Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 50

Lần đầu tiên đến Triệu gia chúc tết, Hùng Bá rất coi trọng, Triệu Văn thấy vậy cũng không nhúng tay vào, tùy ý một mình Hùng Bá bận rộn như con quay rồi tự đắc.

"Phu lang đệ cảm thấy cái này thế nào?"

Hùng Bá lấy ra một tẩu thuốc thượng hạng chạy đến bên cạnh Triệu Văn hỏi.

Triệu Văn nhìn lướt qua, "Rất khá."

Hùng Bá vui vẻ rạo rực đem tẩu thuốc lá trong tay để sang một bên, sau đó lại tìm tới tìm lui trong một đống đồ, chỉ cần hắn cảm thấy được đều lấy tới cho Triệu Văn nhìn.

Mắt thấy đêm đã khuya, Triệu Văn thật sự không chịu được người nào đó làm phiền, vì vậy rất thẳng thắn kéo Hùng Bá trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, hai người tinh thần phấn chấn tìm một chiếc xe ngựa, mang theo quà mừng năm mới đi lên huyện.

Trên đường Hùng Bá thỉnh thoảng vạch màn xe xem cảnh sắc bên ngoài.

Triệu Văn thấy vậy đột nhiên nói: "Khi huynh còn chưa từng thấy ta, trên đường tới huynh suy nghĩ gì?"

Hùng Bá ngượng ngùng thả tay vào bên trong màn, quay đầu nói: "Ta suy nghĩ mặc kệ đệ có vừa ý ta hay không, hoặc là ta có nhìn đệ vừa ý hay không, đều phải cưới đệ về nhà."

Triệu Văn hơi nghiêng đầu, hiếu kỳ nói: "Tại sao?"

Hùng Bá nở nụ cười, "Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, liền thường xuyên nhận được thư nhà từ a phụ, căn dặn ta không thể yêu thích ca nhi hoặc là cô nương bên ngoài, chờ sau khi về nhà mới biết ta có một vị hôn thê, lúc a phụ qua đời từng nói chỉ cần không phải Triệu gia hối hôn, ta cũng đừng nghĩ tới việc trốn khỏi chuyện hôn sự này."

Nghĩ tới đây đáy mắt Hùng Bá có mấy phần hoài niệm, "Ta rất vui mừng vì đã nghe lời a phụ."

Triệu Văn nhớ tới nhà trúc trong thôn, hiếu kỳ thêm mấy phần a phụ của với Hùng Bá, người kia thật sự rất tốt.

Không nói cái khác, chỉ bằng việc ba huynh đệ Hùng gia có thể sinh hoạt hòa hợp mà đoàn kết như thế đã đủ khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Ngày hôm nay đến chỗ cha chúc tết, xế chiều ngày mai đi đến chỗ nhị tỷ, cũng không biết đứa bé kia có thay đổi không."

Triệu Văn nói.

Hùng Bá cười ha ha: "Tiểu hài tử sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay."

"Huynh sai rồi, tiểu hài tử mỗi ngày một hình dáng."

Dường như Triệu Võ biết hôm nay bọn họ sẽ đến, trong nhà đều bị chuẩn bị sẵn điểm tâm Hùng Bá cùng Triệu Văn thích ăn.

Uống trà nóng, Triệu Văn cảm thấy thân thể ấm áp hơn nhiều.

Ngồi bên cạnh hắn chính là Triệu Tiểu Nhạc mới tân hôn.

Mặt Triệu Tiểu Nhạc vừa tròn vừa hồng nhuận, nhưng cặp mắt trong suốt như trước kia, cũng vẫn ỷ lại Triệu Văn như vậy.

Triệu Hợp Tâm ngược lại cũng rất ỷ lại Triệu Tiểu Nhạc, còn Triệu Hợp An, hắn đã hiểu chuyện, đối với Triệu Tiểu Nhạc, hắn có cung kính, có kính yêu, nhưng bởi vì nguyên nhân tính tình rất ít khi biểu hiện ỷ lại người khác.

