anh cởi đồ của em!”

Phó Dĩ Diệu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mà đáng giá cô. Ánh mắt kia hình như còn chê dáng người học sinh của cô.

“Em bị sốt đến ngốc luôn rồi à?” Phó Dĩ Diệu lạnh lùng nói.

“Anh mới bị sốt đến ngu người ấy!”

Phó Dĩ Diệu cười nhạt một tiếng sau đó xoay người bỏ đi.

Cố Nam Hề cực kỳ tức giận, xuống giường đuổi theo anh bắt anh phải xin lỗi.

Không chỉ chê bai dáng người cô mà còn làm nhục chỉ số thông minh của cô.

Nhưng cô vừa khỏi bệnh nên cũng lực bất tòng tâm, mới đi được hai bước đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Trên đầu truyền đến tiếng cười nhạo của ai đó: “Em gái à! Sao lại lao vào trong vòng tay anh trai thế này.”

Cố Nam Hề: “Anh bị chứng ảo tưởng thời kỳ cuối à?”

Cố Nam Hề đẩy Phó Dĩ Diệu ra để tránh thoát khỏi vòng ôm của anh. Nào ngờ lảo đảo một cái, thuận thế ngã xuống

Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.