Triệu Văn nhìn lướt qua Triệu Võ đang cùng Hùng Bá nói chuyện, quả thật là hai cha con.

"Tiểu chủ ca, loại điểm tâm này ăn ngon nhất."

Triệu Tiểu Nhạc nhất thời cao hứng liền đem xưng hô trước đây mang ra ngoài, Triệu Văn bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Lại quên mất rồi, bây giờ huynh phải gọi ta là Tam đệ."

Triệu Tiểu Nhạc rất ngượng ngùng, miệng hé mấy lần cũng không cách nào gọi ra.

"Được rồi, gọi tên ta đi."

Triệu Văn do dự một lúc nói.

Triệu Tiểu Nhạc vẫn gọi không được, ở trong lòng hắn Triệu Văn chính là tiểu chủ ca của mình.

Hùng Bá phát hiện cảnh tượng bên phía bọn họ, hắn buồn cười thấp giọng nói: "Đại ca bây giờ còn tắm nước lạnh sao?"

Nhất thời, Hùng Bá liền cảm giác được cả người hán tử bên cạnh đều tỏa ra một trận lãnh ý, còn không kịp nhảy nhót, liền bị Triệu Võ kéo tới trước cửa thư phòng, "Gần đây cha rất thích đọc kinh phật, đệ cũng xem một chút đi."

Nói xong cũng không thèm để ý xem Hùng Bá đang kinh sợ thành chim cút có nguyện ý hay không, trực tiếp đem người mang tới trước mặt Triệu Trù Đoạn đang trầm mê với kinh phật nói: "Tam đệ phu nói hắn cũng rất muốn đọc viết kinh phật."

Ánh mắt Triệu Trù Đoạn sáng lên, cười híp mắt đem một quyển kinh phật thâm hậu nhất đẩy lên trước mặt Hùng Bá.

Hùng Bá:....

Vì vậy, Hùng Bá ở thư phòng vui vẻ vượt qua một buổi chiều.

Mà Triệu Văn vô sự dẫn hai huynh muội Triệu Hợp Tâm đi trên đường, thỉnh thoảng mua chút vật nhỏ cho hai hài tử.

Bởi vì đang là năm mới, cho nên trên phố lớn có thật nhiều đồ ăn ngon và vật nhỏ choi thật vui, không nói hai đứa bé, chính Triệu Văn cũng thấy mà cao hứng.

"Triệu tiểu chủ ca."

Triệu Văn xoay người, một gã sai vặt cung kính hành lễ với hắn nói: "Tiểu chủ ca nhà nô tài muốn gặp mặt ngài một lần."

Triệu Văn hờ hững nhìn người truyền lời trước mặt, cuối cùng gật đầu, "Bảo hắn đến trà lâu chờ ta, ta phải đưa bọn nhỏ trở về đã."

"Dạ!" Gã sai vặt thở phào nhẹ nhõm.

Đem hai hài tử đuổi về Triệu gia xong, Triệu Văn mới chậm rãi đi đến trà lâu kia.

Vẫn là một nhã gian lầu hai.

Chỉ có điều trong phòng đã ngồi một người.

Mâu Thiên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt nghe tiếng nghiêng đầu, nhìn thấy Triệu Văn sắc mặt hồng hào, Mâu Thiên câu môi nói: "Đã lâu không gặp."

Triệu Văn đóng cửa lại, ngồi ở đối diện Mâu Thiên gật đầu, "Đã lâu không gặp."

Nhớ lần trước bọn họ gặp gỡ là khi mình chưa cùng Hùng Bá kết hôn, Mâu Thiên vì Lý bộ đầu đến cầu xin hắn gả vào Lý gia, bây giờ chỉ mới một năm, Mâu Thiên thì đã hòa ly.

Mâu Thiên đổ đầy trà nóng cho Triệu Văn, nhẹ giọng nói: "Ta hòa ly."

Triệu Văn gật đầu, hắn nghe Triệu Kỳ nói rồi.

Mâu Thiên thấy sắc mặt Triệu Văn không hề bị lay động, trong mắt mang theo mấy phần đắng chát, "Lúc trước ta không nghe lời huynh khuyên can, gả cho hắn, bây giờ xem ra là ta sai rồi."

Triệu Văn nhìn Mâu Thiên, Mâu Thiên gầy, so với người trước khi kết hôn gầy hơn không ít, đáy mắt vô thần, trống rỗng, không nhìn thấy một tia hi vọng, bởi vì quanh năm thân thể có tật, dẫn đến cả người càng thêm chán nản thậm chí có tử khí.

"Huynh nói xem, nếu năm ấy ta nghe lời huynh nói, hiện tại có phải ta sẽ sống rất tốt không."

Triệu Văn mím môi một cái, không hề trả lời.

Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế.

Khi đó hai người chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, chính trực niên thiếu, Lý bộ đầu tuổi trẻ tài cao, là người được ca nhi cùng cô nương trong thị trấn bàn tán sôi nổi.

Đáng tiếc chính là Lý bộ đầu có một vị hôn thê, nhưng cái này cũng không đại biểu mọi người không có cơ hội, mà càng coi trọng cơ hội này chính là ca nhi.

Người có chút của cải, có rất ít ca nhi sẽ trở thành chính phu, mà Lý bộ đầu tuấn lãng, săn sóc, có tình có nghĩa, trong khoảng thời gian ngắn, hắn trở thành bánh bao trong mắt ca nhi.

Triệu Văn lại xem thường Lý bộ đầu, bởi vì từ xưa người đa tình một khi có được thì càng thêm bạc tình.

Nhưng, Lý bộ đầu thích Triệu Văn, mà hảo hữu Mâu Thiên của Triệu Văn thích Lý bộ đầu.

Triệu Văn bị cuốn lấy tức giận, vì vậy quát mắng Lý bộ đầu mấy lần, Lý bộ đầu vì thế thương tâm, đến tửu lâu mua say, Mâu Thiên vì thế trách cứ Triệu Văn, Triệu Văn bất đắc dĩ bình luận cách làm người của Lý bộ đầu một phen, khi đó Triệu Văn cũng không biết Mâu Thiên có tâm tư với Lý bộ đầu.

Mâu Thiên nghe đánh giá của Triệu Văn với Lý bộ trầm tư mấy ngày, cuối cùng vẫn không bỏ xuống được, vì thế hắn liền mượn thân phận hảo hữu của Triệu Văn đến gần Lý bộ đầu, thường xuyên qua lại, Lý bộ đầu đối với hắn cũng có mấy phần hảo cảm.

Mâu Thiên vui mừng, hắn bảo Lý bộ đầu tới cửa cầu thân, mượn cớ là nhìn xem Triệu Văn có thể ăn dấm hay không, Lý bộ đầu nghĩ mặc kệ Triệu Văn có thể ăn dấm chua hay không, hắn đều sẽ theo nguyên tắc không để Mâu Thiên bị phụ lòng, tìm người đến nhà họ Mâu cầu thân.

Sau khi Triệu Văn biết lập tức đi tìm Mâu Thiên, tận tình khuyên nhủ ngăn trở mong đối phương thận trọng, làm sao biết Mâu Thiên quyết tâm, thậm chí lúc Triệu Văn khuyên hắn còn kiên quyết nói: "Nếu huynh thật sự tốt cho ta, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt hắn."

Triệu Văn nhất thời ngậm miệng lại, hắn thấy trong mắt hảo hữu sự thù hận với mình, điều này làm cho toàn thân hắn phát lạnh.

Cũng từ đó trở đi, hai người càng chạy càng xa, vốn còn có tình cảm đều bị việc Mâu Thiên tới cửa cầu xin Triệu Văn gả cho Lý bộ đầu làm cho tiêu tan không còn chút nào.

Từ nhỏ thân thể Mâu Thiên không tốt, tình yêu của hắn với Lý bộ đầu quả thực chính là phương thuốc giúp hắn sống tiếp, nhưng đáng tiếc người đa tình sao sẽ trông coi nhà, từ khi Triệu Văn kết hôn xong, Lý bộ đầu cưới liên tục mấy ca nhi vào cửa.

Mâu Thiên không tranh sủng, không có nghĩa là những người khác sẽ không, vì vậy sau mấy tháng không thể nhìn thấy Lý bộ đầu, hắn quyết định hòa ly, nguyên nhân là bởi vì như vậy Lý bộ đầu mới có thể chú ý tới hắn, là một người mất mà không có được.

Nghĩ đến Lý bộ đầu mấy ngày nay muốn hẹn hắn đi ra ngoài, Mâu Thiên bệnh tật nhếch miệng cười, "Ta điên rồi."

Triệu Văn đem chén trà trong tay đặt lên bàn, hắn nhìn Mâu Thiên, "Tại sao huynh không thể vì chính mình mà sống, tại sao không thể xoay người lại nhìn người vẫn luôn yêu quý huynh?"

Mâu Thiên rũ mắt xuống.

"Dường như ta đã đem tất cả yêu thích mà ta sở hữu đều cho hắn, những người khác dù tốt, ta đều không có tâm."

Triệu Văn nhìn dáng vẻ mờ mịt mà chấp nhất của đối phương, nhất thời cảm thấy được nơi cổ họng khô khốc, lại không nói ra được nửa chữ.

"Chúng ta vẫn là bằng hữu sao?"

Lặng im một lúc, Mâu Thiên run giọng nói.

Triệu Văn nhìn bên ngoài cửa sổ gỗ, không biết khi nào thì bắt đầu có hoa tuyết bay xuống, khẽ gật đầu, "Làm bằng hữu, ta hi vọng huynh có thể tự chăm sóc chính mình cho tốt."

Đôi mắt Mâu Thiên đỏ lên, gắt gao ngăn chặn đau đớn trong lồng ngực, "Ta hiểu rồi."

Hắn sẽ cố gắng sống thêm mấy ngày.

Ra khỏi trà lâu, Triệu Văn không để ý trời đầy gió tuyết, từng bước từng bước đi về Triệu gia, hắn muốn gặp Hùng Bá, cực kỳ muốn gặp hắn.

Hoa tuyết tan ra khiến cho tóc, quần áo cùng với đế giày của Triệu Văn đều bị ướt, nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh một chút nào, trái lại cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa, giống như là muốn đốt rụi hắn.

"Sao không bung dù!"

Nhìn hán tử che dù nhanh chân đi về phía mình, Triệu Văn đột nhiên nở nụ cười, ngọn lửa trong lòng dần tắt.

"Bởi vì huynh sẽ tới đón ta."

Hùng Bá sững sờ, sau đó lườm hắn một cái nắm bàn tay lạnh lẽo của đối phương.

"Lần sau cứ ngốc tại chỗ, ta sẽ tìm được đệ."

"Ừm."

Mâu Thiên đứng ở ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn hai người cùng nhau rời đi.

"Tiểu chủ ca, dù mua được rồi!"

"Không cần, hắn đi rồi."

Trở lại Triệu gia, Triệu Văn bị Triệu Tiểu Nhạc giám sát uống hai bát canh gừng mùi lạ thật lớn.

Quá khó uống.

Triệu Văn ghét bỏ nói.

Buổi chiều hôm sau, hai người liền đi đến chỗ Triệu Hồng.

"Sao thay đổi quá vậy?"

Hùng Bá nhìn hài tử mập Triệu Văn ôm trong ngực nghi ngờ nói.

Triệu Văn đắc ý nhìn hắn, "Ta nói rồi, tiểu hài tử mỗi ngày một dạng."

Hắn từng nhìn huynh muội Triệu Hợp An lớn lên, tự nhiên biết hài tử lớn nhanh.

Hùng Bá cười hì hì sờ sờ mũi, cuối cùng liếc mắt nhìn Đàm Lâm đứng ở bên cạnh Triệu Hồng, vì vậy tới hỏi: "Sau khi hài tử sinh ra huynh đánh qua mấy lần?"

Đàm Lâm bị Hùng Bá nói giật mình, Triệu Hồng cũng nhìn lại, "Huynh dám đánh hài tử mấy lần?"

Đàm Lâm liền vội vàng lắc đầu: "Ta làm sao lại đánh hài tử!"

Hùng Bá gãi đầu một cái, đem Đàm Lâm kéo đến bên cạnh, "Không đánh?"

Đàm Lâm rất kỳ quái, "Hài tử nhỏ như vậy còn không biết nói, chớ nói chi là phạm sai lầm, vì sao ta phải đánh nó?"

Hùng Bá nhất thời thanh tỉnh, hắn ngại ngùng cười cười, đem chuyện của Hùng Vân cùng tiểu Hùng Thụy nói cho Đàm Lâm, "Ta nhất thời không phản ứng được hài tử nhà huynh còn là tiểu đậu đinh."

Đàm Lâm nghe xong suy tư gật đầu, hắn thấy Triệu Hồng đang từ trong tay Triệu Văn ôm hài tử qua nói: "Ngày sau ta sẽ chú ý."

Hùng Bá rất tán thành gật đầu.

Triệu Văn kỳ quái liếc mắt nhìn hắn.

Ở nhà Triệu Hồng một đêm, hai người bắt đầu khởi hành trở về trấn.

"Huynh đang suy nghĩ gì?"

Lúc còn ở trên huyện, Triệu Văn thấy trên mặt Hùng Bá có mấy phần ưu lo, liền hỏi.

Hùng Bá than thở: "Năm ngoái chúng ta còn đi chúc tết Lâm Bằng."

Bây giờ cũng không biết người kia thế nào rồi.

"Sẽ không có chuyện gì, có muốn đến xem Cao Hạo không?"

Triệu Văn động viên nói.

Ánh mắt Hùng Bá sáng lên, "Vậy thì đi thôi."

Triệu Văn không có ý kiến, hai người mua ít thứ liền đi đến nhà Cao Hạo, nào biết phu lang Cao Hạo nói Cao Hạo đã đi đến chỗ Triệu Văn.

"Đi được nửa canh giờ rồi."

Triệu Văn cùng Hùng Bá liếc mắt nhìn nhau, đem quà năm mới đưa cho Cao phu lang, nhanh chóng lên xe ngựa, trở về trấn.

Chờ bọn hắn về đến nhà, Cao Hạo đang ở trong nhà Trịnh Uy uống rượu vung quyền, cao hứng vô cùng.

"Vậy là chúng ta bỏ lỡ."

Cao Hạo nghe Hùng Bá nói.

"Nhìn dáng vẻ của phu lang huynh, sắp sanh hài tử hả?"

Cao Hạo vừa nghe liền vui vẻ, hắn ưỡn ngực đắc ý nói: "Tầm cuối tháng này, nhớ đến uống một chén?"

Trịnh Uy cùng Hùng Bá đối mắt, sau đó nham hiểm nói: "Đó là đương nhiên."

Cao Hạo chà xát da gà trên người, dời dời cái mông, cách hai người xa chút.

"Cũng không biết Lâm Bằng như thế nào."

Ba người tụ tập cùng một chỗ, tự nhiên sẽ nghĩ đến Lâm Bằng.

"Sẽ tốt thôi, " Cao Hạo do dự nói, "Nhất định sẽ không kém, chủ.. Lâm Bằng thông minh như vậy."

Hùng Bá ngầm thừa nhận.

Cũng không biết có phải là nói tới Lâm Bằng hay không, buổi tối lúc ăn cơm ba người uống rượu uống hơi quá, cho dù là Hùng Bá, cũng có chút say rồi.

Sau khi tắm hết ba thùng nước, mùi rượu trên người Hùng Bá mới tiêu tán.

Triệu Văn cũng không hề nói gì, chỉ là kéo Hùng Bá ngủ ngon.

Hùng Bá cười cười, không bao lâu liền ngủ.

Triệu Văn đưa tay ra nhéo nhéo mũi đối phương, sâu rượu.